Đình viện lộn xộn, loạn thành
một
đoàn.
Tam công tử Lý gia vội đuổi đồng môn thâm giao
đi, sau đó cắn răng xoay người thu thập cục diện hỗn loạn.
Lý Nguyên được đám nha hoàn vυ' già an ủi
một
phen, giống như cuối cùng cũng
đã
từ trong kinh hách hồi phục trở lại, nàng chậm rãi
đi
đến trước mặt Dương
yêu
Nhi cúi người
nói: “Mới vừa rồi là do ta rối loạn tay chân, vậy mà lại làm liên lụy đến
cô
nương.
không
bằng trước hết mời đại phu tới xem cho
cô
nương
một
chút?
cô
nương nếu như bị thương, cứ việc tính vào sổ của ta là được rồi.”
Lúc này thái độ xin lỗi của Lý Nguyên trái lại lại vô cùng chân thành.
Dứt lời, đôi mắt của nàng còn đỏ lên, ngược lại giống như là bị ủy khuất gì lớn lắm, hết thảy đều là sai lầm của Liễu Khai Hoành, nàng chẳng qua cũng chỉ là người vô tội bị hại mà thôi.
Lý Nguyên tính toán vô cùng tốt.
Nàng chính là muốn vị Dương
cô
nương này cho dù là bị ăn mệt, nhưng cũng vô pháp so đo. Mà mới vừa rồi Liễu Khai Hoành ác hình ác trạng, quả
thật
mọi người đều nhìn thấy, Dương
cô
nương nhiều lắm cũng chỉ có thể mặt lạnh với nàng mà thôi.
Nhưng Dương
cô
nương mặt lạnh với nàng còn ít sao? Nàng tất nhiên là
không
sợ.
Nhưng mọi chuyện
trên
thế gian, cũng
không
tùy theo tâm ý của Lý Nguyên mà chuyển động.
Sắc mặt Lưu ma ma trầm xuống, sau khi nàng thu liễm biểu tình
trên
mặt, liền có vẻ lãnh khắc lại
âm
trầm, tuổi nàng lại
không
nhỏ, nhìn mặt nàng, khó tránh khỏi khiến người khác sinh ra cảm giác nặng nề, giống như cảm giác bước nửa chân vào quan tài.
Lý Nguyên gặp qua
không
ít người, bản thân nàng cũng là
một
người tâm tư thâm trầm, nha hoàn vυ' già hạ nhân hầu hạ đều bị nàng chặt chẽ nắm ở trong lòng bàn tay, đều thập phần kính sợ nàng.
Nhưng bây giờ, trong lòng nàng thế nhưng cũng có lúc cảm thấy sợ hãi……
Lưu ma ma nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn nàng
một
cái,
nói: “Sổ của ngươi? Chỉ sợ chịu
không
nổi.”
Lý Nguyên hô hấp căng thẳng, thầm nghĩ
thật
khó giải quyết, Dương
cô
nương kia cũng chưa từng mở miệng
nói
nửa câu, nhưng ngược lại lão ma ma này mở miệng lại lạnh lùng nghiêm nghị,
không
chừa lại cho nàng chút mặt mũi nào.
Nhưng diễn cũng
đã
diễn, Lý Nguyên liền chỉ có thể diễn cho hết.
Hốc mắt của nàng càng đỏ hơn,
nói: “Ta biết
cô
nương là vì ta mà như vậy, nhưng ta cũng
không
phải cố ý,
cô
nương muốn như thế nào mới bằng lòng nguôi giận, lúc này liền
nói
cho ta biết, chỉ cần ta có thể làm được, tất nhiên đều
sẽ
làm hết.”
Nàng
nói
như vậy, ngược lại càng tôn lên vẻ khoan dung, thâm minh đại nghĩa của nàng.
Lưu ma ma lại
không
hề
không
ăn bộ dạng này của nàng.
Dương
yêu
Nhi lại càng
không
cần phải
nói. Nàng tâm tư đơn thuần, làm nào hiểu được bên trong lời
nói
của Lý Nguyên là có ý gì, nghe
không
hiểu cũng liền
không
nghe nữa.
Lưu ma ma cười lạnh
một
tiếng,
nói: “Chút thủ đoạn này của Lý Tứ
cô
nương, dùng vào chỗ khác có lẽ còn hữu dụng, nhưng dùng đến
trên
đầu
cô
nương của chúng ta…… Còn khi dễ muốn chúng ta
cô
nương chịu đựng sao? Chẳng qua là chút thủ đoạn hạ lưu dơ bẩn, cho rằng có thể dọa nạt ai? Lý Tứ
cô
nương vẫn là nên cẩn thận ngẫm lại, phải làm như thế nào mới có thể chịu nổi hậu quả này
đi. Lúc này còn giả vờ khoe mẽ,
thật
là tức cười.”
