Trúc Mã Khó Đoán

Chương 26: Chị dâu

Đó là một người sống.

Còn là một người sống vô cùng xinh đẹp.

"Ngại quá, trong nhà hơi lộn xộn".

Cho đến tận khi Thẩm Thận mở cửa, giữ cánh cửa để cho một cô gái xinh đẹp cắt tóc ngắn ngang vai bước vào trong, Thẩm Ngôn mới tin tưởng anh trai mình thực sự không nói đùa.

"Giới thiệu một chút, đây là em trai của anh, Thẩm Ngôn". Thẩm Thận ân cần lấy ra một đôi dép mới, "Thẩm Ngôn, đây là Phương Phỉ."

"Xin chào". Thẩm Ngôn không biết mình nên xưng hô như thế nào, chỉ có thể ngại ngùng gật đầu chào hỏi trước.

"Hai anh em trông không giống nhau lắm nhỉ". Thái độ của Phương Phỉ rất thoải mái, thân thiện cười cười với Thẩm Ngôn: "Nhưng mà đều rất đẹp trai".

"Ha ha". Thẩm Thận cất giày cao gót hộ cô: "Em trai anh vẫn đẹp trai hơn anh nhiều".

"Đừng nói như thế, chỉ là phong cách đẹp trai khác biệt thôi mà. Anh cũng rất đẹp trai".

Tay chân Thẩm Ngôn nhất thời trở nên luống cuống, cậu vội vàng đi rót một ly nước đặt lên bàn trà.

"Cảm ơn". Phương Phỉ cười tủm tỉm ngồi xuống ghế sofa, "Nghe nói em đang học ở đại học A".

"Vâng".

"Anh trai em luôn khoe em mình vừa đẹp trai lại còn học giỏi, vừa biết chơi bóng rổ lại còn biết bơi lội, tính cách cũng không tồi, nghe qua quả thật là một người hoàn mỹ không khuyết điểm".

"Anh em nói quá rồi".

Thẩm Ngôn ngượng ngùng đáp.

"Đúng nhỉ, chị cũng cảm thấy anh ấy nói hơi quá, làm gì có người nào lại không có khuyết điểm cơ chứ". Phương Phỉ cười nói: "Thế nhưng lần này trở về chị có thể nói với mọi người, chỉ riêng chuyện dáng dấp đẹp trai đã hoàn toàn không phải lời nói quá".

Gương mặt của Thẩm Ngôn lập tức hơi đỏ lên.

Từ nhỏ tới lớn, cậu rất ít khi tiếp xúc với những cô gái lớn hơn mình một vài tuổi như thế này, phong thái dịu dàng nữ tính của họ sẽ khiến cậu vô thức đỏ mặt thẹn thùng không biết nên phải làm sao.

"Ha ha". Thẩm Thận cắt gọt xong hoa quả từ trong phòng bếp đi ra, "Anh có thể chịu trách nhiệm với tất cả những lời mình nói, không có lời nào là nói quá cả".

"Thẩm Ngôn, về phòng nghỉ ngơi đi, bao giờ có cơm anh sẽ gọi".

Thẩm Ngôn lại gật đầu với Phương Phỉ một cái, Phương Phỉ cũng mỉm cười với cậu: "Lát nữa để em nếm thử tay nghề của chị".

Thẩm Ngôn không thể tin nhìn về phía Thẩm Thận, dùng ánh mắt hỏi thăm anh trai mình --- "Anh, anh mời người khác đến nhà ăn cơm nhưng lại để cho người ta nấu cơm?"

Anh trai cậu cũng dùng ánh mắt trả lời --- "Đừng nói nhảm nữa, mau cút về phòng".

Thẩm Ngôn đành phải trở về phòng riêng của mình.

Vừa đóng cửa lại, cậu đã lập tức nhặt điện thoại di động, lăn xuống giường.

[SY: Sốc, anh trai tao thực sự đưa bạn gái về nhà.]

[Con trai: Rất tốt.]

[SY: Tao hoàn toàn không hay biết gì hết!]

[Con trai: Rất bình thường].

[SY: Cái này mà bình thường ấy hả? Anh trai tao yêu đương tao lại hoàn toàn không biết! Đây là chuyện bình thường sao? Thực sự là chuyện bình thường sao?]

