Đối Tượng Trò Chuyện Phiếm Là Bạn Cùng Bàn

Chương 8: Ngồi xuống liếm vú

Một lúc sau đối diện lại gửi đến một tin nhắn, "Trước buổi chiều thứ bảy nhớ làm hết bài tập về nhà."

Phản ứng đầu tiên, Sở Phàm cảm thấy sao anh quan tâm nhiều như thế, chủ nhật làm tiếp là tốt rồi, sau khi suy đi nghĩ lại, có gì đó không ổn, mẹ kiếp, không phải anh định làm đến tối chủ nhật đấy chứ!

Sở Phàm cũng không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng cô cảm thấy không quan trọng, cô có một loại tín nhiệm đối với Khương Đằng.

Cho dù yêu đương đến một mức độ nhất định, sau đó làʍ t̠ìиɦ, vẫn sẽ có nguy có bị lừa dối. Khương Đằng ít nhất cũng khá đáng tin cậy.

Huống hồ, cô đã từng xem qua lý thuyết nói nam sinh thời cao trung là lúc mãnh liệt nhất, sau 20 tuổi thể lực sẽ hoàn toàn không ổn, đợi đến khi lên đại học mới yêu đương, bỏ lỡ cơ hội làʍ t̠ìиɦ với nam sinh cao trung chẳng phải là hối hận chết sao?

Lừa dối thì lừa dối, cô muốn làm, cũng không có tồn tại cái gì là thất tiết.

"Tôi đã xuất phát."

"Được, lúc cậu sắp đến gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón cậu." Vẫn là trả lời trong vài giây, lúc Sở Phàm muốn tìm anh bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được anh.

Sở Phàm đáp lại anh một biểu tượng cảm xúc hình chó con OK.

Khương Đằng nhìn biểu tượng cảm xúc cô gửi, đột nhiên bật cười, thật là một chút cũng không thể giấu giếm được thân phận thật sự của bản thân, may mà kết đôi với anh, bằng không những nam sinh khác trong lớp sẽ phát hiện ra cô đang trò chuyện phiếm, không biết lan truyền nó đi bao xa, xảy ra bao nhiêu rắc rối. Cho dù không phải người bọn họ quen, mà là một người đàn ông khác, vậy cũng không được.

Khương Đằng nhận được cuộc gọi của Sở Phàm, nói với cô bảo tài xế dừng xe ở cổng khu dân cư là được. Anh đợi ở cổng khu dân cư một lúc liền thấy một chiếc taxi lái đến.

Xe vừa dừng lại, Sở Phàm muốn trả tiền, Khương Đằng đã đứng ở cửa sổ xe bên kia của tài xế, đang trả tiền.

Khương Đằng chỉ nhìn thấy khuôn mặt Sở Phàm xuyên qua cửa kính xe, đến khi xuống xe mới thấy Sở Phàm rõ ràng đã trang điểm tỉ mỉ.

Khương Đằng có chút ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên người cô rất lâu. Trông xinh đẹp hơn so với lúc bình thường đi học

Sở Phàm mặc chiếc áo khoác len màu trắng sữa, mềm mại khiến người ta ham muốn chạm vào. Bên trong mặc chiếc áo váy hồng nude, càng làm tôn lên làn da trắng nõn. Cổ áo vừa khéo lộ ra một chút dáng ngực, phần eo được cắt may ôm sát vừa vặn với đường cong, tà váy dưới hông hơi chút buông lỏng, lộ một chút đường cong nhưng lại không cảm giác da^ʍ tà. Tà váy dài đến giữa đùi, ngắn hơn so với váy đồng phục của trường, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, trên chân đi một đôi giày cao gót nhỏ, càng làm cho đôi chân trông xinh đẹp hơn.

Anh cảm thấy cô trang điểm còn đẹp hơn so với bức ảnh lần trước chụp ở khu vui chơi giải trí.

Khương Đằng cảm nhận được mùi hương hoa trái cây thoang thoảng trên cơ thể cô, khác hoàn toàn với mùi sữa dưỡng thể anh thường ngửi thấy khi đi học.

