Lý gia mời đầu bếp từ tửu lầu trong kinh, tốt hạng nhất nhì, những đầu bếp này nghỉ ngơi
một
ngày, lại phải tốn
không
ít phí, Lý gia đều gánh vác tất cả.
Dân gian tự có cái lợi hại của đồ ăn dân gian, mấy cái đầu bếp thể
hiện
bản lĩnh, đem bốn con cá làm thành
một
bàn ngư yến. hai cái
cô
nương Lý gia cùng lưu lại, bồi Dương
yêu
Nhi dùng cơm chiều, sau đó mới lưu luyến
không
rời mà trở về Lý gia.
Lúc gần
đi, còn
không
quên
nói: “cô
nương ngày mai nếu muốn ra cửa, cứ
nói
một
tiếng với Chu ma ma trong nhà.”
Dương
yêu
Nhi lên tiếng, con ngươi bình thường đều ngây ngốc, rốt cuộc cũng thấy chút ánh sáng, giống như tiên nhân rốt cuộc được đắc đạo trong lòng ngực lộ ra chút biến hóa, nhiều hơn vài phần linh động.
Hiển nhiên là đối với ngày thứ hai ra cửa,vô cùng mong đợi.
Xuân Sa thấy thế thở phào
nhẹ
nhõm, thầm nghĩ, lần này rời cung ngược lại rất tốt.
Dù là người hoàn hảo vào cung, cũng nghẹn đến mức lợi hại. Huống chi là
cô
nương như vậy? Nàng nếu có thể đến nơi rộng rãi tự do, mở lòng, nhìn chút việc đời, chắc là
sẽ
có biến hóa lớn
đi?
Đám người Xuân Sa hầu hạ Dương
yêu
Nhi rửa mặt nghỉ ngơi, Dương
yêu
Nhi nằm
trên
giường, nhìn chằm chằm đỉnh màn thêu đóa phù dung lớn viền vàng, nhưng làm sao cũng ngủ
không
được.
Nàng khó chịu mà duỗi duỗi cánh tay chân
nhỏ.
Ê ẩm trướng trướng.
Dương
yêu
Nhi lại trở mình, trong miệng tựa hồ còn mang theo
một
chút dư vị của ngư yến. Hoàng Thượng cũng ăn cá sao? Cũng
sẽ
ăn ngon giống như những cái này sao?
Dương
yêu
Nhi lại trở mình. Nàng có nhớ
rõ
chia cho
hắn,
hắn
có hay
không
cao hứng
một
chút
đi?
……
Dưỡng Tâm Điện.
Các cung nhân mới vừa lần lượt thu dọn bữa tối, tiểu thái giám hầu hạ trong Dưỡng Tâm Điện bưng trà tiến lên, Tiêu Dặc tiếp nhận vào tay, giở nắp trà lên, lại nghe đến bên trong truyền đến mùi hạnh nhân kỳ dị, bị hương trà đắng thơm ngát làm nhạt
đi.
Tiêu Dặc bàn tay vừa lật, chung trà rơi xuống đất mà vỡ.
Trong điện ánh sáng đèn dầu bị tắt, trước mắt đột nhiên tối sầm, mọi người tiến lên, đem tiểu thái giám bắt lấy.
Đêm nay, trong Dưỡng Tâm Điện đại loạn,
không
bao lâu, Vĩnh An Cung cũng nhận được tin tức.
Thái Hậu tất nhiên là
không
muốn để ý tới, vẫn là Từ ma ma hầu hạ nàng đứng lên,
nói: “Vô luận là làm cho người khác xem cũng được, hay là làm sao cũng được, nương nương đều thức dậy chờ tin tức.”
Thái Hậu lại phát tính khí.
“hắn
Dưỡng Tâm Điện là cái cái sàng* sao? Ai cũng phải
đi
vào?
hiện
giờ
hắn
xảy ra chuyện, còn bắt ai gia phải chịu tội chung!”
