Tương Lai Thú Thế Chi Cổ Y Dược Sư (1)

Chương 1: Đánh nhau ẩu đả không được

Bắt đầu dậy sớm, Tề Tuấn liền cảm thấy đầu có chút đau. Gần đây bị cảm lạnh thật sự rất nghiêm trọng, cậu cố ý đo nhiệt độ cơ thể, thấy bình thường mới mặc quần áo, đeo ba lô trên lưng rời khỏi nhà. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu, cho nên cậu xin nghỉ nửa ngày. Dù sao cậu chỉ là người quản lí thư viện ở trường học, cũng không phải nhân vật gì quan trọng.

Ngồi trên xe công cộng đi nghĩa địa, cậu do dự một chút, vẫn là không có gọi cho dãy số kia. Tuy rằng chính mình mang dòng máu của hắn nhưng trước nay đều không có kêu hắn là cha. Ai bảo chính mình là đứa con riêng không được thừa nhận đâu. Chính là…… Rõ ràng là hắn lừa mẹ nói hắn chưa kết hôn.

Nghĩ đến vậy, huyệt Thái Dương Tề Tuấn lại “Nhảy” hai cái.Không phải tháng tư cùng tháng bảy, người tới nghĩa địa công cộng không nhiều lắm. Bất quá cũng có mấy chiếc xe đi tới đi lui, nghe nơi xa kèn xô na cùng thanh âm chiêng trống, hẳn là có lão nhân hạ táng.

Tuy rằng cậu không cảm thấy loại tập tục này có cái gì tốt, nhưng cũng đồng dạng không cảm thấy có cái gì không tốt. Có chút người khi còn sống không có tiếng tăm gì, sau khi chết cũng là có thể náo nhiệt một phen. Nhưng có một số người, tựa như mẹ cậu. Rõ ràng có thể sống hạnh phúc giàu sang, lại bởi vì quá yêu một người mà trả giá danh dự thậm chí là sinh mệnh. Đáng giá sao? Bao gồm sinh hạ chính mình, điều đó đều thật sự đáng giá?

Đi đến trước mộ mẹ, Tề Tuấn đem bách hợp đặt tới trước bia mộ. “Mẹ, ta tới xem người. Này là hoa bách hợp lúc nguòi còn sống thích nhất, mỗi một đóa ta đều chọn lựa kỹ càng.

Xung quanh không có người, Tề Tuấn không nghĩ nhanh như vậy rời đi, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua phát sinh , hắn đột nhiên nghĩ cùng mẹ trò chuyện. “Mẹ, ta cùng người nói sự việc a. Con của người, cái đức hạnh này cư nhiên còn có người thích. Kỳ thật con cũng không biết, là Triệu Giai cùng con nói, người kia là học muội cùng con nói ra có chút ý tứ. Kỳ thật…… Con này một tháng không đến hai ngàn tiền lương, nào đủ nuôi gia đình. Con cân nhắc, chuyện lập gia đình này, vẫn là chờ trong tương lai nỗ lực rồi nói sau. Đúng rồi, mấy ngày đầu con mang theo hai cái bánh kẹp thịt đi làm, kết quả bị đồng nghiệp đoạt đi rồi. Các nàng nói con làm bánh kẹp thịt so bên ngoài ăn ngon hơn.

Mẹ, ngươi nói con tương lai có cần phải mở tiệm cơn nhỏ càng tốt không? Trước kia người dạy con những món đồ ăn đó thật sự rất ngon. Ngẫu nhiên bên ngoài ăn cơm đôi lúc nghĩ đến, thật sự là kém quá nhiều. Còn có, mấy ngày nay nhà ta bị đem đi bán. Con đem đồ vật đều chuyển ra, đột nhiên phát hiện như thế nào cũng tìm không thấy mấy quyển y thuật. May mắn không làm ướt, con nhớ rõ người nói đó là ông ngoại lưu lại, con nói cái gì cũng luôn thích đáng bảo quản. Kỳ thật con cảm thấy, học trung y thật sự thực không tồi đâu, gần đây trong trường học chuyên nghề này người người tham không ít, mượn phương diện này người trong thư viện cũng nhiều lên……”

Rời đi nghĩa địa công cộng, Tề Tuấn là trở lại nhà ăn trường học ăn cơm trưa. Bình thường cậu đều có thể chính mình mua đồ ăn nấu cơm, sau mười tuổi thân thể mẹ không tốt, cậu từ khi đó liền gánh vác công việc mua đồ ăn cùng nấu cơm.

