Lý Nguyên vẫy tay gọi gã sai vặt trở lại.
Nàng rũ mắt nhìn
hắn, ánh mắt lãnh đạm: “đi
nói
với
hắn, Lý gia đưa tiền cho
hắn, chỉ là muốn hóa giải tình thế khẩn cấp của Liễu gia, cũng
không
phải lấy việc này hϊếp bức Liễu gia từ hôn.”
Gã sai vặt mấp máy môi, lâm vào khó xử.
“đi.” Lý Nguyên thúc giục.
Gã sai vặt
không
dám lại dừng lại, vội xoay người chạy
đi,
một
phen tóm nam tử trung niên kia, tức giận
nói: “Nhị lão gia sao lại xuyên tạc ý tứ của chủ nhân nhà ta? Chúng ta đưa
một
số bạc đến, chỉ là muốn hóa giải tình thế nguy cấp của Liễu gia ngươi thôi, cũng
không
phải là muốn từ hôn!”
Gã sai vặt này phản công, ngược lại làm nam tử trung niên kia bình tĩnh lại. Nam tử vội vàng thở gấp hai cái, nghi ngờ nhìn
hắn,
nói: “Cũng
không
phải là muốn từ hôn?”
“Cũng
không
phải là muốn từ hôn.”
Nam tử dần dần thu lại vẻ mặt phẫn nộ, ngay sau đó cười lớn, đuôi lông mày
hắn
giương cao, mang theo chút đắc ý sau thắng lợi,
hắn
nói: “…… Vốn nên là như thế,tứ
cô
nương nhà ngươi cùng chất nhi kia của ta sớm
đã
được định hôn ước, bắt đầu từ
một
khắc kia, nàng phải là người của Liễu gia ta!
không
gả cho chất nhi của ta, nàng còn có thể gả cho ai?”
Nét mặt gã sai vặt căng cứng,
hắn
cúi mắt xuống, khóe miệng lại giương cao.
Hiển nhiên là cực kỳ bất mãn với điệu bộ này của Liễu gia.
Nhưng nam tử kia lại
một
mực mặc kệ,
hắn
cười to
nói: “Nếu tức phụ của chất nhi ta
đã
có tâm, đặc biệt tặng ngân lượng tới cho Liễu gia ta sống qua ngày! Đợi đến ngày nàng cùng chất nhi ta thành hôn, ta thân là thúc thúc, tất nhiên
sẽ
lo liệu tốt.”
Dứt lời, nam tử nghênh ngang vào cửa, trở tay “phanh”
một
tiếng đóng cửa lại, lại đem gã sai vặt ngăn ở bên ngoài.
Nam tử
nhẹ
giọng ngâm nga ca dao
trên
phố,
đi
vào trong, ngoài miệng
nói: “Cho là người Liễu gia ta toàn là ngốc tử sao? Lý gia có Thái Hậu, Lý lão thái gia đương chức thiếu sư, con cháu Lý gia tương lai đều muốn nhập sĩ làm quan. Liễu gia ta
đã
cùng đường bí lối, lấy ra chút ngân lượng liền muốn tống cổ
đi…… Nào có chuyện dễ dàng như vậy? Trước kia khi Liễu gia phát đạt, Lý gia trái lại lại
một
phen sắc mặt……”
Bản lĩnh khác
hắn
không
có.
Nhưng
hắn
biết, nếu như
cô
nương Lý gia
thật
gả vào nhà bọn họ, vậy ngày sau Lý gia liền
không
có khả năng bỏ qua Liễu gia
không
màng.
Cọc mua bán này, nơi nào có sinh ý lâu dài chứ?
hắn
còn trông cậy vào đại thế sau này của Lý gia, có lẽ có thể lại làm chất nhi kia của
hắn
đọc sách khảo công danh đấy……
Đầu bên này gã sai vặt quay người lại,
đi
tới bên người Lý Nguyên, nôn nóng
nói: “Tứ
cô
nương,
hiện
tại làm sao bây giờ?”