Lý Nguyên
không
nghĩ tới lời nàng
nói
lại sắc bén như vậy, trong lời
nói
cũng
không
lưu lại
một
chút đường sống.
Lý Nguyên trong lòng tức giận, biểu tình
trên
mặt ngược lại lại chưa từng thay đổi, nàng trầm mặc
một
lát, làm như
một
mảnh hảo tâm bị vu khống hãm hại,
nói: “Lý Nguyên
nói, đều
không
phải là lấy lòng khoe mẽ, chỉ là
thật
sự
liên lụy đến Dương
cô
nương, trong lòng áy náy, lúc này mới……”
Lưu ma ma cắt ngang lời của nàng: “Lý Tứ
cô
nương
không
cần phải
nói, hi vọng sau này Lý Tứ
cô
nương cũng vẫn có thể duy trì thần sắc như thường mà
nói
dối bịa đặt.”
Lưu ma ma hoàn toàn
không
hề che dấu vẻ khinh thường
trên
mặt, nàng đỡ Dương
yêu
Nhi, thấp giọng
nói: “cô
nương, chúng ta trở về thôi.”
Dương
yêu
Nhi gật gật đầu,
trên
mặt vẫn như cũ
không
có nhiều biểu cảm.
Nàng từ trước đến giờ đều
không
biết đau, dù là
thật
sự
khó chịu
đi
nữa,
thì
cũng chỉ đỏ vành mắt lên liền thôi. Lưu ma ma cũng chính bởi vì biết tính nết của nàng, cho nên mới càng cảm thấy đau lòng.
Xuân Sa cùng Lưu ma ma đỡ Dương
yêu
Nhi
đi
ra ngoài.
Lý Nguyên vốn cũng
không
muốn giữ các nàng lại, tuy vẫn chưa dò ra thân phận của vị Dương
cô
nương này, nhưng quan trọng hơn là mục đích của nàng
đã
đạt được, đương nhiên cũng
không
thèm để ý đến loại việc
nhỏ
không
đáng kể này.
Lý Nguyên ở phía sau hơi hơi cúi người,
nói: “Ngày khác lại đến phủ nhận lỗi với
cô
nương.”
Tam công tử Lý gia cau mày,
nói: “Được rồi, chuyện hôm nay đều là do Liễu Khai Hoành gây ra, hà tất phải như thế.”
Những người khác tuy rằng
không
nói
chuyện, nhưng
rõ
ràng cũng có ý này, ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên tràn ngập đồng tình. Lý Nguyên thở dài
nhẹ
nhõm. Rất tốt, mục đích của nàng đều
đã
đạt được. Chỉ là những ánh mắt đồng tình đó, khó tránh khỏi làm nàng cảm thấy
không
vui. Nàng chính là
không
chịu được
sự
đồng tình của người khác. Lý Nguyên hơi hơi nhếch cằm, hơi hơi cúi đầu, giấu
đi
ý cười nơi khóe miệng. Rồi
sẽ
có
một
ngày, khi bọn
hắn
nhìn về phía nàng,
sẽ
chỉ toàn
sự
yêu
thích và ngưỡng mộ.
Khi Dương
yêu
Nhi
đi
qua cửa viện
thì
bị người giữ lại, Tiêu Quang Hòa trước giờ luôn yên tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn nàng
một
cái. Tiêu Quang Hòa thần sắc có chút kỳ quái, ngũ quan
hắn
gắt gao căng chặt, giống như là phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khống chế được kích động của mình. Đáy mắt
hắn
có thống khổ, có hối hận, còn có
thật
sâu tức giận.
sự
tức giận này giống như
một
ngọn lửa
trên
người
hắn, làm
hắn
nhìn qua, giống như tùy thời đều có thể cùng người đồng quy vu tận.
Dương
yêu
Nhi chân cũng đều
đã
bước ra, Tiêu Quang Hòa mới từ trong cổ họng gian nan
nói
ra
một
câu: “…… Xin lỗi.”
Dương
yêu
Nhi dần dần
đi
ra ngoài, rất nhanh liền rời khỏi Lý phủ.
Nàng hỏi Lưu ma ma: “hắn…… Xin lỗi?”
