Lý lão thái gia ngẩng đầu nhìn nóc nhà, làm bộ làm tịch
nói: “Hai ngày trước các nàng liền đưathϊếp tiến cung,
nói
phải vấn an Thái Hậu. Hôm nay cố chấp đến,
không
vào được Vĩnh An Cung, lại hướng bên này.
thật
sự
là vô lễ! Đợi khi trở lại, lão thần chắc chắn
sẽ
càng thêm nghiêm khắc trách cứ, tuyệt
không
dung túng cho loại
không
có quy củ này!”
Tiêu Dặc ho
nhẹ
vài tiếng, giống như thể lực
đã
không
thể chèo chống tiếp được nữa.
hắn
dựa vào
trên
giường,
không
nói.
Lý lão thái gia đợi lâu
không
thấy Tiêu Dặc mở miệng, liền có chút xấu hổ.
hắn
thở dài
một
hơi, quỳ xuống, tuổi tác
hắn
không
nhỏ,
một
quỳ như vậy, ngược lại
thật
sự
có vài phần đáng thương. Chỉ là lúc này trong Dưỡng Tâm Điện, đông đảo cung nhân, thế nhưng
không
có
một
người ghé mắt nhìn
hắn. Sau rèm mành, tiểu hoàng đế còn
đang
ho
nhẹ, thanh
âm
vô lực.
Lý lão thái gia mơ hồ cảm thấy có chỗ nào
không
đúng, nhưng nghĩ lại lại
thật
sự
không
nghĩ ra được.
không
có người nào hiểu biết về tiểu hoàng đế hơn bọn
hắn.
Tiểu hoàng đế trời sinh tính tình mẫn cảm, vì hàng năm bị bệnh mà
âm
trầm ít lời,
hắn
giấu lệ khí trong lòng, nhưng rốt cuộc tuổi còn trẻ, trong tay
không
có quyền.
không
thành trở ngại được.
Người hầu hạ Dưỡng Tâm Điện này, nhìn quen bộ dáng như vậy, cho nên bên ngoài cũng chết lặng,
không
có cảm xúc
đi?
Như thế nghĩ, Lý lão thái gia mới cảm thấy hợp lý.
Lúc này
hắn
thoáng nhìn bóng dáng lay động sau mành, giống như tiếp nhận
một
cái khăn từ trong tay người hầu, xoa xoa khóe miệng. Sau đó Lý lão thái gia mới nghe thấy
hắn
nói: “Thiếu sư
không
cần như thế.”
hắn
phân phó
nói: “đi
mời Triệu thị, Lý Tứ
cô
nương tiến vào.”
“Dạ.” Lưu ma ma lên tiếng, xoay người
đi
ra ngoài.
Chỉ nghe thấy
một
trận tiếng bước chân đến gần,
một
người phụ nhân trung niên cùng
một
thiếu nữ tuổi xuân,
đi
vào trong nhà.
Phụ nhân kia trang điểm mộc mạc, thiếu nữ theo sát phía sau nàng lại trang điểm tỉ mỉ. Nàng búi tóc kiểu phi thiên kế, ba búi tóc
trên
đầu, ở giữa dùng liên văn khảm tùng thạch kim xuyến cố định. Búi tóc lỏng lẻo mà
không
phân tán, rất có vài phần như bích hoạ cổ, phi thiên thần nữ tiên dật.
Thiếu nữ
một
thân lục sắc lộ nửa cánh tay, áo ngắn vân đoàn mây màu trắng, rơi xuống yên hà sắc lưu tiên váy, eo thắt dải lụa màu nhạt, tua
thật
dài rũ đến bên chân, hơi hơi đong đưa trong lúc
đi.
một
thân y phục này, làm nàng tinh tế thướt tha, động tác giơ tay nhấc chân đều động lòng người. Lại còn biểu lộ vài phần khí chất thần tiên nhàn hạ, khiến người
không
dám tùy tiện khinh nhờn.
Nàng mang mũ rèm được tỉ mỉ chế tạo, mũ sa ngắn đến cần cổ, mơ hồ lộ
một
chút cằm trắng nõn, dung mạo sau mũ sa sau như
ẩn
như
hiện……
Ngoài mành chưa chắc
đã
có thể nhìn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng Tiêu Dặc ở bên trong,
đã
đem bộ dáng nàng nhìn đến
rõ
ràng.