Tuy rằng mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng Tề Tuấn cảm thấy gia đình mình sinh hoạt thực hạnh phúc. Đáng tiếc chính là trời không phù hộ, cậu nhận được giấy bào trúng tuyển đại học không bao lâu sau thân thể vốn không tốt của mẹ đột nhiên chuyển biến xấu, cuối cùng chịu không được đã ra đi. Nghe đại phu nói, thời điểm lúc trước sinh cậu xuất huyết nhiều lưu lại di chứng. Kỳ thật lúc trước nếu có người hảo hảo chiếu cố điều dưỡng, cũng không đến mức thân thể suy yếu như vậy. Tề Tuấn trong lòng, là oán hận người “cha” kia thậm chí là chính mình. Chỉ là cậu biết chính mình là cốt nhục của mẹ và hắn, hắn nhất định sẽ đối xử tử tế cậu, như vậy mới có thể làm mẹ ở dưới chín suối an tâm.

Một chén cơm, một mâm xào đậu giá. Cơm trưa của cậu luôn vô cùng đơn giản. Cái này làm cho người quen trong trường học đều thực không hiểu. Tuy rằng Tề Tuấn tiền lương tạm thời không thế nào cao, nhưng ở cái tiểu thành thị này vẫn là đủ dùng sinh hoạt. Bảo hiểm hằng năm trường học đều đưa. Chính mình còn có một căn nhà một phòng khách hai phòng ở. Một người đàn ông độc thân, cũng thật sự là không cần thiết tiết kiệm thành như vậy. Huống chi Tề Tuấn vẫn là một người không hút thuốc lá không uống rượu.

Kỳ thật Tề Tuấn là thói quen. Cậu cảm thấy không cần thiết tiêu tiền liền tận lực đừng tiêu. Dù sao nhà ăn cơm như thế nào làm đều như vậy…… Chắp vá, kia còn không bằng ăn tiện nghi nhất. Buổi tối trở về chính mình làm tốt ăn càng có lời.

Trở lại thư viện, ngồi ở ghế của chính mình, Tề Tuấn duỗi hai cánh tay. Ngáp một cái vừa lúc nhìn đến trên đài là hòn đá nhỏ vừa tìm thấy. Cậu ba ngày trước ở thư viện trên kệ sách tìm được. Cục đá bình thường, đã không còn xinh đẹp tạo hình cũng không phải là oánh nhìn thấu bề ngoài. Nhưng là trên mặt có một cái dây bộc liền, hẳn là của người đánh mất. Thế nên cậu mới để nó lên đài nhận vật bị mất.

Tề Tuấn thực thích tảng đá này, từ ánh mắt đầu tiên, hắn đã tự nhiên thích. Từ lúc nhặt tảng đá này mỗi ngày cậu đều cầm lên nhìn một cái, sau đó lại không tha mà thả lại đi. Không biết vì sao, cậu thậm chí có ý nghĩ, nếu qua hai tháng không có người tới nhận, cậu liền trộm chiếm làm của riêng. Thực rõ ràng người có tính cách thành thật như hắn sẽ không có những ý nghĩ này, cho nên mỗi khi có cái ý nghĩ này, cậu đều cảm thấy chính mình có phải hay không bị thứ gì chiếm thân thê, cảm giác quái quái.

“Vương bát đản! Ngươi TMD là bằng hữu! Nữ nhân của huynh đệ đều thượng! Ngươi là súc sinh a!” Đột nhiên, thư viện an tĩnh có tiếng gầm giận dữ vang lên.

Thật máu chó mối quan hệ tam giác kích phát chiến tranh.

Chỉ là Tề Tuấn lại xui xẻo. Mắt thấy hai nam sinh giơ tay lên, trong đó một người đem một người khác đẩy hướng một bên kệ sách. Cậu chạy nhanh vọt qua đi, trời biết nếu là kệ sách bị nghiêng, có thể hay không giống quảng cáo đổ một loạt a! Đến lúc đó bọn họ còn không phải đến mệt chết! Chỉ là không nghĩ tới chính là, người nam sinh kia nhìn đến Tề Tuấn qua đây, đánh qua bên này một phát. Tề Tuấn lại cố tình là người có tế bào vận động quá kém hơn nữa thân thể cũng không linh hoạt. Không dự đoán được đối phương sẽ trực tiếp cho mình một cái đánh, liền không đứng vững bị quăng đến triều đài.