“Ta sớm
đã
nói
qua,
không
được công khai, phụ thân càng
không
tin.Liễu gia
hắn
đã
roi vào tuyệt cảnh, thấy cây cỏ cứu mạng, làm sao chịu buông tay?” Lý Nguyên giơ tay buông rèm cửa xuống: “Hồi phủ.”
Gã sai vặt lúng ta lúng túng lên tiếng, ra lệnh cho nhóm tôi tớ nhóm nâng nhuyễn kiệu rời
đi.
Lý Nguyên ngồi ở bên trong kiệu, mày nhíu chặt.
Liễu Lão gia thái gia kia, chết liền chết
đi, sao
không
đem theo cái nhi tử lưu manh kia của
hắn
cùng nhau
đi? Lưu lại cái tai họa lớn như vậy! Thế nhưng cũng
không
sợ làm hỏng danh tiếng của Liễu gia…… Cũng đúng,
hiện
tại Liễu gia làm sao còn có thanh danh gì đáng
nói? Nếu
không
có cọc hôn ước cùng Lý gia nàng, người trong kinh sớm
đã
quên mất Liễu gia.
Lý Nguyên cuộn tròn ngón tay, lại nghĩ tới ngày đó khi đến Dưỡng Tâm Điện bái kiến tân đế……
trên
giày kia thêu ngũ trảo kim long, còn
đang
vũ động ở trước mắt.
Đáy lòng dần dần nổi lên
một
tia nôn nóng.
Phú quý to lớn như vậy, như thế nào lại để cho
một
đứa ngốc chứ?
……
Cỗ kiệu
đi
về phía trước,
không
biết bao lâu, đột nhiên dừng lại.
Gã sai vặt khẽ gõ cửa sổ,
nói: “Tứ
cô
nương, đằng trước…… Đằng trước là nhị công tử Quân Định Hầu phủ.”
Gã sai vặt thanh
âm
khẩn trương, giống như nhị công tử Quân Định Hầu phủ kia, có thể nhảy xuống, nhào vào bên trong kiệu vậy.
Trong kiệu Lý Nguyên ngẩn ra, vén rèm lên.
Quy củ Lý gia nghiêm ngặt, cùng nhà của Lý Thiên Cát kia hoàn toàn là hai cái cực đoan, Lý Nguyên ít khi ra cửa,
không
nghĩ đến, vừa ra khỏi cửa liền đυ.ng phải Tiêu Quang Hòa.
Nàng nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Liền thấy phía trước thiếu công tử cẩm y, cưỡi ngựa đến.
Lý Nguyên
đã
rất lâu chưa gặp qua Tiêu Quang Hòa.
Thời điểm Tiêu Quang Hòa còn
nhỏ,
đã
từng bái phỏng qua Lý gia, lúc sau vì đủ loại nguyên do, Lý gia cùng Quân Định Hầu phủ lại
không
lui tới. Bên ngoài đều thịnh truyền, là Tiêu Quang Hòa
yêu
thích nàng, mà nàng lại cùng người khác đính hôn.
Lý Nguyên lại
không
tin.
trên
đời nam tử có lẽ hữu tình, nhưng làm sao có thể
thật
sự
đem phần chân tình kia chặt chẽ nhớ thương ở trong lòng.
Bất quá có lẽ là lúc trước gặp người Liễu gia ghê tởm tham lam, lại nhìn Tiêu Quang Hòa, liền cảm giác người này cũng có ba phần khí chất.
Ít nhất, Tiêu Quang Hòa lớn lên mặt như thoa phấn, có bộ dáng của
một
bộ quý công tử!
Đợi đến gần trước mặt, Tiêu Quang Hòa vốn dĩ mặt mày thong thả ung dung, chợt buộc chặt, sắc mặt
hắn
cũng trầm xuống.
“Ta tưởng là ai?
thì
ra là Lý gia tứ
cô
nương?”
“Tiêu nhị công tử.” Lý Nguyên nhàn nhạt lên tiếng.