* Cái sàng: cái rây.
Chờ phát hỏa xong, Thái Hậu mới ngồi dậy, chờ Dưỡng Tâm Điện bên kia lại truyền tin tức tới.
Thực mau, các đại thần ngoài cung cũng ồn ào bị bắt tỉnh.
Đợi tỉnh lại, nghe tin tức trong cung truyền đến xong, mỗi người đều ngẩn ngơ.
“Ai lá gán lại lớn như vậy! Dám mưu hại Hoàng Thượng?”
“Đại điển sắp tới, liền có người
không
kìm nén được như vậy. Thi hành đại điển, chính là thỉnh cầu nhất trí của
trên
dưới trong triều,
hiện
giờ có người ý đồ độc hại Hoàng Thượng, ngăn trở đại điển!
thật
sự
là lòng muông dạ thú! Tội đáng chết!”
“Ta phụng mệnh tiên hoàng, phụ tá tân hoàng,
hiện
giờ lại có người dám can đảm làm ra việc ngỗ nghịch như vậy, chẳng phải là đem ta, thậm chí hoàng quyền cũng
không
để vào trong mắt……”
Bất luận chân chính trong lòng bọn họ suy nghĩ như thế nào, nhưng
hiện
giờ mỗi người đều
thật
sự
phẫn nộ.
Bọn họ
đang
tức giận.
Giận thứ cẩu tặc
không
biết động tâm tư gì kia, sao lại có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy! Ngươi khi nào động thủ
không
tốt, lạiở thời điểm như vậy động thủ? Chẳng phải là để lại cái thóp cho mọi người sao? Chẳng phải làm người trong thiên hạ suy đoán, là bên trong bọn họ có người
không
muốn nhìn thấy Hoàng Thượng sau đại hôn
sẽ
tự mình chấp chính, lại dám động thủ hành thích vua? Ai có thể gánh nỗi oan ức như vậy?
Ai cũng gánh
không
nổi!
Huống chi
sự
tình
đã
sớm định thành kết cục, bọn họ là đại thần, chỉ cần
một
ngày Đại Tấn
không
ngã, bọn họ cũng chỉ có thể làm thần tử. Làm thần tử, có thể cầm quyền, nhưng lại
không
thể hết thảy đều thay thế hoàng đế làm việc.
Bọn họ đều
đã
buông tay, vạch ra
một
kế sách mới…… Làm sao còn có người vụng về như vậy,
một
hai phải dẫm lên quyền uy thiên tử,
đi
mưu hại tính mạng thiên tử đây?
Mọi người trong lòng oán giận, trong đầu tràn ngập suy đoán.
Này nghĩ nghĩ, bọn họ liền nghĩ tới
trên
người Thái Hậu.
không
phải
hắn, phong cách hành
sự
của vị Thái Hậu này từ khi còn là Thục phi liền chưa từng thay đổi, tiên hoàng
một
lòng cưng chiều sủng ái nàng, phía sau Thục phi lại có Đông Lăng Lý gia, là cung phi có thân phận địa vị tối cao nhất lúc ấy. Lúc Tiên hoàng
đi,
một
lòng muốn nàng bồi dưỡng
thật
tốt Thái Tử lúc đó, cũng chính là tân hoàng
hiện
giờ.
Nhưng về sau Thái Hậu đến tột cùng bồi dưỡng thế nào, mọi người cũng đều nhìn ở trong lòng.
Lần này chẳng lẽ là…… Cũng là bút tích của nàng?
Ngu xuẩn a!
thật
sự
ngu xuẩn a!
Đông Lăng Lý gia này, mỗi người đều là dạng người gian xảo, như thế nào lại dưỡng ra
một
cái nữ nhi vụng về như vậy chứ?
