Khương Đằng không thể xác định được bây giờ anh đối với Sở Phạm là loại cảm xúc gì, rốt cuộc là ham muốn tìиɧ ɖu͙© thuần túy, hay còn xen lẫn với một chút thích cô. Đặc biệt còn xem đối tượng trò chuyện ẩn danh chính là Sở Phàm, cô nghịch ngợm hơn một chút so với lúc bình thường ở trường, vừa chơi đùa vừa trò chuyện, khiến Khương Đằng phải bộc phát ham muốn đối với cô.
Anh muốn nói cho Sở Phàm biết, cô rất tốt, cái gì cũng không cần thay đổi, là do bản thân anh khốn nạn.
Kỳ thực, giống như Sở Phàm không muốn xa lánh Khương Đằng, hắn cũng không muốn đẩy Sở Phàm ra xa. Lúc Sở Phàm đặt câu hỏi cho anh, Khương Đằng thấy bộ dạng cô nghe hiểu thì rất vui, bản thân cũng có cảm giác mãn nguyện, anh cảm thấy được cô đang ỷ lại, bản thân có một vị trí trong cuộc sống của cô, được cô cần đến, và thậm chí là ngưỡng mộ.
Anh không muốn xin giáo viên đổi chỗ, như vậy trong lòng Sở Phàm sẽ suy nghĩ rất nhiều, cho rằng anh ghét cô nên mới nói với giáo viên; vả lại, nếu hai người bọn họ không ngồi cùng một bàn, Sở Phàm có thể cũng sẽ không tìm anh giảng bài, mối quan hệ giữa hai người liền hoàn toàn cắt đứt.
Anh không muốn Sở Phàm tìm người khác giúp đỡ, chỉ có anh mới có thể giúp.
Khương Đằng biết Sở Phàm cũng có những người bạn thân khác giới khác, nhưng Khương Đằng cảm thấy hiện nay bọn họ còn không có khả năng phát triển theo hướng đó, xem ra chỉ có thể là bạn bè.
Khương Đằng suy nghĩ rất lâu, buổi tối liền gửi một tin nhắn cho Sở Phàm, "Không sao, chúng ta vẫn là bạn bè."
Phía bên kia nhanh chóng gửi lại cho anh một emoji trên khuôn mặt có hình trái tim.
Hiển thị một lúc lâu dòng chữ đối phương đang nhập, "Cậu từng đến Everland chưa?"
"Khu vui chơi giải trí?"
"Đúng vậy đúng vậy."
"Hồi nhỏ ba mẹ tôi có từng dẫn đi, nhưng mấy năm nay đã không đi rồi."
"Thứ bảy này, Tống Thần hẹn tôi đi chơi, cậu muốn cùng đi không, còn có những bạn học khác trong lớp chúng ta."
"Có vui không, đây là lần đầu tiên tôi đi."
Sở Phàm lên sơ trung đều học ở thị trấn quê nhà, đến khi học cao trung mới chính thức lên sống ở thành phố S.
"Tôi không nhớ rõ, hồi nhỏ cảm thấy chơi rất vui, không biết bây giờ như thế nào."
"Vậy cậu đến không?"
"Tôi sẽ không đi, thứ bảy có việc rồi, các cậu đi chơi vui vẻ." Thứ bảy Khương Đằng sớm đã lên kế hoạch cho bản thân, ban ngày đến lớp luyện thi, buổi tối thì luyện quyền. Anh cũng không muốn đến khu vui chơi giải trí cùng với một nhóm người nam nam nữ nữ mà anh không biết rõ. Anh luôn luôn từ chối lời mời đi chơi của những bạn cùng lớp, nhưng vì là Sở Phàm mời anh, nên anh đã rung động trong giây lát.
Sở Phàm gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc đang khóc, "Được thôi."
Sở Phàm cầm điện thoại di động, tức giận bĩu môi, cô cảm thấy loại cảm giác trêu chọc nhưng không phản ứng này có chút không khỏi quen thuộc.