Lý gia vô cùng am hiểu đạo hàm súc cùng kín đáo,
hiện
giờ
hắn
bị người hạ độc.
Nữ tử Lý gia tự nhiên
không
dám khoác lụa hồng quải lục, nùng trang diễm mạt. Vì thế chỉ mặc thuần tịnh rồi lại tỉ mỉ trang điểm. Trùng hợp nữ nhi Lý gia đều đọc đủ loại thi thư, nhiều năm tu dưỡng, khí chất ngược lại cũng xuất chúng. Y phục như vậy, vốn dĩ
một
phần phong thái cũng liền biến thành mười phần.
Nhưng xuất
hiện
trong đầu Tiêu Dặc, lại là
một
thân ảnh khác.
Nàng mặc dạng xiêm y gì cũng đẹp.
Xuyên váy đỏ rực, nàng liền minh diễm như chân trời hồng nhật. Mặc vào nguyệt bạch váy dài, động tác liền như quế cung tiên tử. Mặc vào áo váy hoa lệ, nàng liền giống như mỹ ngọc tinh tế ngồi ngay ngắn ở
trên
đài cao.
Tứ
cô
nương Lý gia tiến đến trước mặt, phía sau Lý lão thái gia, theo đại phu nhân Triệu thị cùng nhau quỳ xuống đất hành lễ.
“Thần phụ Triệu thị bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, thánh thể an khang.”
“Thần nữ Lý Nguyên bái kiến Hoàng Thượng……” Nàng học Triệu thị, cùng nhau dập đầu, mở miệng tiếng
nói
mềm
nhẹ, như gió xuân phe phẩy vào mặt.
Lý gia có thể ra được
một
nữ nhi như vậy, cũng
không
biết tiêu phí bao nhiêu công phu.
Bất quá Lý Nguyên cũng kế thừa khuyết điểm nhiều năm do Lý gia truyền thừa, đó là dáng người thấp bé.
Mặc lưu tiên váy lộ nửa cánh tay, làm nàng uyển chuyển
nhẹ
nhàng như thừa tiên phong.
Nếu mặc áo váy, chỉ sợ là
một
thảm họa.
Sau khi hai người hành lễ xong, liền đợi Tiêu Dặc mở miệng.
Tiêu Dặc lại đột nhiên gọi Lưu ma ma: “Ma ma tiến vào.”
Lưu ma ma nghe vậy, vội vén mành lên, chậm rãi đến gần Tiêu Dặc.
Thời điểm mành vén lên, Lý Nguyên hơi ngẩng đầu, hướng vào trong liếc mắt
một
cái, chẳng qua nàng
không
thể nhìn thấy dung mạo của đế tân.
một
khắc kia, chỉ kịp nhìn qua giày đối phương.
Lấy màu đen làm đế, bên
trên
thêu ngũ trảo kim long.
Bên này Tiêu Dặc nhàn nhạt
nói: “Dương
cô
nương khi rời cung,
đã
quên
một
thứ, ngươi lấy
đi
đưa nàng.”
Lưu ma ma gật đầu đáp.
Tiêu Dặc gõ gõ tráp trong tay.
Lưu ma ma liền động thủ đem tráp ôm lên, cong người hành lễ,
nói: “Người có cái gì muốn dặn dò
cô
nương?”
Lúc này Triệu thị cùng Lý Nguyên
đã
quỳ được
một
lúc.
Triệu thị mày khẽ nhúc nhích, cũng phát giác. Đây ý là uy hϊếp?
Lý Nguyên trái lại giống như chưa hề phát giác, quy quy củ củ mà quỳ gối nơi đó,
không
nhúc nhích.
“Dặn dò nàng cũng
không
nhớ được.” Tiêu Dặc nhàn nhạt
nói, cẩn thận nghe, trong giọng
nói
hình như còn có chút ý cười.
Lưu ma ma cũng cười
một
cái, ôm tráp,
một
lần nữa vén mành lên
đi
ra.
Chờ
đi
ra, biểu tình
trên
mặt liền lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt rập khuôn lúc trước.
Trong phút chốc, Lý Nguyên lại ngẩng đầu hướng bên trong nhanh chóng liếc mắt
một
cái.