Tiêu Quang Hòa nắm chặt dây cương trong tay,
nói: “Ta
nói
hôm nay vì sao sáng sớm liền có hỉ thước đậu ngoài cửa sổ của ta, ra là bởi vì Lý Tứ
cô
nương ra cửa, còn vừa khéo đυ.ng phải ta……”
Gã sai vặt nghe xong lời này, giật mình, chắn trước cửa kiệu của Lý Nguyên,
nói: “Nhị công tử mời
đi
trước.”
Tiêu Quang Hòa cười nhạt
một
tiếng, cưỡi ngựa liền
đi
qua cỗ kiệu của bọn họ.
Lý Nguyên lại đột nhiên từ bên trong rèm cửa vươn tay ra, níu vạt áo Tiêu Quang Hòa, nàng ngửa đầu nhìn
hắn,
nói: “đi
chậm.”
Ngắn ngủn hai chữ, nàng
nói
ra
không
tình cảm giống như vậy.
Tiêu Quang Hòa xoay mặt
đi, dùng thanh
âm
cực thấp
nói: “Liễu Chí người này chơi bời lêu lổng, Liễu Khai Hoành sau khi bị đoạt công danh, cũng cả ngày đần độn
không
biết chuyện…… Ngươi nếu
thật
sự
không
muốn gả…… Ta có thể giúp ngươi.”
Lý Nguyên cười
nhẹ
một
tiếng, buông lỏng vạt áo của
hắn
ra.
Tiêu Quang Hòa
nói
xong cũng
không
hề dừng lại,
hắn
đi
nhanh về phía trước, cùng cỗ kiệu của Lý Nguyên dần dần kéo ra khoảng cách.
Lý Nguyên mặt mang ýcười, phân phó kiệu phu: “đi
thôi.”
……
Dương
yêu
Nhi ăn nhật thu yến, hết sức thỏa mãn, lại mang theo đám người Lưu ma ma, ở trong núi
đi
tới
đi
lui, tiêu thức ăn.
Nàng còn thuận tay hái chút hoa cúc.
Lưu ma ma nhìn, đại khái cảm thấy đưa hoa cúc cho Hoàng Thượng,
một
nhóm trắng
một
nhóm vàng, giống như có chỗ nào
không
đúng lắm.
Nàng vội
nói: “không
bằng đưa thứ khác? Hoa bên ngoài, rốt cuộc vẫn
không
sánh kịp với hoa trong cung.”
Dương
yêu
Nhi đánh giá hoa cỏ trong tay
một
phen, gật gật đầu, vì thế ngồi xổm xuống, dùng ngón tay đào
một
cái hố đất
nhỏ, lại đem hoa thả trở lại.
Lưu ma ma xem đến dở khóc dở cười, nhưng cũng cũng
không
ngăn động tác của nàng lại, chỉ chờ sau khi Dương
yêu
Nhi đứng dậy, nàng liền cầm khăn cẩn thận lau tay cho Dương
yêu
Nhi.
Đợi tay lau sạch
sẽ, Dương
yêu
Nhi liền trong núi rừng
đi
loanh quanh
một
vòng, nhặt đầy lá khô, bên trong còn lẫn hai quả thông.
Dương
yêu
Nhi ôm đến trước mặt Lưu ma ma.
Lưu ma ma hiểu ý, gật đầu
nói: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.”
Quản nó là cành khô lá úa gì, cũng đều tốt.
Lúc này
cô
nương Lý gia còn bồi bên người, huynh muội Mạnh gia lại chỉ còn lại có Mạnh Hoằng.
Mạnh Huyên nghe
nói
Việt Vương cũng tới Văn Xương đạo quán, liền cáo biệt Dương
yêu
Nhi, ở chỗ của Dương
yêu
Nhi, Mạnh Huyên là người
không
quan trọng gì, nàng thích
đi
nơi nào, Dương
yêu
Nhi cũng
không
quan tâm, liền cho nàng
đi.
Ban đầu Mạnh Hoằng cũng bị vẻ bề ngoài của Dương
yêu
Nhi mê hoặc, cho rằng vị tân hậu này cũng
không
như lời đồn vậy, dưới mũ sa kia hẳn là
một
người nhanh nhẹn, mỹ mạo lại
không
mất thông minh, còn hơn Lý Tứ.