Các đại thần
một
bên oán giận,
một
bên còn
không
thể
không
mặc tốt xiêm y,
một
nắng hai sương,
một
đường hướng hoàng cung mà
đi, sợ chạy chậm, liền có vẻ
hắn
không
quan tâm tới long thể Hoàng Thượng, dẫn tới mọi người hoài nghi
hắn
chính là cái tặc tử động thủ kia!
Giờ sửu canh ba.
Bóng đêm dày đặc như vẩy mực.
Các đại thần đều
đã
tụ tập ở bên ngoài cửa cung, mặt bọn họ lộ vẻ nôn nóng, cũng có người có cá tính, nước mắt theo mặt rơi xuống, liên tiếp hỏi cung nhân thị vệ kia: “hiện
giờ Hoàng Thượng như thế nào? Có mạnh khỏe?
đã
kêu ngự y đến xem qua?”
“Hoàng Thượng cũng
không
thể xảy ra chuyện a……”
“Tên động thủ kianhưng bắt lại! Người này tội
thật
sự
đáng chết vạn lần! Hẳn là liên luỵ cửu tộc!”
Bọn họ tranh nhau so, ai càng lo lắng Hoàng Thượng long thể, ai đối với tặc tử kia càng chán ghét.
Như thế mới có thể rửa sạch hiềm nghi
trên
người mình.
Đại thần trong triều, càng là người chức cao, càng luyến tiếc quyền lợi trong tay mình, lại càng hành
sự
cẩn thận, chỉ sợ bị đối thủ lấy tới làm nhược điểm công kích.
Lúc này lại há có thể
không
ra sức?
Rốt cuộc, Triệu công công bên người Hoàng Thượng Triệu
đi
tới cửa cung,
hắn
trầm mặt, chau mày, đem mọi người tiến vào Dưỡng Tâm Điện.
không
bao lâu sau, Thái Hậu cũng bị mời tới Dưỡng Tâm Điện.
Mọi người hiếm khi tề tụ cùng
một
chỗ như thế, chỉ nghe đến trong sảnh mùi thuốc nồng nặc, như là muốn đem người sống sờ sờ hun đến ngất
đi. Lại hướng phía trước nhìn lại, liền thấy mành rũ xuống kia, mơ hồ lộ ra thân hình Hoàng Thượng ở phía sau. Hoàng Thượng dựa vào giường gỗ tử đàn, dường như bị dọa đến quá sức, lúc này lại ốm yếu vô lực.
Các triều thần thấy thế đều nhịn
không
được mắng chửi tặc nhân kia.
Kỳ
thật
bọn họ so với ai khác đều ngóng trông Hoàng Thượng còn sống……
Hoàng Thượng nếu
không
còn, theo lý coi như
sẽ
là Việt Vương Tiêu Chính Đình kế nhiệm. Rốt cuộc trong người
hắn
có huyết mạch hoàng thất, lại là con thừa tự dưới gối tiên đế. Nhưng Tiêu Chính Đình thân thể khoẻ mạnh,
một
thân tài danh, là người
sẽ
quản việc.
một
người như vậy, đứng sau lưng có Thái Hậu cùng Đông Lăng Lý gia, đến lúc đó nếu
hắn
thượng vị, quyền lớn trong triều lại làm saophân
một
chén canh đến trong tay bọn họ? Chỉ sợ tất cả đều bị Lý gia nắm giữ trong tay.
Lại
nói
tiếp,
hiện
giờ Hoàng Thượng ốm yếu, là hợp tâm ý bọn họ nhất.
Thân thể
hắn
yếu đuối, dù cho tự mình chấp chính, lại có thể tự mình xử lý bao nhiêu
sự
vụ đây?
không
tránh khỏi liền phải tiếp tục uỷ quyền cho đại thần trong triều. Các đại thần có thể hưởng hết quyền lợi tốt đẹp, lại có thể được cái mỹ danh tận tâm phụ tá Hoàng Thượng……
thật
sự
đẹp cả đôi đường!
Cho nên,
hiện
giờ Hoàng Thượng xảy ra chuyện,
không
muốn nhìn thấy nhất chính là bọn họ.