Lúc này biên độ động tác nàng lớn hơn
một
chút, nhưng nàng vẫn như cũ
không
thể nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Dặc, chỉ nhìn thấy tay
hắn.
Tay
hắn
tựa
trên
đầu gối.
Ngón tay thon dài tái nhợt mà gầy, móng tay được cắt tỉ mỉ, tay kia đẹp đến mức giống như được tinh tế điêu khắc mà thành. Nhưng ngược lại làm cho người ta
không
dám tưởng tượng, đây là
một
người ốm yếu.
Tân đế hàng năm ở trong Hàm Xuân Thất dưỡng bệnh, rất ít người trong cung và ngoài cung nhìn thấy khuôn mặt của
hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Trong rèm mành, Tiêu Dặc lại ho
nhẹ
hai tiếng, mới
nói: “Đứng dậy.”
Lý Nguyên ngược lại
không
dám đứng dậy.
Lão thái gia còn
đang
quỳ đấy.
Tiêu Dặc
nói: “Đều đứng dậy
đi.”
Lão thái gia dập đầu, thành khẩn
nói: “Tạ Hoàng Thượng.”
Lý Nguyên nhưng cũng dập đầu theo, ôn nhu
nói: “Tạ Hoàng Thượng.”
Lão thái gia làm ra vẻ mặt do dự, làm như có chuyện muốn
nói, nhưng lại khó mở miệng.
Tiêu Dặc đem thần sắc của
hắn
thu vào đáy mắt, mở miệng
nói: “Đây là Lý gia tứ
cô
nương
đi, người cùng Liễu gia đính hôn?”
Lý lão thái gia thần sắc cứng đờ, hoàn toàn
không
nghĩ tới Tiêu Dặc
sẽ
chủ động mở miệng hỏi, còn nhắc tới Liễu gia.
hắn
chỉ có thể gật gật đầu,
nói: “Đúng vậy.”
“Nghe
nói
nhị công tử Quân Định Hầu phủ, năm đó cũng suýt từng cùng Lý Tứ
cô
nương định hôn
sự?” Tiêu Dặc lại hỏi, giống như chỉ là đơn thuần tò mò.
trên
mặt Lý lão thái gia có chút
không
nhịn được. Lời này
nói, giống như là nhà
hắn
một
nữ chấp nhận hai nhà.
hắn
mặt trầm xuống sắc,
nói: “Hoàng Thượng, đây là
trên
phố nghe đồn, làm bẩn thanh danh Lý gia ta!
cô
nương Lý gia ta, cũng chưa từng đính hôn cùng Quân Định Hầu phủ.”
“Lời đồn đãi gϊếŧ người…… Trẫm cũng
không
muốn thấy Lý gia bị ô danh. Trước đó vài ngày, Lý Thiên Cát mua
một
tòa nhà. Lúc sau trẫm mới biết được,
thì
ra là Liễu trạch lúc trước.
không
khỏi khiến trẫm lo lắng,
cô
nương trong phủ tương lai gả
đi
qua, nên đặt chân ở nơi nào?”
Lý lão thái gia nghe đến tim cũng bị nắm chặt.
Thế hệ con cháu Lý gia bọn họ, vô luận là nam hay nữ, đều được toàn tộc hết lực giáo dưỡng.
Đúng là
không
nghĩ đem Lý Nguyên bồi vào,
hắn
có chuyện này, so sánh với chuyện kia, đến diễn trò trách móc Thái Hậu, cũng chỉ là thứ yếu. Bởi vì
hắn
so với ai khác đều
rõ
ràng hơn, Thái Hậu cho dù hoang đường, nhưng cuối cùng cũng
không
có làm ra chuyện tổn hại đến nền tảng lập quốc, dù tổn hại đến mặt mũi hoàng thất,
thì
vị trí của nàng cũng vĩnh viễn
không
thể bị dao động, tiểu hoàng đế còn phải thành tâm phụng dưỡng mẫu thân.
Lý lão thái gia khom người hành lễ, nước mắt chảy xuống,
nói: “Lão thần trong lòng cũng cảm thấy thương tiếc cho đứa cháu
gái
này……
hiện
giờ người Liễu gia kia cũng chẳng biết
đi
đâu……”
Tiêu Dặc
nói: “Bọn họ
hiện
tại đặt chân ở Lâm gia thành nam, nghe
nói
bọn họ có ý muốn hồi hương, về chỗ của tông tộc, nếu thiếu sư
đi
ngay, chắc hẳn còn có thể tìm được người, cũng
sẽ
không
gây thành tiếc nuối.”