Nhưng hôm nay Mạnh Hoằng ở bên cạnh nhìn, nhìn nhiều, từ từ
hắn
cũng phát giác
một
chút
không
thích hợp.
Hành động cử chỉ của nàng, giống như con trẻ……
Nguyên lai nghe đồn là
thật.
không, cũng
không
xem là
thật.
Ít nhất trong lời đồn, có người tận lực
nói
xấu vị tân hậu này, cơ hồ đem nàng
nói
thành nữ nhân xấu xí thô bỉ lại nước mắt nước mũi đầy mặt, hành động cũng cực kỳ vụng về ……
Nhưng trước mắt, lại chỗ nào cùng đồn đãi giống nhau?
Thay đổi tâm tư
một
cái, lại nhìn vị tân hậu này, Mạnh Hoằng ngược lại càng cảm thấy động lòng người.
Dưới bầu trời này người thông minh nhiều biết bao,
một
người như vậy,
thật
sự
khó có được.
Vì thế Mạnh Hoằng thấy nàng hái hoa, cũng cảm thấy thú vị.
Thấy nàng đào cái hố
nhỏ, đem hoa lại thả trở về cũng cảm thấy thú vị.
Ngay cả nàng từ trong rừng ôm lá khô ra, cũng thú vị.
……
Lúc này Lưu ma ma sai người cầm cái tráp mới tới, vì thế Dương
yêu
Nhi liền cẩn thận đem lá khô cùng quả thông đều thả vào, đặc biệt là hai quả thông kia, Dương
yêu
Nhi còn
không
tha sờ soạng vài lần.
Lưu ma ma nhìn
không
khỏi thấp giọng cười, vội đem tráp khép lại.
“cô
nương tay lại dơ.” Nàng đem tráp đưa cho người khác, móc khăn ra tiếp tục lau tay cho Dương
yêu
Nhi.
Mạnh Hoằng
không
mở mắt.
Nhưng trong đầu
hắn
vẫn còn ấn tượng, mới vừa rồi hình ảnh nàng
không
tha khẽ vuốt quả thông.
Ngón tay nàng thon dài, trắng nõn lại
không
tì vết, chỉ dính chút bùn hôi. Nàng vuốt ve quả thông tròn tròn, Mạnh Hoằng gần như có thể tưởng tượng được, dưới mũ sa của nàng, là biểu tình
không
tha kiểu gì……
“cô
nương còn
đi
sao?” Lưu ma ma hỏi.
“Lạnh.” Dương
yêu
Nhi vươn mười đầu ngón tay cho ma ma xem.
Đầu ngón tay đều bị đông lạnh
không
còn chút máu.
Lưu ma ma vội
nói: “Trở về thôi, chúng ta trở về, trong núi rất lạnh.”
Dương
yêu
Nhi liền ngoan ngoãn theo nàng
đi
ra ngoài.
Mạnh Hoằng
không
lên tiếng
đi
theo phía sau, so với lúc trước lưỡi xán hoa sen, lúc này
hắn
ngược lại nặng nề
không
ít.
Mọi người trở lại Văn Xương đạo quán, Mạnh Hoằng liền cáo từ
đi
tìm Mạnh Huyên.
Hai vị
cô
nương Lý gia trái lại từ đầu đến cuối
không
có xê dịch, các nàng nhắm mắt theo đuôi Dương
yêu
Nhi,
nói: “Chờ đưa
cô
nương hồi trạch, chúng ta lại
đi
cũng là như nhau.” Dứt lời, Lý Ninh Yến còn
nói: “Ngày mai
cô
nương
đi
thuyền hoa du ngoạn
không? Chúng ta sáng mai tới đón
cô
nương.”
Hiển nhiên
không
muốn lại bị Mạnh gia cản trở.