Thẩm Ngôn liên tục spam một loạt dấu hỏi chấm phủ kín màn hình.

Chuyện này bình thường ở chỗ nào?

Anh trai cậu có bạn gái, hơn nữa còn đã đi đến bước nói chuyện cưới gả, thế mà cậu lại hoàn toàn không hề hay biết!

Phương Phỉ.

Cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy cái tên này trên đỉnh đầu của anh trai cậu.

Về phương diện ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© này, anh trai cậu là một kẻ cực kỳ không yêu nước, đầy đầu anh ấy đều là tên những em gái Nhật Bản, chưa bao giờ thấy một cái tên hàng nội địa trên đầu.

Một đối tượng chưa từng bị ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© lại là người sắp kết hôn với anh ấy?

Thật không thể tin nổi.

[Con trai: Mày cũng có phải vợ của anh ấy đâu, tại sao anh ấy có bạn gái lại phải báo cáo với mày?]

[SY:...]

Cái logic chó má gì thế này!

[Con trai: Mày không muốn anh ấy có bạn gái?]

Thẩm Ngôn nghĩ thầm, thế thì không phải.

[SY: Không có.]

[SY: Chỉ là do anh ấy không nói một tiếng nào!]

[SY: Quá đột ngột!]

[Con trai: Nói với mày như thế nào?]

[Con trai: Anh yêu đương rồi, mày chuẩn bị sẳn sàng đi?]

[SY:...]

[SY: Cảm ơn, tao block mày đây.]

Thẩm Ngôn tiện tay ném điện thoại di động sang một bên, lăn hai vòng trên giường, kéo chăn che kín mặt.

Cậu vẫn cảm thấy rất kỳ quái.

Thật sự quá đột ngột, một chút dấu hiệu cũng không thấy đâu.

Hình như hai anh chị còn là đồng nghiệp.

Tình yêu chốn văn phòng?

Cho nên anh trai cậu tăng ca chăm chỉ như vậy thực ra là vì yêu đương cùng người khác?

Thẩm Ngôn buông xuôi hai cánh tay, chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài --- thế nhưng vừa mới há miệng ra liền ngậm chặt lại, cậu sợ anh trai mình nghe thấy.

Mãi cho đến tận khi được gọi ra ngoài ăn cơm tối, Thẩm Ngôn vẫn hơi hốt hoảng.

Thẩm Thận đang kéo ghế cho Phương Phỉ, động tác rất cẩn thận, giống như sợ đυ.ng chạm vào chỗ nào đó sẽ khiến người ta bị thương.

"Cảm ơn". Phương Phỉ ngẩng đầu mỉm cười với Thẩm Thận.

Bầu không khí khá hài hòa.

"Lại đây ngồi đi".

Thẩm Thận đẩy ghế xong xuôi liền quay về phía Thẩm Ngôn đang sững sờ vẫy vẫy tay.

Thẩm Ngôn nhanh chóng đáp lại, sau đó ngồi xuống đối diện với hai người.

"Em đoán xem món ăn nào là do chị nấu". Phương Phỉ cười nói.

Thẩm Thận cũng kéo ghế ngồi xuống: "Nhìn ra được không? Thẩm Ngôn?"

Thẩm Ngôn nhìn lướt qua mặt bàn, phát hiện trong đó có một đĩa nộm dưa chuột trông vô cùng thê thảm không nỡ lòng nhìn thêm, có chênh lệch rất lớn so với trình độ của Thẩm Thận. Cậu mịt mờ nhìn về đĩa nộm dưa chuột kia. Thẩm Thận vỗ tay cười to: "Anh đã bảo mà, Thẩm Ngôn chỉ cần nhìn một cái sẽ nhận ra ngay".

"Chỉ trách tay nghề của em không đủ tốt". Phương Phỉ giận trách.

"Không sao, trong nhà có một người biết nấu cơm là được". Thẩm Thận nói với Thẩm Ngôn: "Mau nếm thử tay nghề chị Phỉ Phỉ của em đi".

"Cũng không tính là tay nghề của chị" Phương Phỉ nói thêm: "Gia vị đều do anh trai anh em phụ trách, anh ấy sợ ăn món của chị xong em sẽ bị đau bụng".