Lý lão thái gia dừng lại.
Là ý gì?
Tiểu hoàng đế đây là có ý gì!
một
bên Lý Nguyên nắm chặt ngón tay.
Ý tứ của Hoàng Thượng,
không
phải là thúc giục bọn họ
đi
tìm người của Liễu gia kia, miễn cho bỏ lỡ cọc nhân duyên này sao?
Lý lão thái gia lúc này mới phát giác, phản ứng của Hoàng Thượng cùng trong tưởng tượng của
hắn
cũng
không
giống nhau.
Tiểu hoàng đế là hiểu lầm ý tứ của
hắn? Cho rằng Lý gia bọn họ thiệt tình muốn cùng Liễu gia kết thân?
Lý lão thái gia trong lòng “Lộp bộp”
một
chút,
hắn
biết chính mình cần nhanh chóng mở miệng, nhưng hôm nay có thể
nói
cái gì?
nói
cái gì Hoàng Thượng cũng
đã
chiếm trước
nói. Chẳng lẽ muốn
nói, Lý gia chúng ta đau lòng nữ nhi,
không
muốn cùng Liễu gia kết thân, thỉnh Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, trừ bỏ cọc hôn ước này?
Lời này đương nhiên
không
thể
nói.
Lúc này cách
một
bức mành, Tiêu Dặc lần thứ hai lên tiếng.
Giọng
nói
hắn
lạnh lùng, mang theo vài phần khàn khàn, làm sóng lưng người phát lạnh, nhưng
hắn
vẫn cười
nói: “Đáng tiếc cho tứ
cô
nương Lý phủ, chỉ là Lý gia hành
sự
xưa nay quang minh lỗi lạc, chú trọng chính trực thanh minh, hành thiện tích đức. Ngược lại
không
thể bởi vì đau lòng nữ nhi, liền huỷ bỏ hôn ước.”
Lý lão thái gia trong lòng chấn động,
trên
mặt cũng
không
biểu
hiện,
hắn
mím môi, nghiêm mặt
nói: “Đúng là như thế, Lý gia trọng nặc trọng tình, làm sao có thể trở mặt hối hận? Chỉ có loại tiểu nhân mới có thể làm ra chuyện này. Lý gia tuyệt đối
sẽ
không
làm. Nếu người của Liễu gia kí
thật
sự
đặt chân ở Lâm gia thành nam, Lý gia ta tất nhiên
sẽ
đem người đón về, cử hành hôn
sự, kết thân duyên.”
Lý Nguyên nắm chặt tay, chợt buông lỏng ra.
Gương mặt nàng giấu sau mũ rèm
không
thể nhìn
rõ.
Nhưng Tiêu Dặc đối với nàng
không
hề hứng thú, cũng
không
muốn xem khuôn mặt của nàng như thế nào.
Triệu thị muốn há mồm
nói
cái gì, nhưng nàng rốt cuộc vẫn bị quy củ Lý gia trở ngại,
không
dám
nói
chuyện.
Lý lão thái gia hôm nay
không
thể đạt tới mục đích, ngược lại có loại
nói
không
nên lời, tâm thần và thể xác cũng mệt mỏi cảm giác,
hắn
vì thể
hiện, chính mình
thật
sự
vội vã
đi
tìm Liễu gia người, cuối cùng liền cáo lui.
Lý Nguyên chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Tiêu Dặc hành lễ.
Nàng
nói: “Thần nữ cáo lui.”
Lúc này nàng quang minh chính đại mà ngẩng đầu quan sát sau bức mành.
Nhưng sau mành kia trước sau chỉ có cái bóng dáng.