Khương Đằng kìm nén du͙© vọиɠ cương cứng ở bên ngoài, trong thang lầu không sao, chỉ có hai người bọn họ, ở bên ngoài anh sẽ bị xem như biếи ŧɦái bắt ngay tại chỗ.

Sở Phàm nhìn thấy ánh mắt Khương Đằng bị thu hút, liền biết bản thân đã mặc phù hợp, vài ngày trước, cô đã lên mạng tìm kiếm xem nên mặc gì trong buổi hẹn hò đầu tiên để có thể thu hút các nam sinh, phối hợp quần áo giày dép phụ kiện và tỉ mỉ trang điểm.

Lúc mặc quần áo trước khi ra cửa, cô còn đặc biệt mặc chiếc áo ngực vừa vặn nhất, trước gương cố gắng siết ra một đường rãnh nông, kết quả lúc mặc áo khoác lên rồi duỗi tay ra, đường rãnh đã biến mất, Sở Phàm buồn bực một hồi, tận lực siết chặt hết mức, liền đi theo anh.

Hiện tại liền nhìn ngây người, đợi chút nữa cởi còn không mê chết cậu.

"Lạnh sao?"

Mặc dù sắp vào hạ, hoa nở rất nhiều, nhưng thời tiết thỉnh thoảng vẫn còn khiến người ta rùng mình, Khương Đằng ra khỏi nhà chỉ mặc áo phông trắng và quần đùi thể thao, anh cảm thấy gió có chút mát mẻ, bản thân cảm thấy không sao, nhưng Sở Phàm dường như không mặc nhiều.

Sở Phàm tức giận muốn trừng mắt, "Đã bị tôi mê hoặc đến mức đi không mở mắt, còn ở đó hỏi những câu ngu xuẩn này? Chẳng lẽ tôi lại có thể nói lạnh sao?"

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Sở Phàm vẫn cười híp mắt nói: "Không sao, không lạnh."

"Hôm nay thật xinh đẹp." Khương Đằng cuối cùng cũng nói câu cô muốn nghe.

Sở Phàm không biết là đỏ mặt hay là thẹn thùng, mà trên mặt hiện ra một tia phiếm hồng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện câu được câu không, dựa vào rất gần, Sở Phàm đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn Khương Đằng nửa cái đầu, ống tay áo lông xù mềm mại như có như không cọ xát cánh tay Khương Đằng.

"Nhà cậu có ai không?" Sở Phàm tùy tiện chọn một chủ đề, nhưng vừa nói ra đã hối hận, nói nhảm, nhà bọn họ đương nhiên không có ai, chẳng lẽ làʍ t̠ìиɦ ngay trước mặt ba mẹ anh sao?

"Không có, ba tôi mẹ tôi và chị tôi đều không thường xuyên ở nhà."

"Cậu còn có chị gái sao?"

"Ừm, đang học đại học, bình thường ở gần trường học, rất ít về nhà."

"Ồ, vậy cậu thường ở nhà một mình?"

"Ừm."

"Tôi cũng vậy, tôi cũng ở một mình." Sở Phàm dừng một chút, "Như vậy không nhàm chán sao?"

"Nhà tôi có một con mèo."

"Mèo cũng dễ thương, nhưng tôi thích chó hơn."

"Tôi biết. Con mèo nhà tôi thực sự trông rất giống một con chó con."

"Nhưng tôi cảm thấy chó con là dễ thương nhất. Chúng bám người hơn mèo, còn có thể làm nũng, mèo thì hơi lạnh lùng."

"Đến rồi, là toà này."

Nhà ở của Khương Đằng là một ngôi biệt thự, Sở Phàm vẫn có chút kinh ngạc, bình thường nhìn anh tiêu tiền cô cũng không có ấn tượng đặc biệt gì về điều kiện gia đỉnh giàu có của anh.

Trong nhà Khương Đằng trang trí rất đơn giản, không có đèn pha lê nguy nga tráng lệ và đồ dùng nội thất cổ điển kiểu Âu khoa trương, không gian rộng rãi nhưng lại không quá trống trải, trong góc phòng khách còn có một chậu cây xanh cao lớn.

Tim Sở Phàm đập càng lúc càng nhanh, cô không biết Khương Đằng sẽ dùng phương thức gì để trở thành người đàn ông đầu tiên tiến vào nơi bí mật của cô.