Lưu ma ma lạnh mặt,
nói: “Lý Nguyên xem mọi người trước mặt đều là kẻ ngốc, mặc cho nàng lừa gạt, lại
không
nghĩ đến
một
bước cờ này của nàng lại sai lầm nghiêm trọng.” Lưu ma ma cười lạnh
nói: “Nhị công tử Quân Định Hầu phủ tuy ăn chơi trác táng, nhưng lại
không
phải là
một
kẻ ngu dốt. Hôm nay chỉ là trong lòng hoài nghi, đợi ngày mai liền có thể nhìn ra là Lý Nguyên tính kế. Nàng lúc này, trái lại
đã
ném
đi
một
người
thật
sự
ngưỡng mộ nàng.”
Những lời này, Dương
yêu
Nhi đều nghe
không
hiểu, nàng chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ mình
đang
nghe.
Lưu ma ma thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, trong lòng càng cảm thấy khó chịu,
nói
giọng khàn khàn: “Là lão nô thác lớn,
không
nghĩ tới Lý Nguyên thế nhưng lại bỉ ổi như vậy……”
Xuân Sa
đã
lâu
không
mở miệng, lúc này lại mở miệng, nàng cắn môi, thần sắc
trên
mặt lộ
rõ
sự
phẫn hận, nàng
nói: “Việc này…… Cần
nói
cho Hoàng Thượng nghe sao?”
“Tất nhiên là cần.” Vẻ lạnh lẽo cùng châm chọc
trên
mặt Lưu ma ma ngày càng nặng.
Trước kia Xuân Sa còn lo lắng Hoàng Thượng
không
đau
cô
nương,
không
coi trọng
cô
nương, nhưng lúc này nàng trái lại chắc chắn, có lẽ là do nghẹn
một
hơi trong ngực, vì thế nàng
nói: “Hoàng Thượng định
sẽ
không
bỏ qua cho nàng……”
Dương
yêu
Nhi giơ tay, sờ sờ khóe mắt của Xuân Sa.
Xuân Sa cũng giơ tay theo, sờ sờ mặt mình, lúc này mới phát giác chính mình thế nhưng lại giận đến phát khóc. Môi nàng giật giật, ngập ngừng
nói: “Trước mặt người xấu như vậy, bản thân nô tỳ ngược lại lại giận đến khóc trước,
thật
là vô dụng mà.”
Lưu ma ma liếc xéo nàng
một
cái, có lẽ là do nhớ đến nàng ngược lại cũng là
một
người trung tâm, liền hòa nhã
nói
một
câu: “Bắt đầu từ hôm nay rèn luyện nội tâm, mài giũa nhiều, qua
không
bao lâu, tự nhiên
sẽ
thông minh kiên cường thôi.”
Xuân Sa vội gật đầu.
Hai người
nói
xong, lại vội nhìn về phía Dương
yêu
Nhi.
Lại thấy trong tay
cô
nương thế nhưng còn nắm chặt hoa Xuân Sa hái cho nàng.
Lưu ma ma vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Tâm của
cô
nương, sao lại chân thành cùng thiên chân như vậy?
Lưu ma ma bỗng nhiên thu lại biểu tình,
nói: “Hoa này cũng đưa vào trong cung
đi.”
Xuân Sa ngây ngốc nhìn Lưu ma ma, nước mắt
trên
mặt còn chưa hoàn toàn khô
đi, nàng cắn môi,
nói: “Thời điểm nô tỳ hái, cũng chỉ hái tùy tiện, sau khi ngã do va chạm, hoa này cũng hỏng thành bộ dáng như vậy……
không
tiện đưa vào cung đâu.”
Lưu ma ma nhìn nàng
một
cái, nhàn nhạt
nói: “Ngươi vẫn còn kém lắm……”
Xuân Sa đột nhiên nghe những lời này, cả đầu đều ngốc.
Ngược lại Dương
yêu
Nhi lại đưa hoa trong tay ra: “đi,
đi
hoàng cung.”
Giống như là
đang
thúc giục hoa này tự mình chạy vào cung.
Do hôm nay đến dự tiệc nữ quyến, nên
không
có mang theo thị vệ.
Lưu ma ma đỡ Dương
yêu
Nhi lên xe ngựa,
nói: “Chúng ta trở về đem đồ vật đưa cho Cao thị vệ.”
Dương
yêu
Nhi gật đầu.
Lưu ma ma đau lòng cuộn ống quần của nàng lên, chỉ nhìn sơ qua,
đã
thấy bên
trên
có mấy vết máu bầm, đặc biệt chói mắt, cũng
không
biết có còn chỗ nào bị va chạm hay
không.
Chờ trở về Dương trạch.
