Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 41: Thái y

Sau đó Bạch Việt hét lên, "Đa tạ ngài vì ta xuất đầu lộ diện, nhưng nếu như ngài lại gϊếŧ người, ta thật sự sẽ trở mặt."

Gió lạnh thổi qua, không ai đáp lại.

Sau khi như mộng như ảo hét lên, Bạch Việt đóng cửa sổ rồi trở lại giường để nằm lần nữa, bộ dáng của Bội Kỳ muốn nói rồi lại thôi.

Nàng ta có rất nhiều câu hỏi, nhưng không biết mở miệng như thế nào.

Bạch Việt ra dấu im lặng, cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng hỏi, thật ra ta cũng không biết, chỉ là tùy tiện kêu một tiếng.

Dù sao Bạch Việt hôm nay cũng đi qua thời khắc sống chết, tuy rằng tâm tình mạnh mẽ nhưng thân thể vẫn là mệt mỏi, một lát sau liền ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh lại thì đã là trưa hôm sau, lắng nghe kỹ thì bên ngoài vẫn có tiếng động nhẹ, Bội Kỳ cả đêm không ngủ, đang dựa vào cạnh giường ngủ gật, nàng vừa động thì nàng ta cũng tỉnh lại.

Bạch Việt mê mang trợn tròn mắt, mơ hồ nói: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Đã nháo chuyện gì thế?"

Kỳ thật nàng đến đây không phải nghỉ dưỡng, mà là tới đây để độ kiếp.

Bội Kỳ thấy nàng ngủ một giấc thì tinh thần đã khá hơn rất nhiều, trong lòng rất vui, đánh ngáp một cái rồi dụi mắt nói: “Đang làm pháp sự.”

“Vẫn còn làm pháp sự sao?” Bạch Việt ngạc nhiên: “Vẫn là nhóm người ngày hôm qua sao? Phải làm bao lâu?"

“Hình như có thêm vài người.” Bội Kỳ không chắc chắn mà đếm đầu ngón tay, "Thiếu gia tối hôm qua mời bọn họ tới đây, hơn nữa bọn họ đều là đại sư nổi tiếng ở gần đây."

Bạch Việt không nói nên lời, sắc mặt cũng không tốt lắm, hiển nhiên còn đang nghiền ngẫm thương tổn do con gà trống hôm qua gây ra.

Một lúc sau thì Giản Vũ đến, đi thẳng vào vấn đề, "Chu Sơn đã thú nhận rồi."

“Nói như thế nào?”

“Thôn dân Liêu Gia Tân ở thôn Thập Lí cũng không phải là người đầu tiên bị hại, mà thê tử mới cưới Hà Lệ Anh của Chu Sơn, vào hai mươi mốt năm trước. Cùng là vào mùa đông, trận tuyết lớn đầu tiên ở thôn Thập Lí.”

“Vào đêm tân hôn, ông ta hoài nghi Hà Lệ Anh đã từng có dan díu với nam nhân khác, hai người đã cãi nhau, trong lúc tranh chấp thì bóp cổ người đến chết. Bởi vì lúc ấy tân nương Hà Lệ Anh mặc một bộ trang phục màu đỏ, sau đó đối với người mặc trang phục đỏ sinh ra lòng oán hận."

Bạch Việt nói: "Còn Vương Khản thì sao? Họ có biết nhau không?"

"Có." Giản Vũ nói, "Vương Khản khi còn nhỏ rất đáng thương, mẫu thân mất sớm, phụ thân thì suốt ngày say rượu không quan tâm đến hắn. Một lần hắn gặp nguy hiểm trong núi và được Chu Sơn cứu. Sau đó, cũng thường xuyên giúp đỡ hắn. "

Bội Kỳ nghe vậy thì vẻ mặt không đành lòng, nhưng còn Bạch Việt đã thấy và nghe quá nhiều, khuôn mặt của nàng không có biểu cảm gì.