“Rầm!” một tiếng, Tề Tuấn liền cảm thấy trời đất quay cuồng, theo đó là trước mắt tối sầm. Trước khi ý thức biến mất, cậu có cảm giác như có thứ gì chiu vào đầu minh, đau vô cùng.

“Ra mạng người rồi!!” Một nữ sinh thét chói tai làm hai nam sinh đang tiếp tục múa may bên kia ngây ngẩn cả người.

Cả người xem náo nhiệt và hiện trường đều đột nhiên an tĩnh xuống.

Mà lúc này trên trán Tề Tuấn máu tươi chảy ròng ròng, thân thể đã nằm liệt dưới đài nhận vật bị mất, trên một góc bàn cùng mặt đất đều dính máu.

Hiện trường lại một lần hỗn loạn lên. Chỉ chốc lát sau giáo y đã đến đây, bất quá hắn khẳng định nói cho mọi người ở đây, Tề Tuấn đã không còn dấu hiệu sinh mệnh.

Thư viện tức khắc loạn thành một đoàn. Không có người phát hiện, trên đài thượng có một cục đá nho nhỏ đột nhiên biến mất.

---------------------- xuyên qua phân cách tuyến -----------------------

“Trên đầu có một cái sẹo lớn như vậy, còn như thế nào đưa qua đi?!! Hai người các ngươi là thế nào trông hắn!!” Một người nam nhân âm thanh rống giận.

Theo sát, một âm thanh nữ nhân vang lên: “Ai biết hắn sẽ đâm đầu vào giường! Đã đem tất cả những vũ khí sắc bén đều thu hồi rồi! Nếu không nói nó là đứa con hoang! Như vậy liền không giúp được gi, lại còn biết rước them phiền! Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta?”

“Lộc cộc” tiếng bước chân lúc trước lúc sau, âm thanh của một nữ nhân vang lên: “A!!! Nhị ca như thế nào như vậy? Chảy thật nhiều máu a! Muốn đưa đi bệnh viện đi? Muốn hay không kêu xe cứu thương!!”

Một âm thanh của nam nhân khác vang lên: “Ngươi là ngốc đi! Đứa nhỏ kia biết cái rắm! Gọi xe cứu thương cái gì? Loại phế tài này đáng giá lãng phí tài nguyên xã hội sao? Một vết thương nhỏ như thế nhiều nhất chỉ là lưu lại cái sẹo, không chết được người!”

Tề Tuấn nghe những lời này, trong lòng liên tiếp mà quay cuồng. Cậu có thể cảm giác được thân thể của mình phi thường suy yếu, hơn nữa đầu đau lợi hại. Phía trước phát sinh cái gì sao?

Suy nghĩ một hồi lâu, cậu mới nhớ lại, chính mình là vì ngăn cản một trận ẩu đả sau đó bị người ta làm bay một chút, kết quả bay đên bên đài nhận vật bị mất. Đệt, khó trách đầu sẽ đau như vậy. Chính là…… Mấy người này là chuyện như thế nào? Trong phòng bệnh những người khác? Không đúng a, nghe ý tứ giống như còn không kêu xe cứu thương linh tinh…… Tình huống này như thế nào giống như thực hỗn loạn đâu?

Tề Tuấn thực nỗ lực mở to mắt nhìn xem tình hình trước mắt, chỉ tiếc cậu hiện tại hoàn toàn không có cái năng lực đó, cuối cùng cậu lại một lần mất đi ý thức, ngất đi.

Thời điểm tỉnh lại một lần nữa, Tề Tuấn miễn cưỡng có thể mở to mắt.

Trước mắt hết thảy làm hắn thực xa lạ. Nơi này cậu không quen thuộc bất cứ thứ gì, càng không thể là bệnh viện.

Phòng rất nhỏ, bên trong đồ vật cũng không nhiều lắm. Một cái tủ quần áo, một cái đấu tủ, một cái máy tính bàn, một cái ghế dựa. Đương nhiên còn có chính mình trên giường, cùng với máy tính. Xem cái màn hình kia lớn nhỏ, tuyệt đối không phải là màn hình mười chín năm của mình.

Đây là địa phương gì? Tề Tuấn nghi hoặc.

Bất quá thực mau, cậu cảm giác được có thứ gì ở đâu hướng vào đầu mình, trong lúc nhất thời hoa mắt, ù tai, choáng váng, não trướng, tất cả các bệnh đều xuất hiện. Nếu có khả năng, cậu thật hy vọng chính mình lại một lần ngất xỉu đi, nhưng đáng tiếc chính là hiện thực không như minh mong muốn. Cũng may trạng thái này không có xuất hiện liên tục, có một đống kí ức không thuộc về chính minh ùa vào trong đầu, hết thảy trạng thái đều biến mất.