Lưu ma ma nghe vậy, trước mặt Dương
yêu
Nhi thấp giọng
nói: “cô
nương, huynh muội Mạnh gia này,
một
cái tâm tư phức tạp,
một
cái ngang ngược quái đản,
cô
nương
không
thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy, lần sau phàm là bọn họ mở miệng,
cô
nương cứ
một
mực cự tuyệt. Lý gia này nếu mời, nhưng
thật
ra có thể……”
Dương
yêu
Nhi có chút mờ mịt, đáy mắt còn lơ đãng toát ra
một
tia buồn rầu. Nàng khẽ điểm điểm cằm, nghĩ, lần sau thu lễ vật lại cự tuyệt.
Như vậy liền nghe Hoàng Thượng
nói, cũng nghe ma ma
nói.
“Ngày mai, được.” Dương
yêu
Nhi
nói.
cô
nương Lý gia lộ vẻ tươi cười: “Chúng ta đưa
cô
nương hồi trạch.” Dứt lời, hai người đỡ Dương
yêu
Nhi lên xe ngựa.
Bên này xuống núi, bước vào Dương trạch.
Bên kia thị vệ cầm hai con cua cùng
một
tráp lá khô, cũng
đang
chạy về phía hoàng cung.
Lúc đó Tiêu Dặc mới từ Tây Noãn Các ra tới.
Đây là
hắn
lần đầu tiên, nhìn thấy nội các đại thần, tả hữu Thừa tướng, đứng đầu lục bộ ngay ngắn như vậy…… Tề tụ
một
đường.
Rốt cuộc lúc trước, bọn họ cũng
không
để
hắn
ở trong mắt,
không
có việc gì cũng lười tiếp xúc với
hắn, huống chi
hắn
lại chưa tự mình chấp chính, thuộc hạ càng
sẽ
không
cầm chính vụ tới tìm
hắn.
Các đại thần
đã
tan
đi.
Tiêu Dặc quay người lại nhìn thoáng qua hướng Tây Noãn Các, ánh mắt lãnh lệ, lại
không
che dấu uy thế.
một
cái tiểu thái giám nơm nớp lo sợ
đi
đến trước mặt
hắn, khom người
nói: “Hoàng Thượng, Cao thị vệ bên người Dương
cô
nương
đã
trở lại.”
“Để
hắn
đến Hàm Xuân Thất chờ.”
“Dạ.”
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Dặc về tới Hàm Xuân Thất.
Thị vệ kia giơ cao hai cái tráp lên, ổn định vững chắc.
Mọi người đều tò mò lại nơm nớp lo sợ nhìn tráp kia, thầm nghĩ, lúc này lại là cái gì? Vẫn là cá sao?
Tiêu Dặc ra lệnh thị vệ để
trên
bàn.
hắn
vừa muốn duỗi tay mở, nghĩ nghĩ, vẫn là quấn
trên
tay
một
mảnh vải.
Lần trước cá nhảy ra tới, cọ
hắn
một
tay toàn mùi tanh.
hắn
duỗi tay chụp cái nắp, mở ra, liền thấy bên trong có hai con cua lớn,
đã
lạnh.
Lại mở
một
cái khác tráp, lại thấy bên trong tất cả đều là lá khô.
Các cung nhân cả người căng thẳng.
Chẳng lẽ lần này đưa sâu?
Tiêu Dặc ngược lại
không
sợ,
hắn
cảm thấy Dương
yêu
Nhi hẳn
không
có lá gan bắt sâu tới chơi.
hắn
duỗi tay lùa lá cây, liền thấy dưới đáy
ẩn
giấu hai quả thông tròn…… Như là đặc biệt giấu thứ tốt cho
hắn. Có lẽ đối với Dương
yêu
Nhi mà
nói, đây
thật
sự
là đồ vật nàng cực thích cực coi trọng. Tiêu Dặc khóe miệng câu lên, lại cười
nhẹ
một
tiếng.
Các cung nhân thần sắc hoảng hốt, nghĩ là chính mình nghe lầm.
……
Hôm sau, Mạnh Hoằng lại đến bên ngoài Dương trạch, mời Dương
yêu
Nhi du ngoạn.
Dương
yêu
Nhi thu lễ vật của
hắn, sau đó
nói: “không
đi.”
Tác giả
nói
ra suy nghĩ của mình:
Cùng
yêu
Nhi
nói
cái gì, nàng liền nhớ kỹ cái đó.