Khương Đằng do dự không phải không có lý do, Tống Thần là bạn khác giới khá thân của Sở Phàm, Tống Thần mời Sở Phàm ra ngoài chơi, cho dù hai người không ở một mình cũng sẽ rất khó chịu, nhưng suy đi nghĩ lại anh không có tư cách gì để nhìn chằm chằm hoặc là thẳng thắn yêu cầu không cho Sở Phàm đi, Khương Đằng trong lòng chỉ là buồn bực, bực đến mức khó chịu.
Anh có một loại cảm giác đồ của bản thân đang bị người khác ham muốn.
Khương Đằng đã nghĩ ra một cách, để xác nhận 100% AngelC chính là Sở Phàm.
"Sở Phàm lên bảng làm thử câu hỏi số ba."
Sở Phàm đột nhiên bị giáo viên môn toán gọi tên, nhất thời luống cuống, theo bản năng nhìn về phía Khương Đằng.
"Tôi đã từng nói qua câu này với cậu rồi, cậu biết nó, đi đi."
Sở Phàm nhắm mắt cầm viên phấn lên bảng, đem từng bước có thể nhớ được viết xuống trước.
Khương Đằng nhìn chằm chằm từng bước tính toán theo công thức của Sở Phàm trên bảng, rất tốt, biến đổi một chút liền có thể giải ra, nhưng nét viết của Sở Phàm trong lúc này lại do dự.
Sở Phàm dùng phấn nhẹ nhàng viết một bản nháp ở bên cạnh, Khang Đằng lập tức nhận ra đó là câu hỏi mà anh đã từng giảng qua cho cô.
Sở Phàm nhìn một hồi từng bước của bản thân, lại nhìn sang bản nháp bên cạnh, lông mày cau lại thoáng chốc buông lỏng, trực tiếp dùng tay xoá đi bản nháp viết ở một bên, bắt đầu viết xuống từng bước, giải quyết vấn đề một cách suôn sẻ.
Nhìn cô viết ra đáp án chính xác, Khương Đằng cũng thở phào nhẹ nhõm, đem bàn của Sở Phàm kéo về sau một chút.
Sở Phàm làm xong câu hỏi, liền quay trở về chỗ ngồi, vừa đi đến bên cạnh bàn, "Đúng không?"
Khương Đằng gật đầu với cô. Sở Phàm vui mừng.
"Con mẹ nó!" Sở Phàm muốn ngồi xuống, nhưng đùi theo góc độ như thường lệ tiến vào chỗ ngồi lập tức đυ.ng phải ngăn bàn, ngăn bàn học làm bằng sắt, thịt đùi trực tiếp đυ.ng vào đau đến muốn chết, khẩu khí thô tục của Sở Phàm suýt chút nữa phun ra.
"Không sao chứ?"
"Thật đau. Nhưng nó không có chảy máu."
"Phương pháp của Sở Phàm dùng cho câu hỏi này rất tốt, mọi người nhìn một chút, sử dụng một phép biến đổi rất khéo léo."
Giáo viên môn toán bắt đầu giảng bài, Sở Phàm ngẩng đầu nghe giảng, Khương Đằng lại nhìn chằm chằm vết thương trên đùi trắng như tuyết của Sở Phàm, nhìn vết bầm tím từ từ hình thành ở đó.
Khương Đằng về đến nhà, vội vã mở phần mềm trò chuyện ẩn danh, gửi cho đối phương một tin nhắn.
"Có ở đó không? Muốn xem chân em?"
Sở Phàm hiểu đối phương đang giở trò đồϊ ҍạϊ , cô bị chọc cười, nên gửi một biểu tượng cảm xúc vừa cười vừa khóc.
"Thật sự muốn xem?"
"Không đùa, thật sự muốn xem."
"Được thôi, vậy em phải xem cơ ngực của anh trước, em mới có thể cho anh xem chân."
"Nếu không em sẽ lỗ mất."
Sở Phàm bên này nhanh chóng nhận được một bức ảnh chụp cơ ngực của Khương Đằng. Kể từ sau khi nói chuyện với Angel C, mỗi lần Khương Đằng tập thể hình xong đều sẽ chụp một vài bức ảnh cơ bắp từ nhiều góc độ khác nhau trước gương, sau đó chỉ chờ cô yêu cầu.
Phía bên kia nhanh chóng gửi lại một biểu tượng cảm xúc chảy nước miếng.