"Đâu có đâu có, anh chỉ sợ em mệt thôi".

"..."

Cả đời này Thẩm Ngôn chưa từng thấy anh trai mình đối xử dịu dàng chăm lo tử tế cho một cô gái nào đến như vậy.

Trong trí nhớ của cậu thì đây hình như là lần đầu tiên anh trai cậu yêu đương.

Cho nên đây cũng là mối tình đầu của anh ấy?!

Thẩm Ngôn vừa ăn cơm vừa vụиɠ ŧяộʍ quan sát. Cậu phát hiện ra anh trai cậu chăm lo đủ mọi điều cho Phương Phỉ, hơn nữa thái độ rất tôn trọng cẩn thận, quả thực đang cung phụng chị như một nữ thần.

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Ngôn tự giác vào nhà bếp rửa bát, để lại không gian phòng khách cho anh trai và chị dâu tương lai.

Trong tiếng nước ào ào, Thẩm Ngôn không nhịn được liếc mắt nhìn vào trong phòng khách.

Thẩm Thận và Phương Phỉ cùng ngồi trên một cái ghế sofa, có thể do ngại trong nhà vẫn còn một người như cậu thế nên tư thế ngồi của hai người họ không quá thân mật. Hai anh chị ngồi cách nhau một khoảng tầm một cánh tay, sắc mặt đều mang theo nụ cười nhàn nhạt. Không biết họ đang tâm sự cái gì mà nhìn qua lại mang đến một cảm giác "tương kính như tân, tuế nguyệt tịnh hảo". (năm tháng tĩnh lặng, kính trọng nhau như khách)

Hình như Thẩm Ngôn đã hiểu ra vì sao trước giờ anh trai cậu chưa từng ảo tưởng về chị dâu tương lai.

Bởi vì anh ấy tôn trọng chị, trân trọng chị.

Không biết vì cái gì, trong lòng bỗng có một chút ít buồn phiền.

"Thẩm Ngôn----".

Thẩm Ngôn thò người ra.

"Anh đưa chị Phỉ Phỉ xuống tầng".

"Vâng". Thẩm Ngôn vội vàng thả đồ trong tay xuống, lộ cả người ra ngoài: "Chị Phỉ Phỉ, tạm biệt".

Phương Phỉ che miệng mỉm cười, kề sát Thẩm Thận nói lời gì đó. Thẩm Thận cũng nở nụ cười, cười đến mức mặt mày tràn đầy đắc ý.

Hai người họ cùng nhau đi ra ngoài, Thẩm Ngôn yên lặng quay về rửa bát.

Hoàng Mộng Tuyền và Liêu Tĩnh cũng từng ảo tưởng đối phương cơ mà? Thẩm Ngôn thầm nghĩ, nhưng sau đó khi nhớ lại, hình như lần gặp ở nhà ăn trường, đỉnh đầu của hai người họ lại hoàn toàn sạch sẽ.

Suy nghĩ của Chương Khiêm về hai cô gái chắc chắn chỉ là loại suy nghĩ dơ bẩn, vậy còn ảo tưởng của Chu Ninh Ba với Lương Khách Thanh thì tính là gì?

Cho nên có thể nói sau khi hai người chân chính hiểu được lòng nhau thì họ sẽ không ảo tưởng đối phương nữa?

Bởi vì sự trân trọng trong tình yêu đã vượt xa sự hấp dẫn của tìиɧ ɖu͙©?

Thẩm Ngôn càng nghĩ càng chăm chú, động tác rửa bát trên tay càng lúc càng chậm. Trong lúc vô thức, nước trong bồn cũng sắp tràn ra ngoài. Lúc này cậu mới lấy lại tinh thần, vội vã khóa vòi nước lại.

Phần nước đọng còn sót từng giọt từng giọt chậm rãi rơi vào trong bồn nước. Thẩm Ngôn lắc đầu, cậu đang suy nghĩ linh tinh cái gì thế này? Cậu nhanh chóng ném hết những tâm tình không rõ trong đầu mình đi, rửa sạch bát đũa. Lúc cậu đi ra ngoài lau bàn, Thẩm Thận đã quay trở lại.