Dương
yêu
Nhi liền đem hoa cho Cao thị vệ, tuy rằng có người chuyên môn phụ trách bẩm báo với Hoàng Thượng, nhưng Lưu ma ma vẫn
nói
với Cao thị vệ về chuyện phát sinh ở Lý phủ hôm nay.
Cao thị vệ sau khi nghe xong, sắc mặt cũng trầm xuống.
Mọi người đều cùng phụ trách bảo hộ, hầu hạ Dương
cô
nương,
hiện
giờ Dương
cô
nương bị đau, trong lòng bọn họ cũng cáu giận.
Cao thị vệ đem hoa kia bỏ vào tráp, liền lập tức cất bước
đi
về phía hoàng cung.
Bên này Dương
yêu
Nhi cởϊ qυầи áo, được Xuân Sa hầu hạ tắm trước, sau đó Lưu ma ma tiến vào bôi thuốc cho nàng. Như vậy, mới biết
trên
người ngã bị thương năm sáu chỗ, đều
không
nghiêm trọng, nhưng lại khiến cho người nhìn lo lắng đau xót.
Lưu ma ma
một
bên thở dài,
một
bên thoa thuốc cho Dương
yêu
Nhi.
Dương
yêu
Nhi ánh mắt giật giật, đột nhiên hỏi: “Ta
sẽ
chết?”
Nhìn bộ dáng thiên chân
không
biết chuyện của nàng, Lưu ma ma lại bị nàng làm cho dở khóc dở cười.
Lưu ma ma vội
nói: “Thở dài chỉ là đau lòng
cô
nương bị thương thôi, làm sao
sẽ
chết
sẽ
sống đây.”
Xuân Sa cũng vội
nói: “Phi phi phi, sao có thể
nói
chết chứ,
cô
nương tương lai còn phải sống lâu trăm tuổi.”
Dương
yêu
Nhi: “Ah.”
Nàng chậm chạp chớp mắt, lông mi dưới ánh đèn phủ xuống
một
bóng râm, bộ dáng an tĩnh lại lưu luyến, giống như có chết hay
không, cũng đều
không
ảnh hưởng đến nửa phần cảm xúc cảm xúc của nàng vậy.
Lưu ma ma vuốt ve tóc bên tai nàng,
nói: “cô
nương ngủ
đi.”
Sau đó Dương
yêu
Nhi liền ngoan ngoãn nhắm mắt.
Đợi đến ngày thứ hai, khắp đầu đường xó chợ đều truyền nhau,
nói
là nhị công tử Quân Định Hầu phủ, vì
không
đồng ý tứ
cô
nương Lý phủ gả cho công tử Liễu gia Liễu Khai Hoành, thế nhưng ở trước mắt bao người, động thủ ấn Liễu Khai Hoành ở
trên
mặt đất hành hung
một
trận.
Có người
nói
Tiêu nhị công tử
thật
sự
là tình thâm nghĩa trọng! Cũng
thật
sự
là
một
đóa kỳ ba trong đám ăn chơi trác táng!
Nhưng cũng có người
nói, Tiêu nhị công tử này hành vi quá kích động, dù sao
đi
nữa, người ta
thật
sự
cũng
đã
định hôn rồi……
Nhưng mặc kệ
nói
như thế nào, cuối cùng mọi người cũng đều
nói, lần kết thân này của Liễu gia cùng Đông Lăng Lý gia, sợ là
không
thành được.
Lúc nghe hạ nhân đem lời từ đầu đường xó chợ, đều
nói
lại cho
hắn
nghe.
Tiêu Quang Hòa sắc mặt yên tĩnh, cả người như chìm vào trong tối. Đợi hạ nhân lui ra ngoài, khép cửa lại,
hắn
mới
một
bên cười
một
bên giọng khàn khàn
nói: “thật
đúng là tính kế ta…… Đến cuối cùng cũng
không
quên lợi dụng chút giá trị này
trên
người ta ……
không
muốn gả, quang minh chính đại
nói
cho ta nghe là được, hà tất làm ra đủ loại thủ đoạn, ngược lại liên luỵ đến người khác……” Như là
đang
nói
cho chính mình nghe. Nụ cười kia nhìn như thế nào, cũng đều là oán hận cùng bi thương nhiều hơn.
Tiêu Quang Hòa lại nghĩ đến vị Dương
cô
nương kia, trong lòng càng giống như bị
một
tảng đá lớn đè ép
Lý Nguyên phạm sai, ngược lại còn muốn
hắn
nghĩ biện pháp
đi
lấp.
thật
là……
thật
không
phải với Dương
cô
nương……
Thời điểm đầu đường xó chợ náo nhiệt, Lý Nguyên cũng bị Lý lão thái gia truyền tới trước mặt.