Khương Đằng nhìn cô, trông thấy cả khuôn mặt cô đều ửng đỏ giống như say rượu, thậm chí còn kéo dài đến cổ và xương quai xanh.

"Cậu muốn đi tắm không? Có thể dùng đồ của chị gái tôi."

"Tôi, trước khi đến tôi đã tắm qua."

"Cậu sẵn sàng chưa? Hoặc là cậu có thể nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta bắt đầu."

Sở Phàm nhìn thấy ánh mắt Khương Đằng nhìn cô, du͙© vọиɠ muốn chiếm hữu còn rõ ràng hơn so với lúc ở bên ngoài, đó là biểu cảm của một con báo săn đang nhìn chằm chằm vào một con thỏ trắng sắp trở thành bữa ăn ngon. Sở Phàm nhìn có chút sợ hãi, nhưng lại âm thầm mong đợi.

"Cậu, đây là lần đầu tiên của cậu sao?"

"Ừm."

"Tôi cũng vậy." Khương Đằng càng ngày càng gần cô, trong lòng Sở Phàm trầm xuống, nhắm mắt lại, hơi hơi nâng cằm lên.

Khương Đằng giữ vai cô, nghiêng đầu hôn.

Làn da cô mềm mại giống như kẹo bông gòn.

Khương Đằng không nhắm mắt, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt cô.

Khương Đằng có thể nhìn thấy tóc mái của Sở Phàm đang phủ trên đôi lông mày rậm rạp và phấn mắt sáng lấp lánh trên mí mắt trên. Lông mi vốn đã dài, còn chuốt mascara, toàn bộ phủ rõ ràng ở mí mắt dưới. Lông tơ trên khuôn mặt giống như quả đào mật, thậm chí màu hồng phấn quyến rũ từ làn da trắng nõn cũng giống như một quả đào mật.

Khương Đằng mυ'ŧ lấy cánh môi Sở Phàm, Sở Phàm cũng đáp lại anh, hô hấp dần dần trở nên dồn dập. Sở Phàm khoác tay lên vai Khương Đằng, Khương Đằng cởϊ áσ khoác cô ném lên sô pha, ôm eo cô đi vào phòng ngủ.

Khương Đằng vươn đầu lưỡi thăm dò cạy mở khe hở giữa hai môi Sở Phàm, dễ dàng tiến vào khoang miệng trơn trượt của Sở Phàm, đầu lưỡi anh rất nhanh liền câu lấy đầu lưỡi cô, môi lưỡi thiếu niên thiếu nữ dây dưa, cả hai đều không biết cách hôn chính xác, chỉ là liếʍ liếʍ mυ'ŧ mυ'ŧ theo bản năng. Nhiệt độ cơ thể mơ hồ từ từ tăng lên, tiếng nước bọt da^ʍ mị xen lẫn tiếng thở dốc nhẹ nhàng của thiếu nữ, du͙© vọиɠ của Khương Đằng càng lúc càng bùng cháy.

Khương Đằng đưa tay ra sau eo Sở Phàm, hạ thể hai người dính sát vào nhau, Sở Phàm có thể cảm nhận dươиɠ ѵậŧ của Khương Đằng đang đỉnh cô qua lớp quần vải, cứng đến đáng sợ. Sở Phàm bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, hai tay ôm chặt cổ Khương Đằng hơn một chút, eo không tự chủ dán vào eo Khương Đằng.

Sở Phàm sắp không thở nổi, cô đẩy Khương Đằng ra một chút, ánh mắt mơ hồ nhìn Khương Đằng. Đôi môi bị hôn đỏ mọng, bên trên dính đầy nước bọt, hơi hé mở. Sở Phàm kiểm soát được hơi thở hổn hển, vừa rồi suýt chút nữa cô bị hôn đến cạn kiệt dưỡng khí, hiện tại lại cảm thấy choáng váng.

Lúc hôn, trái tim của cô đập thình thịch, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vừa phấn khích vừa hạnh phúc.

Khương Đằng nắm cổ áo phông, cởi ra ném lên ghế, dưới vạt áo dần dần lộ ra cơ háng, cơ bụng và cơ ngực.