"Ôi chao, bé cưng của anh ơi~"

Tâm trạng của Thẩm Thận có vẻ rất vui, anh mang theo gương mặt đầy tươi cười kéo Thẩm Ngôn đang lau bàn vào lòng ôm một cái, đỉnh đầu cọ cọ vào bên vai cậu: "Biểu hiện tốt lắm, bỏ xuống đó để anh thu dọn cho".

"Em đã thu dọn xong rồi". Thẩm Ngôn thoát khỏi vòng tay ma quỷ của anh trai: "Sao anh về sớm thế? Anh không lái xe đưa chị ấy về sao?"

"Cô ấy tự lái xe đến". Thẩm Thận véo má Thẩm Ngôn: "Ôi quý ông nhỏ của anh".

Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật, cậu dùng mu bàn tay lau mặt, câm nín trở về lại phòng bếp.

Thẩm Thận đi theo phía sau cậu, cười hì hì: "Em trai, anh thấy tâm trạng tối nay của mày có vẻ không tốt lắm?"

"Không đâu".

"Hề hề, có phải mày không nỡ để anh trai kết hôn?"

"Không ạ". Thẩm Ngôn mở vòi nước giặt khăn lau, "Em đã muốn gả anh ra ngoài từ lâu rồi".

Thẩm Thận ở sau lưng cậu khẽ bĩu môi, ngang nhiên xông tới dùng bả vai huých Thẩm Ngôn một cái: "Thẩm Ngôn, nói thật đấy, cho dù anh có kết hôn cũng sẽ không vứt bỏ mày đâu. Yên tâm đi".

"Cảm ơn". Thẩm Ngôn nói, "Em đã không muốn ở cùng với anh từ lâu rồi".

"..."

Thấy em trai vẫn bình tĩnh như thế, Thẩm Thận tức giận thở hổn hển, đấm ngực giậm chân đòi Thẩm Ngôn mau thừa nhận rằng cậu vẫn yêu anh ấy.

Thẩm Ngôn xua xua tay: "Em đi tắm đây".

Thẩm Thận: "..."

Em trai lớn rồi không thèm quấn lấy anh nữa, thật đáng giận làm sao!

Thẩm Ngôn tắm rửa xong đi ra liền bị anh trai bắt cóc.

"Ngày mùng 8 tháng sau chúng ta cùng đến Bali".

"Bali?" Thẩm Ngôn dừng hành động lau tóc, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía anh trai mình: "Anh, anh định cầu hôn?"

"Cầu hôn?" Thẩm Thận tự tin cười lớn: "Kết hôn!"

"Hả?"

Thẩm Ngôn giật mình: "Anh thực sự muốn kết hôn?"

"Đương nhiên là thật! Bãi biển khách sạn đều đã đặt xong!"

Thẩm Ngôn bị giáng trúng một đòn.

Cậu còn tưởng rằng "kết hôn" trong lời của anh trai cậu vẫn có chút nói quá, ít ra còn rất nhiều quá trình phải trải qua. Cậu không nghĩ tới ngay cả khách sạn để kết hôn anh ấy cũng đã đặt xong, thời gian còn gấp gáp như vậy – ngày mùng 8 tháng sau. Hôm nay đã là ngày 20 rồi, thế có nghĩa là chỉ còn nửa tháng? Nửa tháng nữa anh trai cậu sẽ kết hôn?!

Cả gương mặt Thẩm Thận đều là tươi cười gian xảo, "Thế nào, lần này đã tin chưa?"

Thẩm Ngôn mờ mịt một hồi: "Chị Phương Phỉ đã biết việc này rồi chứ?"

"Hỏi linh tinh gì vậy". Thẩm Thận đáp: "Khách sạn bãi biển đều là cô ấy đặt".

Thẩm Ngôn lần thứ hai không thể tin nổi nhìn về phía anh trai mình, "Anh, anh là kẻ ăn bám hả?"

"..."

Thẩm Thận: "Anh cũng muốn thế lắm!"

"Đến hôm đó mày làm phù rể cho anh, gọi cả Triệu Lâm Tô tới". Thẩm Thận xoa xoa đầu Thẩm Ngôn.

"Anh muốn Triệu Lâm Tô làm phù rể?"