Lý lão thái gia nguyên bản
đang
ngồi nghỉ ngơi
trên
ghế thái sư, nghe thấy tiếng bước chân, liền mở bừng mắt.
hắn
lạnh lùng đánh giá kỹ Lý Nguyên, đáy mắt
không
có nửa phần hiền hoà,
hắn
nói: “Nghĩ chỉ như vậy liền có thể cùng Liễu gia từ hôn?”
Lý Nguyên trước quỳ xuống, rồi sau đó mới cụp mắt
nói: “không
lùi hôn, tổ phụ bỏ được sao? Trong nhà tốn bao nhiêu công phu, mới bồi dưỡng ra ta. Nếu như, ta
thật
sự
gả tới Liễu gia rồi, chẳng phải là mọi công phu đều
sẽ
uổng phí?”
“Như thế nào uổng phí? Lấy sức của bản thân ngươi, đổi lấy thanh danh tốt hơn cho Lý gia, làm người đời khen Lý gia có tình có nghĩa, cũng là
một
chuyện tốt đẹp. Nhưng hôm nay, ngươi
đã
làm cái gì? Đầu đường xó chợ đều náo nhiệt về việc này, chớ có
nói
không
phải là bút tích của ngươi…… Nữ nhi Lý gia bị người đàm luận như vậy, tỷ muội trong nhà đều
không
còn mặt mũi!”
Lý Nguyên
đã
đi
tới bước này, làm sao có thể dễ dàng khuất phục, nàng
không
chỉ
sẽ
không
khuất phục, mà còn muốn lôi kéo Lý lão thái gia cùng nàng đứng ở cùng
một
tiền tuyến.
Nàng dập đầu,
nói: “Nhưng chuyện hôm nay
đã
thành như vậy, tên
đã
lên dây,
không
thể
không
bắn.
hiện
tại
nói
cho cùng cũng là mượn tay của Tiêu Quang Hòa, người ngoài chỉ
nói
là, do ta quá nổi danh, mới dẫn tới Tiêu Quang Hòa cùng Liễu Khai Hoành đánh nhau. Trong lòng cuối cùng cũng đều là đồng tình cho ta…… Tổ phụ, chẳng lẽ ngài
không
nghĩ, ta đáng ra nên
đi
trên
con đường cao quý sao?”
“Lần trước ta
đã
phá lệ, để cho đại bá mẫu ngươi đem theo ngươi vào cung diện thánh giá, nhưng ngươi cũng nhìn thấy. Tân đế ngay liếc mắt nhìn ngươi thêm
một
cái cũng
không……”
“Cách
một
bức màn, có thể nhìn ra cái gì? Tổ phụ
không
có tâm tư này, sớm hay muộn cũng
sẽ
có người có. Tổ phụ, thanh danh tất nhiên quan trọng, nhưng nắm trong tay, mới là
thật.”
Lý lão thái gia
không
nói
nữa.
hắn
trầm mặc hồi lâu,
nói: “Ở chỗ này bắt đầu quỳ nửa canh giờ.”
Lý Nguyên
nói: “Vâng, nghe lời tổ phụ.”
Lý lão thái gia đứng dậy
đi
ra ngoài, trước khi
đi
tới chỗ ngạch cửa,
hắn
mới
nói: “Vậy ngươi cần phải có bản lĩnh xứng với dã tâm.”
Lý Nguyên cúi người cười cười: “Xin nghe tổ phụ dạy bảo.”
Lý lão thái gia cũng
không
biết khi nàng
đang
tính kế, bởi vì chuyện cẩm lý tranh nhau nhảy kia mà sinh chút ghen ghét, đem vị Dương
cô
nương kia cũng kéo
đi
vào……
hắn
chỉ
nói,
hắn
trong lòng cũng
không
nỡ.
Liễu gia……
một
người sa cơ thất thế.
Sao có thể xứng với nữ nhi Lý thị?
Lý Nguyên tâm kế còn non nớt, nhưng có câu
nói
trái lại
nói
không
sai.
“Tên
đã
lên dây,
không
thể
không
bắn.”
Nếu
đã
làm,
thì
phải làm sạch
sẽ. Mọi người xung quanh đều biết Tiêu Quang Hòa cùng Liễu Khai Hoành đánh nhau,
không
bằng làm cho toàn bộ
trên
dưới Liễu gia kia đều biến mất, dù sao mũ cũng
sẽ
chụp lên
trên
đầu Tiêu Quang Hòa……
Dưỡng Tâm Điện Tây Noãn Các.
hiện
tại thời điểm Tiêu Dặc đến Tây Noãn Các, càng ngày càng nhiều.