Văn nhân mắng bắt đầu thô tục, những câu xuyên tim.
Thái Hậu ngồi ngay ngắn
trên
vị trí, vốn dĩ
không
nghỉ ngơi tốt, lúc này nghe mắng chửi xong, càng cảm thấy đầu choáng váng não trướng, càng tệ hơn…… Càng tệ hơn là nàng cảm thấy những người này, giống như là
đang
mắng chửi nàng.
Mắng nàng làm cái gì?
Việc này cùng nàng lại
không
có can hệ!
Thái Hậu sa sầm mặt, trầm giọng
nói: “Đủ rồi! Việc này trách cứ lại có tác dụng gì?
không
bằng đem tặc nhân mang lên, thẩm vấn
một
phen, hỏi ra là ai làm chủ sau lưng.”
“Nương nương,
hiện
giờ quan trọng là mời ngự y tới xem cho Hoàng Thượng
một
chút.”
Thái Hậu nhìn về phía mấy cái ngự y
đang
đứng
một
bên, mấy cái ngự y vội quỳ xuống đất
nói: “Thần
đã
xem mạch qua cho Hoàng Thượng,
thật
sự
không
có chuyện gì, chỉ là bị kinh hách, lại tức giận công tâm,
hiện
tại thở dốc
không
ngừng, cần phải uống
một
liều thuốc ngưng thần tĩnh trí, nhưng dù tạm thời nghỉ ngơi……
hiện
nay chỉ sợ, chỉ sợ là
không
thể
nói
chuyện.”
Các đại thần lại mắng: “Tặc nhân ác độc!”
“Hẳn là moi tim đào phổi!”
Thái Hậu nghe được khó chịu
không
rõ, nàng nhíu mày
nói: “Vậy để Hoàng Thượng nghỉ ngơi thôi. Tặc nhân đâu?”
Triệu công công
một
bước tiến lên, lạnh mặt
nói: “Hồi Thái Hậu nương nương, chư vị đại nhân, tặc nhân kiasớm
đã
từ hơn ba tháng trước
ẩn
núp trong Dưỡng Tâm Điện, đến hôm nay mới động thủ, thấy động thủ
không
thành, liền lập tức cắn lưỡi tự sát, đừng
nói
thẩm vấn, ngay cả dấu vết để lại cũng tìm
không
ra, hẳn là sớm có mưu tính.”
Thái Hậu nghe xong lời này, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó cảm thấy
đã
chết liền
đã
chết, thủy chung chịu khổ đều là hoàng đế. Nhưng đáy lòng nàng lại thủy chung có chút bất an nho
nhỏ, như là
một
chân bước vào cái bẫy rập gì đó, muốn rơi cũng
không
rơi, khó chịu vô cùng.
Các đại thần nghe vậy, thay đổi sắc mặt: “Ba tháng trước
đã
tới Dưỡng Tâm Điện?”
“Ba tháng trước
không
phải chính là ngày Khâm Thiên Giám ra quẻ tượng sao?”
“Chẳng lẽ cùng việc này có quan hệ? Người làm chủ sau lưng
không
muốn nhìn thấy thân thể Hoàng Thượng tốt lên?”
“Việc này cần tra
rõ! Tra
không
ra cũng phải tra!”
“không
được! Ta hẳn là càng phải tận tâm tận lực mà bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng, trước khi Hoàng Thượng đại hôn, tránh cho có nửa điểm sai lầm xuất
hiện……”
Các đại thần đều tha thiết nghị luận, ngược lại giống như đem Thái Hậu bài xích bên ngoài.
Thái Hậu
không
giỏi chuyện triều chính, luôn
không
tiến vào trong vòng
nói
chuyện của bọn họ. Bất quá những người tinh ranh này, vì tỏ vẻ tôn trọng, thường thường đều
sẽ
hỏi
một
ý kiến của Thái Hậu
một
câu, rốt cuộc Hoàng Thượng tuổi trẻ thể nhược,
không
làm chủ được. Mà ngày nay, bọn họ lại cố tình nhảy vọt qua
một
vòng này, làm cho trong lòng Thái Hậu vô cùng
không
thoải mái.