"Vốn dĩ không ai biết chuyện Chu Sơn gϊếŧ người, thẳng đến khi ông ta ra ngoài gặp tai nạn vô cùng thống khổ, Vương Khản mới tình cờ biết được. Vì để xoa dịu ông ta, hắn đã bắt đầu cùng ông ta gϊếŧ người, trong mỗi trận tuyết đầu mùa, nếu không gặp phải những người mặc áo đỏ thì thôi, còn nếu như chạm phải, liền tìm cách gϊếŧ chết."

Bạch Việt nói: “Cho nên Vương Khản đến Nhạn Minh sơn trang để tìm cơ hội gϊếŧ nạn nhân, nhưng hắn vô tình nhìn thấy ta mặc xiêm y màu đỏ, vì vậy đã động sát tâm muốn gϊếŧ ta."

Nói đến đây, Giản Vũ lại cảm thấy có chút áy náy. Đặt một nữ tử vào tình thế nguy hiểm, tuy rằng vô tâm, nhưng vẫn luôn là một trách nhiệm.

"Thật may là nàng không sao." Giản Vũ thở dài, "Nếu không, ta phải tuẫn tán cho nàng rồi."

Bội Kỳ vốn dĩ khi nghe Chu Sơn gϊếŧ người, hoàn cảnh bi thảm của Vương Khản, trong lòng rất phức tạp. Hiện giờ nghe một câu như thế, tức khắc đứng lên.

"Tiểu thư, thiếu gia, nô tỳ đi ra ngoài xem buổi trưa trong bếp có gì ăn."

Bội Kỳ nghiêm túc nói xong, sau đó như đuôi bị thiêu cháy chạy đi, phu nhân để cho thiếu gia tiểu thư đi nghỉ dưỡng, chính là để cho bọn họ ở một mình vun đắp tình cảm, thiếu gia bắt đầu nói lời âu yếm, chẳng lẽ nàng ta vẫn không thức thời khiến người chán ghét sao?

Bội Kỳ tri kỷ chạy đi, còn tri kỷ đóng cửa lại, không biết trong phòng hai người đang huyên thuyên cái gì.

Chỉ là sau khi Giản Vũ đi ra, sắc mặt âm trầm, trong lòng nặng trĩu, còn chưa nói gì đã thở dài một hơi.

Lương Mông tim nhảy lên tới cổ họng, lo lắng nói: "Thiếu gia, Bạch tiểu thư vẫn không khỏe sao?"

“Khỏe rồi.” Khuôn mặt Giản Vũ đầy vẻ ưu sầu, “Vốn dĩ ngày ấy ở trên chợ đã bị kinh hách, hôm qua lại thiếu chút nữa bị mất mạng. Tuy rằng lá thăm chết trong mấy lá thăm là có người động tay động chân, nhưng luôn không có may mắn, nàng đêm qua nằm mộng, vừa rồi chỉ nói với ta vài câu, rồi lại ngủ thϊếp đi."

Vẻ mặt Lương Mông giống như ngài lừa quỷ sao, vừa rồi hắn ta đứng giữ cửa, sau khi Bội Kỳ đi ra che miệng cười tủm tỉm, bên trong thì lầm bầm lải nhải nói nửa ngày.

Nhưng hắn ta chỉ có canh giữ ở cửa phòng mới có thể nghe được, người bên ngoài sân nhất định cái gì cũng không nghe thấy, cũng không biết Bạch Việt xảy ra chuyện gì.

Sau khi Giản Vũ rời đi, bệnh tình của Bạch Việt càng ngày càng nặng, Lý đại phu cũng bó tay không biết nên làm thế nào, Giản Việt đơn giản phái người thúc ngựa hồi cung mời thái y. Bạch Việt là người bệnh, không tiện di chuyển, vì vậy chỉ có thể ở trong phòng nghỉ ngơi.