Thời gian gặp đại thần rốt cuộc cũng
không
nhiều lắm, nhưng thời gian ở chỗ này lật xem tấu chương, luyện chữ, đọc sách ngày càng nhiều hơn. Vị bên Vĩnh An Cung kia còn
đang
bị“Giam lỏng” ở bên trong, Thái Hậu
không
thể vươn tay ra, tất nhiên cũng
không
biết được Tiêu Dặc
đang
làm những gì.
Đây là thời điểm
nhẹ
nhàng nhất của
hắn
trong mấy năm nay.
Nhưng hiển nhiên lại có người
không
muốn để cho
hắn
thoải mái được lâu.
Tiêu Dặc
âm
trầm nhìn chằm chằm tráp trước mặt, trong lòng nhanh chóng lướt qua cái ý nghĩ này.
Tráp kia chỉ có
một
đóa hoa, lúc đưa tới, hoa vẫn còn treo
trên
thân cây, lá cây cũng bị mất hai mảnh, thân cây cũng giống như là bị ai dùng sức nắm chặt qua.
Chỉ nhìn sơ qua bộ dáng của hoa có bao nhiêu thê thảm, Tiêu Dặc liền có thể tưởng tượng ra lúc ấy Dương
yêu
Nhi bị khi dễ thảm thương bấy nhiêu.
Tráp này bị phơi
một
đêm, hoa bên trong cũng khô, toàn bộ đều biến thành màu vàng, nhìn
một
bộ dáng làm người chán ghét.
Nhưng Tiêu Dặc nhìn chằm chằm nó tới tới lui lui rất nhiều lần, Triệu công công cũng cảm thấy Hoàng Thượng giống như muốn xuyên qua cái tráp kia, xuyên qua đóa hoa kia, đem Lý Nguyên bắt tới, dùng đầu ngón tay ấn chết.
Tiêu Dặc từ
nhỏ
chính là
một
người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Mỗi
một
thứ
hắn
có đều được coi trọng, động vào đồ của
hắn,
không
thể nghi ngờ chính là đạp lên
trên
đầu của
hắn
làm càn. Điều này
sẽ
khiến
hắn
bực bội đến cực điểm, chỉ muốn đem đối phương hủy
đi
thành bảy tám khúc cho chó ăn.
Đặc biệt là từ lúc
hắn
trưởng thành cho tới bây giờ, trong lúc vượt qua những ngày áp lực, càng làm cho
hắn
đối với đồ vật trong tay mình, du͙© vọиɠ khống chế cùng chiếm hữu đều tăng đến mức biếи ŧɦái.
“Lý Nguyên……”
hắn
chậm rãi nhả ra hai chữ này.
Triệu công công cảm thấy thời cơ thích hợp, liền đem những lời nghị luận ở bên ngoài hôm nay, đều thuật lại cho Hoàng Thượng nghe.
trên
mặt Tiêu Dặc
không
thấy
một
chút ý cười, mặt mày
hắn
âm
lãnh cùng lệ khí, đáy mắt còn kèm theo vẻ châm chọc,
nói: “Nàng tính kế Tiêu Quang Hòa, còn muốn bắt
yêu
Nhi làm bè. Nàng
thật
to gan……”
“Nàng
không
muốn gả vào Liễu gia, trẫm càng muốn khiến nàng gả qua.”
“Liễu Khai Hoành cũng
không
phải kẻ ngu dốt, chuyện nháo thành như vậy,
hắn
tự nhiên biết là do Lý Nguyên tính toán. Trẫm lại coi
một
chút, Liễu Chí thích đánh bạc, Liễu gia trạch giờ chỉ có bốn bức tường, Liễu Khai Hoành lại suy sút
yêu
rượu,
hiện
giờ còn chán ghét nàng đến cực điểm…… Lúc này, đem nàng cưới vào cửa. Nàng luôn cậy quyền cậy thế dẫm đạp lên người khác, lại thành bộ dáng gì……”
Triệu công công khom người
nói: “Hoàng Thượng
nói
phải, Lý Nguyên này
thật
sự
đáng giận, quyết
không
thể để nàng chết đơn giản như vậy được.”
“Nên tra tấn
thật
tốt mới phải.” Tiêu Dặc ngữ khí nặng nề
nói.