"Đúng thế, Triệu Lâm Tô đẹp trai biết bao". Thẩm Thận ưỡn ngực: "Hai chàng đẹp trai làm phù rể cho anh, anh mày sẽ có thể diện biết mấy".

"Không được đâu anh, không phải người ta hay nói phù rể quá đẹp sẽ làm lu mờ chú rể sao?"

"Không sao hết, anh bảo mày thì mày cứ mời đi. Bạn bè của mày còn đứa nào đẹp trai nữa thì cũng gọi hết đến, càng đẹp trai càng tốt".

Thẩm Ngôn không cần suy nghĩ đã đáp: "Bạn bè của em không có ai đẹp trai hơn Triệu Lâm Tô".

Cậu vừa nói xong đã muốn cắn đứt lưỡi của chính mình.

Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, chắc chắn cậu còn quen biết người nào khác đẹp trai hơn cái kẻ cà trớn Triệu Lâm Tô kia!

"Cũng đúng". Thẩm Thận ở bên đã công nhận: "Có hai đứa chúng mày hợp lại, giá trị nhan sắc đã đủ rồi".

"Mày nhớ nói với Triệu Lâm Tô sơm sớm vào nhé. Cuối tuần sau tìm ít thời gian, anh còn phải dẫn hai đứa đi mua bộ đồ dành cho phù rể".

"... Không cần đâu anh, em có âu phục mà".

"Không được, nhất định phải mua đồ mới". Thẩm Thận khoác vai cậu: "Yên tâm, chị Phỉ của các em trả tiền".

Thẩm Ngôn im lặng một thoáng, chậm chạp hỏi: "Anh, anh thực sự không ăn bám người ta đó chứ?"

"... Không!"

Trở về phòng ngủ, Thẩm Ngôn nằm trên giường mười phút cũng suy nghĩ suốt mười phút. Đến cuối cùng cậu vẫn không thể không thừa nhận, Triệu Lâm Tô là người đẹp trai nhất trong số những người cậu quen biết.

Ôi dào, đẹp trai thì đẹp trai, dù sao cũng không đẹp trai bằng cậu. Thẩm Ngôn lôi điện thoại nhét dưới gối đầu ra.

[SY: 1].

[Con trai:?]

[SY: Ngày mùng 8 tháng sau có sắp xếp gì không?]

[Con trai: Không.]

[SY: Ok.]

[SY: Đi đến Bali với tao một chuyến.]

[Con trai: Cướp hôn?]

Thẩm Ngôn: "..."

[SY: Đúng.]

[SY: Đi cướp hôn.]

[SY: Mày có đi không?]

Nói thật nếu không phải thằng chó này thường xuyên đem chuyện Đường Di đến khịa cậu thì Thẩm Ngôn cũng đã sớm quên chuyện cậu từng thích Đường Di. Đối phó với loại chuyện như thế này đòn phản kích tốt nhất là dứt khoát nhận luôn, miễn cho kẻ kia lại chế giễu cậu không ngừng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Ngôn vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Triệu Lâm Tô.

[SY: Người đâu rồi?]

[SY: Sợ?]

[SY: Mày có còn là anh em tốt của tao không đấy?]

Thẩm Ngôn không hề khách khí spam vô số icon khinh bỉ phủ kín màn hình. Ngón tay cậu ấn quá nhanh, câu trả lời ngắn gọn của Triệu Lâm Tô bị cậu càn quét. Thẩm Ngôn vội vàng kéo trở lại để xem.

[Con trai: Đi].

Thẩm Ngôn cười cười, thầm nghĩ thằng này vẫn còn rất nghĩa khí.

[SY: Nói đùa thôi, anh trai tao muốn tới Bali kết hôn, khâm điểm cho mày trở thành phù rể.]

[Con trai: Cái].

[Con trai: Đầu].

[Con trai: Mày].

Thẩm Ngôn: "..."

Cậu đã nói mà, cái giống chó này không có một chút tôn trọng nào với anh em của mình cả!

- ----

🥭: Chưa đọc chương tiếp nhưng đọc bình luận buồn cười ghê, có bà bảo: thực ra chị Phương mới là người cướp hôn đúng không, chị Phương mới là người thích Đường Di =))) Khó thế mà các bà ấy cũng nghĩ ra =)))