Khương Đằng thực sự rất đẹp trai, quả thật giống hệt người đàn ông cô muốn được làʍ t̠ìиɦ, eo thon, chân dài lại có cơ bắp, Sở Phàm nghĩ.

Ngón tay Sở Phàm từ từ đặt lên cơ ngực Khương Đằng, nó khác những gì cô tưởng tượng, phía trên cảm giác mềm mại, nhưng so với lúc cô tự sờ lại cứng hơn một chút, Khương Đằng cố ý căng lên, khối cơ bắp đó lại trở nên cứng rắn, những ngón tay mềm mại mảnh khảnh của Sở Phàm lần theo hình dáng đường viền, sau đó cả lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.

Sở Phàm nhận thấy vẻ mặt Khương Đằng trở nên rất hài lòng, đặc biệt là lúc lướt qua núʍ ѵú anh.

Sở Phàm đến gần anh, hơi thở nóng bỏng của cô vây quanh thái dương anh, mùi nước hoa cũng theo nhiệt độ cơ thể từng đợt từng đợt bốc hơi, sau đó cô vươn đầu lưỡi liếʍ vành tai Khương Đằng, đầu lưỡi ấm áp mềm mại liếʍ từ vành tai đến chóp tai, lại từ chóp tai ngược đến vành tai. Lỗ tai Khương Đằng thoáng chốc đỏ bừng, giống như lập tức sắp chảy ra máu.

Môi lưỡi Sở Phàm không có ý định dừng lại, đôi môi mềm mại ngọt ngào tiếp tục dọc theo cổ anh hôn xuống xương quai xanh. Cái đầu tròn tròn của Sở Phàm vùi vào cổ Khương Đằng, nhẹ nhàng di chuyển qua lại, mái tóc bồng bềnh mềm mượt cọ xát vào cằm Khương Đằng, mỗi một khe rãnh trên xương quai xanh đều lưu lại vết tích của cô.

Cuối cùng Sở Phàm cũng hôn đủ, trái tim Khương Đằng có chút thả lỏng, dựa theo cách hôn của cô thêm một giây nữa, Khương Đằng sẽ trực tiếp ấn cô xuống giường, tức khắc cắm vào, anh tự nhủ hôm nay sẽ cố gắng kiểm soát bản thân, quan tâm đến cảm xúc của Sở Phàm, cô là lần đầu tiên, nếu cư xử quá biếи ŧɦái tuỳ theo ý mình, anh sẽ khiến cô sợ hãi bỏ chạy.

Sở Phàm đỡ lấy cánh tay trần trụi của Khương Đằng, khóe mắt có chút ửng đỏ, đôi mắt ngậm nước giống như quả nho đen ngước lên nhìn đôi mắt Khương Đằng, sau đó lộ ra một ý cười gian xảo.

Cô hơi ngồi xổm xuống, trực tiếp ngậm lấy đầṳ ѵú anh. Đôi môi ấm áp ẩm ướt trực tiếp ngậm lấy nơi mẫn cảm nhất của anh, đầu lưỡi nghịch ngợm từng chút từng chút liếʍ láp phần nhô lên, sau đó dùng môi hút lấy, "ba" một tiếng nhả ra. Ngón cái và ngón giữa của bàn tay khác nhéo núʍ ѵú bên kia, bụng ngón tay mềm mại dùng lực nhẹ nhất xoa nắn.

Mẹ kiếp, cô đã học ở đâu ra.

Khương Đằng cảm thấy khí huyết toàn thân đều dồn về bụng dưới, lập tức ôm lấy eo Sở Phàm, đứng lên, kéo eo cô về phía bản thân, Sở Phàm dễ dàng bị Khương Đằng ném xuống giường.

Hai cánh tay Sở Phàm vẫn vòng trên cổ anh.

"Tự cởi." Giọng nói Khương Đằng có chút khàn khàn, mái tóc lộn xộn trên trán hơi che khuất con mắt, bình thường đôi đồng tử lớn đến mức doạ người cũng phải thu lại ánh sáng hào quang, ánh mắt chìm xuống.

Sở Phàm cảm thấy anh quyến rũ chết người.