“Lão già Lý Hạc này, nếu biết được bút tích của Lý Nguyên, dĩ nhiên là hoặc là
không
làm, nếu
đã
làm
thì
phải làm đến cùng, đem chuyện diệt khẩu
trên
dưới Liễu gia, lại đẩy hết lên
trên
người Tiêu Quang Hòa, hơn nữa
hiện
tại Liễu gia
đã
thất thế,
sẽ
không
có người truy cứu, cũng
sẽ
không
có người vì bọn họ mà ra mặt.” Tiêu Dặc
nhẹ
giọng
nói: “Liễu gia cũng
không
thể chết.”
Liền người khom người lĩnh mệnh, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, giống như nghe lời Tiêu Dặc
nói, vội
đi
bảo hộ người của Liễu gia.
“Liễu gia lúc này
không
muốn cưới cũng phải cưới, Lý gia
không
muốn gả, cũng phải gả.”
……
Liễu Khai Hoành vừa mới bị đánh, khi nâng trở về lại tốn
một
chút tiền thuốc, uống mấy thang thuốc, ngược lại cũng
không
có để lại di chứng.
Chỉ là chờ lúc
hắn
vừa tỉnh dậy, thúc thúc kia của
hắn
liền nhào tới bên mép giường của
hắn
khóc than: “Lý gia thực
sự
không
phải là người! Tiêu Quang Hòa kia cũng
không
phải là người mà!
hiện
tại bên ngoài đều
nói,
nói
Tiêu Quang Hòa coi thường ngươi,
không
muốn
cô
nương Lý gia gả cho ngươi, cho nên mới nhịn
không
được động thủ đánh ngươi……”
Liễu Khai Hoành nghe đến đần độn.
Lúc này cửa phòng bọn họ bị người từ bên ngoài đánh bật.
Vài nam nhân vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, tướng mạo bình thường vác đao
đi
đến, bọn họ mặc trang phục màu đen, nhìn vô cùng giống Diêm La đến lấy mạng.
Trong chớp mắt liền
đi
tới trước mặt, Liễu Chí cao giọng quát: “Các ngươi, các ngươi là ai? Lâm lão gia đâu? Lâm lão gia
đi
chỗ nào?”
Nam tử kê đao trong tay đao ngang cổ
hắn, nam tử cười lạnh
nói: “Hôm nay, chúng ta tới cùng Liễu nhị gia
nói
một
giao dịch vô cùng tốt.”
Liễu Chí hoài nghi nhìn bọn họ.
Nam tử kia lướt qua
hắn,
đi
tới trước mặt Liễu Khai Hoành, đột nhiên xuống tay tàn nhẫn đánh gãy tay phải của Liễu Khai Hoành.
Liễu Chí cả kinh nhảy dựng lên, Liễu Khai Hoành cũng đau đến rên ra tiếng.
Chỉ nghe thấy nam tử dùng
âm
thanh
âm
trầm giống như đòi mạng cười lạnh
nói: “Đồ vô dụng! Lý Nguyên phụ ngươi,
thì
ngươi nên
đi
tìm nàng hỏi tội. Ngươi
không
chỉ
không
thể gây phiền toái cho nàng, trái lại còn bị nàng lợi dụng. Tay này của ngươi còn lưu lại có tác dụng gì?
không
có mắt đυ.ng phải quý nhân!”
Liễu Khai Hoành đau đến mức lăn qua lộn lại, nước mắt nước mũi đều chảy xuống.
sự
thù hận dưới đáy mắt
hắn
ngày càng dày đặc, cả đầu óc đều nhớ kỹ Lý Nguyên……
Lý Nguyên đáng chết!
Lý Nguyên đáng chết a a a!
Liễu Chí còn khóc thảm hại hơn.
hắn
ôm Liễu Khai Hoành, khóc: “Chất nhi của ta a,tay này của ngươi bị chặt đứt, làm sao còn có thể cầm bút đây!”
Nam tử còn lại cũng rút đao,
âm
thanh đao rời khỏi vỏ, đem bọn họ trấn trụ, liền nửa chút tạp
âm
cũng
không
dám lại phát ra.
Nam tử
nói: “hiện
tại, chúng ta liền
nói
chuyện giao dịch……”
Dương
yêu
Nhi ngủ
một
giấc dậy, phát
hiện
mình
đã
đổi chỗ.
Nàng ngây thơ nhìn màn xung quanh, chỉ cảm thấy xa lạ mà quen thuộc.
Lúc này Lưu ma ma vào tới, nàng thấy Dương
yêu
Nhi tỉnh, “Ah”
một
tiếng, sau đó
đi
tới ngồi xuống mặt đầy tươi cười,
nói: “cô
nương như thế nào tỉnh sớm như vậy?”