Tốt xấu gì cũng là quan tam phẩm Đại Lý Tự Khanh, chút mặt mũi này hắn vẫn có, lập tức có một vị Mễ thái y vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy vẻ ngoài ngày càng hốc hác của Bạch Việt, Mễ thái y đã khám đi khám lại.

"Bạch tiểu thư, sức khỏe của tiểu thư quả thật không có vấn đề gì." Mễ thái y nghiêm túc nói với Giản Vũ: "Căn bệnh này, vẫn là do tâm mà ra."

Giản Vũ lo lắng: "Vậy thì phải làm như thế nào? Ngài xem ta cũng đã mời không ít người tới làm pháp sự, bang phái nào cũng đều mời, nhưng có vẻ không có hiệu quả gì.”

Mễ thái y vuốt râu, "Lão phu thật ra cũng có một biện pháp.”

Giản Vũ vui mừng khôn xiết, "Ngài mau nói cho ta biết."

"Nhưng.. .” Mễ thái y vươn tay: "Đều không được, tuy rằng có chút thanh danh bên ngoài, nhưng phần lớn đều là phóng đại để lừa tiền, không có tư chất thật sự.”

Mễ thái y năm nay cũng đã năm mươi bốn tuổi, đã là cao niên, Giản Vũ khiêm tốn nói: “Mễ thái y, ngài có nhiều kiến

thức, nhưng nếu biết một vị tiên sư nào linh nghiệm, xin giới thiệu cho ta.”

Mễ y sĩ suy nghĩ một chút, “Thật trùng hợp, ta vừa mới biết một nơi cách đây không xa. "

Giản Vũ vui mừng khôn xiết.

Hắn cũng biết địa điểm mà Mễ thái y đã nói, chỉ cách Nhạn Minh sơn trang một ngày đường.

"Nhưng nghe nói, đây không phải là miếu của Nguyệt Lão sao?" Bội Kỳ đỡ Bạch Việt đứng dậy đi tới xe ngựa, "Đào Hoa tự, cái tên này thật sự có thể trừ tà sao?"

Giản Vũ đi tới giúp một tay, cười đầy ẩn ý: "Sở dĩ ta không nghĩ tới nơi đó, cũng chính là bởi vì chuyện này. Đây là địa điểm cầu nhân duyên nổi tiếng nhất gần kinh thành, nhưng Mễ thái y đã nói, trong đó có vị Phương Minh đại sư, người có một đôi mắt âm dương, ban đêm có thể nhìn thấy quỷ ma. Ông ấy có chút quen biết, liền viết cho ta lá thư giới thiệu, bảo ta mang nàng đến đó xem."

"Ừm..." Bạch Việt được Giản Vũ đỡ lên xe, xe đã được làm dày dặn và ấm áp hơn trước, còn có một chiếc bàn nhỏ bày đầy thức ăn nước uống.

Kể từ khi ở trong hồ Nhạn Minh đi lên, bởi vì áy náy, thái độ của Giản Vũ đối với nàng đã tốt hơn rất nhiều, hắn không còn ra lệnh cho nàng nữa, cũng không còn hành động quái đản nữa, ngược lại còn rất quan tâm chăm sóc.

Sau khi lên xe và đóng cửa lại, Giản Vũ có chút tiếc nuối nói: “Vị Mễ thái y này, xác thật có mối quan hệ với ta cũng không tồi, nhưng lúc này đây, sự xuất hiện của ông ấy quá trùng hợp.”

Bạch Việt vẫn nằm xuống nghỉ như thường lệ. “Giống như đã ở đó đặc biệt đợi huynh?”

“Đúng vậy.” Giản Vũ nhặt một quả quýt lên, bóc ra rất thuận lợi, “Chỉ là biểu hiện của bọn họ quá nóng nảy, cũng rất kỳ lạ, thiếu kiên nhẫn rất dễ bại lộ, có nguyên nhân gì đã làm cho bọn họ nóng vội như thế?"