"Vậy anh chờ xíu a."
Khương Đằng khẩn cấp mở bức ảnh đối phương gửi đến, hai chân thon dài trắng nõn hơi uốn lượn xếp chồng lên nhau, bắp chân nhỏ săn chắc, đùi có một chút thịt, vừa vặn cắt đến nơi qυầи ɭóŧ muốn lộ ra. Nền là ga trải giường hoa của một cô gái. Bức ảnh chụp chân này làm cho bất cứ nam sinh nào đang trong thời kỳ trưởng thành cũng không thể kiểm soát được, nhưng khuôn mặt của Khương Đằng đối diện với màn hình lại như tro tàn.
Trên chân không có vết bầm tím.
"Là vừa mới chụp sao?"
"Làm sao vậy? Không tin sao? Tôi chính là vừa mới chụp ở trên giường thôi."
"Chụp tấm khác cho anh vậy."
Lại một bức ảnh chụp chân từ một góc độ khác, đầu gối uốn cong, cùng ga trải giường hoa.
Vẫn không có vết bầm tím.
"Tại sao không nói chuyện, rớt mạng rồi?"
"Anh có thích chân thô không?"
Phía bên kia gửi qua mấy tin nhắn, nhưng Khương Đằng đều không trả lời, anh đặt màn hình khoá điện thoại ở một bên.
Sở Phàm không biết bản thân đã đắc tội chỗ nào với anh trai bên kia, đã gửi hai bức ảnh chụp chân liền không để ý cô, chẳng lẽ là một tên lừa đảo đã lừa dối việc lấy ảnh chụp chân trên các trang web mạng khiêu da^ʍ? Vậy tại sao anh không nói sớm hơn cho cô biết, còn nói chuyện cùng cô lâu như vậy, làm cho cô có một chút tình cảm. Hơn nữa, ảnh chụp chân tiêu chuẩn của những cô gái "phúc lợi" thậm chí còn không đếm xuể, trên mạng nhiều như vậy, có thể bán hơn giá sao?
Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị rời đi Sở Phàm liền gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh vẫn không trả lời, ngay cả lúc đang chơi trong công viên giải trí, cô cũng dành thời gian mở phần mềm ra xem xem bên kia có đã đọc tin nhắn của cô chưa.
Vẫn là không đọc, Sở Phàm bĩu môi một cái, đem điện thoại di động cất vào bên trong túi xách nhỏ bên người.
"Sao vậy?" Tống Thần đi qua ôm lấy vai Sở Phàm.
"Không sao."
"Đi, chúng ta qua bên kia, chụp ngẫu nhiên với gấu bông."
"Được."
Tống Thần ôm vai Sở Phàm đi xếp hàng chụp ảnh.
Khương Đằng phải mất một ngày một đêm, cuối cùng mới có thể nguôi ngoai được tin tức Angel C không phải Sở Phàm, ban ngày lúc đến lớp luyện thi chỉ cần không nhìn vào điện thoại di động, anh vẫn có thể tập trung chú ý và không nghĩ ngợi gì về chuyện Angel C và Sở Phàm nữa.
Khương Đằng đối với đau khổ không có cách gì, chỉ là không nghĩ tới, anh chịu đựng liền phát hiện bản thân không có cảm giác gì.
Buổi chiều sau khi kết thúc lớp luyện thi, Khương Đằng cảm thấy bản thân hình như đã trở lại bình thường. Anh lấy điện thoại ra xem xem có ai tìm anh không, đúng lúc một thông báo vừa cập nhật hiện lên, Khương Đằng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp bấm vào xem một chút.
Đó là ảnh chụp nhanh IG của Sở Phàm, trên đầu cô đội một chiếc vương miện, mặc một chiếc váy xinh đẹp mà Khương Đặng chưa thấy bao giờ, trong tay cầm một ly kem đang chụp ảnh cùng một con gấu bông, mỉm cười rất vui vẻ.
Bên cạnh là Tống Thần đang ôm cô.
Khương Đằng đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, một ngày một đêm tĩnh tâm lại trở lại điểm xuất phát, tâm tình so với ngày hôm qua còn tệ hơn.