Dương
yêu
Nhi sờ sờ cái bụng
đã
xẹp xuống.
Thấy động tác của nàng, Lưu ma ma bừng tỉnh đại ngộ: “thì
ra là đói bụng,
cô
nương trước đứng dậy rửa mặt, trong chốc lát liền đưa thức ăn tới.”
Chẳng mấy chốc Xuân Sa cũng vào cửa, hầu hạ Dương
yêu
Nhi đứng dậy.
Xuân Sa duỗi tay để cởϊ áσ trong cho nàng, sau đó đổi cho nàng y phục mới.
Dương
yêu
Nhi đứng bên mép giường, đưa lưng về phía Xuân Sa, từ đầu đến cuối đều cảm thấy là lạ, như là…… Như là
đang
nhìn nàng.
Dương
yêu
Nhi bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy
trên
ghế thái sư cách đó
không
xa, thiếu niên vô cùng tuấn tú ngồi ở chỗ kia, sắc mặt hơi trầm xuống, mà ánh mắt, lại dừng ở
trên
người nàng……
hắn
đang
nhìn nàng.
Dương
yêu
Nhi nhất thời phân
không
rõ
đây là ở nơi nào, chỉ nghiêng đầu, lẩm bẩm
nói: “Hoàng Thượng.”
Tiêu Dặc
không
có cùng nàng
nói
chuyện,
hắn
nói: “Quả
thật
là bị bầm tím.”
Như là
đang
cùng Lưu ma ma
nói
chuyện.
Lưu ma ma gật đầu, thần sắc ảm đạm: “Là lão nô sơ sót, vốn
không
nên để cho
cô
nương chịu tội như vậy.”
Tiêu Dặc
không
nói
chuyện.
Vẻ áy náy cùng hối hận
trên
mắt Lưu ma ma càng đậm hơn.
Xuân Sa rất nhanh liền mặc xong y phục mới cho Dương
yêu
Nhi, là đồ trong cung mới làm ra.
Dương
yêu
Nhi giang hai tay, phẩy phẩy tay áo rộng thùng thình, giống như có thể lộng gió, bỗng nhiên cảm thấy thú vị……
“cô
nương trước tới dùng điểm tâm.” Lưu ma ma điều chỉnh lại cảm xúc, ở bên kia
nói.
Dương
yêu
Nhi ngửi thấy mùi đồ ăn, liền buông tay xuống, chạy chậm
đi
qua. Chờ tới gần Tiêu Dặc, nàng liền thả chậm bước chân, sau đó hơi hơi ngẩng đầu, lén lút nhìn Tiêu Dặc.
Bộ dạng kia, ngược lại giống như là
đang
trốn
hắn.
Tiêu Dặc nhăn mày,
nói: “Ngươi ngược lại là
một
kẻ
không
tim
không
phổi, thấy trẫm
không
nhớ, ngược lại còn trốn tránh.”
hắn
trái lại cũng
không
nói
gì quá nặng,
một
là lo lắng đứa
nhỏ
ngốc này
không
hiểu được, hai là tránh việc dọa nàng sợ.
Nhưng Dương
yêu
Nhi
không
hề mờ mịt, trong ánh mắt cũng
không
có hoảng sợ, nàng chỉ lui về sau hai bước, hai má cùng môi đều hồng nhạt, nàng
nhỏ
giọng
nói: “Ngươi nhìn ta.”
Tiêu Dặc dừng chút, mới có thể hiểu được ý của nàng.
“Vừa rồi trẫm nhìn ngươi, ngươi ngược lại cảm thấy thẹn thùng?”
Xuân Sa cũng cảm thấy ngạc nhiên: “cô
nương
thì
ra cũng biết chuyện nam nữ khác biệt?”
Lưu ma ma cười
nói: “Chuyện như vậy, cha mẹ
cô
nương khẳng định là có dạy qua.”
Tiêu Dặc
nói: “Ngươi nhìn trẫm thay quần áo mấy lần? Trẫm mới nhìn ngươi
một
lần.
không
nhìn được sao?”
Sau khi Dương
yêu
Nhi suy nghĩ
một
lúc lâu, hai mắt như nước trong veo nhìn
hắn, giống như cảm thấy
hắn
nói
rất có đạo lý, vì thế vô cùng thản nhiên
nói: “…… Ngươi nhìn
đi.”
Tiêu Dặc ngược lại nghẹn họng.
Đây là cái cái dạng bảo bối gì! Người khác
nói
cái gì, nàng liền nghe cái đó!