Hôm nay hoàng đế bị tội, những người này chẳng lẽ cũng đều bị trúng tà?
Thái Hậu lạnh mặt, nhưng lại
không
tiện rời
đi, đành phải ngồi ở chỗ này, chờ những người này nghị ra điều lệ, vừa giới nghiêm, vừa cẩn thận thẩm vấn kiểm tra cung nhân trong cung, vừa chuẩn bị cho đại hôn của Hoàng Thượng lớn hơn nữa……
Từng cái nghe xuống dưới, Thái Hậu cảm thấy đáy lòng
không
thoải mái càng đậm trọng.
Rốt cuộc, giờ Dần canh ba, mọi người thương thảo xong, cung tiễn Thái Hậu.
Thái Hậu lúc này mới chứa
một
bụng nghi vấn, cùng với
một
bụng khí, mang theo các cung nhân Vĩnh An Cung trở về.
Các đại thần hướng về phía Hoàng Thượng phương dập đầu, cũng mới sôi nổi rời
đi. Chỉ là sau khi trở về, tối nay bọn họ còn có thể hay
không
ngủ ngon, vậy khó mà
nói.
Ngày thứ hai.
Nhóm hoàng thân quốc thích mới vừa nghe tin, vào cung bái kiến Hoàng Thượng. Tiêu Chính Đình cũng ở trong đó. Mọi người sắc mặt rất khó coi, mà Tiêu Chính Đình sắc mặt khó coi nhất.
Khi
hắn
nhận được tin tức, nguyên bản phản ứng đầu tiên là ——
không
có khả năng! Nhất định
không
có khả năng!
hiện
tạingay lúc mấu chốt, ai
sẽ
đối với Hoàng Thượng động thủ?
Hoàng Thượng sắp sửa đại hôn tự mình chấp chính, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đấy!
Trừ phi là Thái Hậu lại có tâm tư bất mãn……
Khi nghĩ đến đây, Tiêu Chính Đình cả người cứng đờ, rốt cuộc hiểu được.
Đúng vậy!
Ngay cả
hắn
cũng
sẽ
suy nghĩ đến
trên
người Thái Hậu
trên
người, vậy người khác
thì
sao?
Người khác chẳng phải cũng
sẽ
suy nghĩ đến
trên
người Thái Hậu?
Các đại thần vì rửa sạch hiềm nghi
trên
người, tất nhiên
sẽ
càng tận tâm tận lực chuẩn bị đại hôn, hận
không
thể Hoàng Thượng ngày mai liền tự mình chấp chính.
Mà Thái Hậu lại phải cõng này nồi này, khiến tất cả mọi người đều nghi ngờ nàng
không
kìm nén được, mà xuống tay với Hoàng Thượng.
……
“Các vị điện hạ, bên trong chomời.” Thanh
âm
của Triệu công công đánh gãy suy nghĩcủa Tiêu Chính Đình.
Tiêu Chính Đình ngẩng đầu, áp xuống suy nghĩ lăn lộn trong lòng, cất bước
đi
vào.
Lúc này ngoài cung, Dương trạch.
Đoàn người
đi
đến ngoài cửa dừng lại, bọn họ gõ cửa lớn Dương trạch.
Bọn hạ nhân mở cửa ra, liền thấy bên ngoài cầm đầu chính là
một
nam
một
nữ, cả người phú quý, hẳn là công tử
cô
nương nhà phú quý.
Nam tử cầm đầu kia vừa chắp tay, cười
nói: “Trưởng tử Mạnh gia Mạnh Hoằng, cùng muội muội Mạnh Huyên, đến bái kiến quý chủ nhân.”