Lý Nguyên
không
biết vì sao, trong lòng cảm thấy
không
đúng. Tân đế tựa hồ cũng
không
giống như miêu tả của tổ phụ cùng nhóm phụ huynh, niên thiếu thể nhược, tính tình quỷ dị vô năng.
hắn
ngồi ở phía sau rèm, có thể xem được bộ dáng, biểu tình của bọn họ. Mà bọn họ lại
không
thể nào nhìn thấy bộ dáng của
hắn.
thật
giống như……
thật
giống như đối phương
đã
nắm chắc bọn họ, cũng cao cao tại thượng mà trêu chọc bọn họ, nhưng bọn
hắn
lại giống như
không
hề phát
hiện
được.
Lý Nguyên trong lòng lại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Lý lão thái gia
đã
xoay người muốn
đi, nàng chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Phải gả vào Liễu gia?
Lý Nguyên rũ đôi mắt xuống, cũng chỉ có thể nghĩ lại biện pháp.
……
Chỉ là thân ảnh sau rèm kia, khắc
một
vết
thật
sau vào đáy lòng nàng, làm nàng đột nhiên sinh ra cảm giác
không
cam lòng.
Nàng nhớ
rõ
tay
hắn.
Nhớ
rõ
giày
hắn, thêu ngũ trảo kim long.
Long, cũng tượng trưng cho quyền thế.
Tứ
cô
nương Lý gia, ở kinh thành nổi danh, lại phải gả
một
cái nam nhân bị đoạt công danh, gia cảnh suy tàn. Chẳng phải là hoang đường sao?
Dương trạch.
một
chiếc xe ngựa
nhỏ
ở trước cửa dừng lại, người bên trong xe vén rèm lên,
đi
xuống xe.
“Ta là Lưu ma ma hầu hạ bên cạnh
cô
nương, thỉnh cầu thông báo.”
Người gác cổng vừa thấy y phục của nàng, liền hoảng sợ, vội
nói
“Ma ma chờ
một
lát”, sau đó liền xoay người
đi
thông báo.
không
bao lâu sau, người gác cổng lại quay trở lại, đón mấy người Lưu ma ma
đi
vào.
Lưu ma ma quay đầu lại nhìn nhìn Hổ Bí quân gác bên ngoài, trong lòng bình tĩnh.
Lưu ma ma bước nhanh đến thư phòng, cửa vừa mở ra, liền thấy Dương
yêu
Nhi ngồi
trên
ghế cao, mũi chân chỉa xuống đất, nửa người
trên
dựa vào bàn, như là muốn dựa hết lên.
Nàng hơi hơi lắc thân mình, nắm chặt bút trong tay.
Ánh mắt trong suốt nhìn lá khô vàng bay khỏi cành ngoài cửa sổ, vô cùng vui vẻ.
Khẩu khí tích lũy trong ngực Lưu ma ma đột nhiên tiêu tán, nàng bỗng nhiên cảm thấy
nhẹ
nhõm, vì thế liền ôm chặt tráp trong ngực, bước nhanh tới bên người Dương
yêu
Nhi, nàng tươi cười, ôn nhu
nói: “cô
nương.”
Ngây ngốc trong hoàng cung lâu rồi, tâm tính của người cũng
sẽ
bị bào mòn đến nhìn như bình thản chết lặng, kỳ
thật
là bén nhọn điên cuồng, dưới áp lực, người giống như cũng trở nên
không
phải là người.
Nhưng đối với khuôn mặt của
cô
nương, liền hết thảy đều thoải mái.
Khó trách thế nhân đều
yêu
thích người ngây thơ hồn nhiên.
Liếc mắt nhiều thêm
một
cái, liền có thể khiến người quên ưu sầu, chỉ hận
không
thể dùng hết thảy
trên
thế gian để đổi lấy nàng!
……
Dương
yêu
Nhi nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy tráp trong ngực Lưu ma ma.
Nàng ngơ ngác duỗi tay cầm,
nói: “Ma ma.” Sau đó mở tráp.
Liền thấy bên trong bày đầy những đồ vật
nhỏ
linh tinh, đúng là nàng muốn mang theo bên người, nhưng
không
thể mang theo đồ chơi
trên
người. Dương
yêu
Nhi vui vẻ mà lung tung khảy hai cái, lại chạm đến
một
cái đồ vật cứng rắn.
Dương
yêu
Nhi duỗi tay cầm lấy.
Lưu ma ma ở bên cạnh lại xem đến nheo mắt.
Hạnh Tâm: chương này hơi nhiều chỗ mình
không
dịch được, mọi người thông cảm nhé. QAQ