Tề Tuấn choáng váng, chẳng những là bởi vì cậu tiếp nhận một ký ức không thuộc về mình, còn bởi vì ký ức này có rất nhiều đồ vật đều làm hắn thế giới cậu điên đảo.

Thứ nhất: Nơi này hiện tại là thú lịch 9421. Đây là một niên đại mình không thê lí giải phạm vi.

Thứ hai: Ký ức này tên gọi Kỳ Tuấn, là một Thuân Nhân bình thường, hơn nữa còn là Thuần Nhân phế tài tinh thần không cường đại. Tại điểm này, Tề Tuấn trong lòng có chút hoảng, bởi vì chỉ tổng hợp hai điểm này, cậu có thể đưa ra một kết luận, nếu chính mình không có bệnh tâm thần, thì chính mình nhất định xuyên qua. Đương nhiên những đồ vật làm điên đảo thê giới không ít.

Thứ ba: Nơi này có thể nói là thế giới thú nhân. Bị gọi Thuần Nhân hoàn toàn là nhân loại số lượng chỉ chiếm 10%, hơn nữa đại đa số đều là chỉ số thông minh phi thường cao, cũng chính là cái gọi là tinh thần lực rất cao, thích hợp làm trí nhớ công tác giả tiến hành nghiên cứu khoa học. Mà ký ức này cho thấy, hắn chỉ số thông minh thực bình thường, không có vượt xa người thường càng không có sở trường đặc biệt, đối bất luận cái gì đều không có quá nhiều hứng thú đương nhiên cũng đều không chán ghét. Tổng thể tới nói chính là người ở 21 thế giới thực bình thường. Thân thể khỏe mạnh, bề ngoài tuấn mỹ, học tập thành tích không tồi. Đáng tiếc liền tính là như vậy, vẫn là bị gọi là phế vật. Thật là không có thiên lý. Lại đột nhiên nhảy vào trong óc vài đạo đề tới phán đoán, Tề Tuấn tỏ vẻ hắn đem óc ép khô cũng giải đáp không ra, mà ký ức lại có thể đáp rất khá. Liền này còn gọi chỉ số thông minh không cao…… Đâu chỉ đả kích người a……

Thứ tư: Kỳ Tuấn bị thương nguyên nhân là phụ thân cậu muốn đem cậu coi như lễ vật đưa cho lão bản của công ty, sử dụng đương nhiên là ấm giường. Kết quả Kỳ Tuấn bởi vì đã có người trong lòng, tự nhiên không muốn, bị ,bắt đi không chạm chạp liền nghĩ đến đâm đầu muốn tự sát. Kết quả đại khái chính là đã chết……

Hảo đi, tổng kết xong bốn điểm, Tề Tuấn có thể khẳng định chính mình là xuyên qua, hơn nữa là hồn xuyên. Nghe có thể nói vài người ý tứ, hẳn là người thân của thân thể này, nếu chính mình là toàn bộ xuyên, tuyệt đối sẽ bị phát hiện. Bất quá này “người thân” cũng tựa hồ thật quá đáng, cư nhiên có thể đối người nhà làm ra loại sự tình này! Xem ý tứ chính mình hiện tại này trên đầu cũng là khái đến ào ào đổ máu, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cậu có thể xuyên qua?

Bất quá tạm thời xem ra còn tốt, thân thể này bị thương, không có biện pháp làm lễ vật đưa đi cho người ta bạo cúc, chính mình cuối cùng là bảo vệ trinh tiết. Chính là…… Mặc dù là “Chỉ số thông minh không đủ” sẽ không có tiền đồ quá lớn gì đó, cũng không cần bị đối đãi như vậy đi? Chẳng lẽ thời đại này, thân tình mỏng như tờ giấy?

Ai? Từ từ! Con hoang là có ý tứ gì? Như thế nào thân thể này trong trí nhớ không có nói đến điểm này đâu?!

----------------Minh xin phép-----------------

Chào mọi người truyện này đã có người dịch, nhưng truyện nhiều từ hán việt quá nên minh beta lại nha. Các bạn ai có thể đọc được truyện hán việt thì có thể đi tìm để đọc nha.

Một con nghị lực lần đầu beta đi tìm truyện hơn 200 chương:))