Đối Tượng Trò Chuyện Phiếm Là Bạn Cùng Bàn

Chương 4: Là cô ấy sao?

Trước đây Khương Đằng luôn có ý nghĩ dâʍ ɖu͙© với Sở Phàm, nhưng căn bản anh không thể đυ. được cô trong thực tế, cho dù ham muốn tìиɧ ɖu͙© của anh đối với Sở Phàm là thật.

Anh không muốn cho người khác đυ. cô nhưng cũng có hữu dụng gì. Nếu có thể đυ. được cô, khả năng duy nhất là hai người phải hẹn hò, sau đó thuận buồm xuôi gió, nhưng Khương Đằng không thích theo đuổi con gái như thể không từ một thủ đoạn, tặng quà, chiều lòng người khác, hạ thấp địa vị của bản thân, như vậy sẽ không có ý nghĩa gì.

Khương Đằng mơ hồ nhận ra nếu AngelC này là Sở Phàm, thì cơ hội của anh có thể thực sự đã đến.

Trong nháy mắt anh đã suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như cô có đồng ý làʍ t̠ìиɦ với anh không, anh sẽ hẹn cô làʍ t̠ìиɦ ở đâu, cô có đồng ý bị anh đυ. ở một góc khuất bí mật trong trường không? Cô là loại thẹn thùng hay là loại phóng đãng khi ở trên giường, cô có thể chơi nhiều kiểu khác nhau không, anh nghĩ anh nhất định sẽ chuẩn bị tốt bαo ©αo sυ để tránh làm cô có thai...

Khương Đằng sợ đối phương còn gửi lời chào cho nhiều người khác, nếu anh trả lời chậm sẽ bị người khác chen ngang, nên hai tay vội vàng cầm lấy điện thoại đáp lại cô:

"Xin chào."

"Rất đáng yêu."

"Hình đại diện cũng rất đáng yêu."

Mấy câu này đều là những lời chân thành. Khương Đằng mơ hồ không rõ đối phương có ý tứ gì, vì vậy anh đã gửi trước vài câu tin nhắn đáng tin cậy.

Sở Phàm chỉ kết đôi với một người, cô nghĩ, chính là người này, tuỳ duyên thôi, nếu không ai đáp lại thì bỏ đi.

Nhìn thấy ba tin nhắn của đối phương liên tục nhảy lên, Sở Phàm lập tức kích động.

"Này này"

"Xin chào" Theo sau là emoji hình trái tim.

"Cậu đã thấy rồi."

"Cậu là nam sinh đúng không?"

Khương Đằng nhìn thấy tin nhắn này, anh càng chắc chắn đối phương đang cầm điện thoại bên kia là Sở Phàm.

Mặc dù thành tích học tập của Sở Phàm không tệ, nhưng đôi lúc có hơi lạc đề, và đôi lúc nói ra những điều ngu ngốc đến mức Khương Đằng không biết phải trả lời như thế nào.

Ví dụ như bây giờ.

"Phần mềm này vốn dĩ là để ghép đôi những người khác giới."

"Thì ra là vậy."

Sở Phàm cảm thấy người đối diện nói chuyện rất lý trí, không giống như lúc nói chuyện phiếm sẽ gặp phải những tên đàn ông tạm bợ, miệng toàn là em gái nhỏ, hơn nữa nói chuyện còn thêm một ít đồng âm yêu ngữ nhàm chán. Hoặc là sẽ quá đáng hơn, trực tiếp gửi những bức ảnh phía dưới.

"Cậu là học sinh sao?" Khương Đằng muốn điều tra thân phận của đối phương.

"Đúng vậy."

Sở Phàm không muốn nói bản thân là học sinh cấp ba chưa thành niên, "Tôi ở thành phố học đại học."

"Còn cậu?"

Đối phương rất nhanh đã gửi tin nhắn, "Tôi và cậu xấp xỉ tuổi nhau, lớn hơn cậu một tuổi."

"Vậy anh đã đi làm?"

"Vẫn chưa, nhưng sẽ sớm thôi." Khương Đằng cố ý nói một cách mơ hồ. Nếu đối phương thật sự là Sở Phàm, nói bản thân là sinh viên ngược lại cũng là bình thường, cô ấy cũng không ngu ngốc đến mức đem tất cả thông tin cá nhân của mình nói ra sự thật.

"Tại sao anh lên đây tán gẫu?" Sở Phàm muốn mở ra chủ đề, nói chuyện nhiều hơn một chút với đối phương.

"Là em kết đôi với anh."

Đúng nhỉ, bị đối phương nói như vậy, Sở Phàm cũng nghĩ không ra chủ đề gì khác.

Khương Đằng nhìn thấy đối diện, biểu hiện "Đối phương đang nhập tin nhắn" một hồi, rất lâu cũng không có tin nhắn gửi qua, nhưng vẫn hiện lên là đang online, lại sợ đối phương ngừng chat với anh, vì vậy anh đã nhanh chóng gửi một tin nhắn.

"Dáng người em rất đẹp."

Đối phương nhanh chóng gửi một biểu cảm ngại ngùng.

Sở Phàm được khen, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý, đây chính là ý nghĩa mà cô gửi ảnh trần cho người khác, dù sao đối phương cũng không biết là ai, thỏa mãn một chút ham muốn được khen của bản thân cũng không có gì sai.

"Còn anh thì sao? Em có thể xem cơ bụng của anh không?"

Bản thân Khương Đằng không nhận ra xương gò má của mình đang nhô cao, khóe miệng nhếch lên, má lúm đồng tiền bên miệng liền lộ ra.

Anh chợt có loại suy nghĩ "Liều mạng luyện tập chính là chờ đợi vì ngày hôm nay”.

"Có chứ."

Trong điện thoại của Khương Đằng có một loạt các ảnh tự sướиɠ với cơ bắp sung huyết sau khi tập thể dục, anh đã chọn một bức ảnh đẹp nhất với khuôn mặt góc cạnh rồi gửi cho đối phương.

"Sẽ không là ảnh mạng đấy chứ."

"Bây giờ, anh chụp một tấm cho em xem đi."

"Anh giơ biểu tượng hai ngón tay chào nữa."

Khương Đằng nhìn từng tin nhắn yêu cầu của đối phương nhảy lên, trên mặt lại hiện lên nụ cười.

"Được thôi." Sau đó theo yêu cầu của cô chụp một tấm hình gửi qua.

"Wow."

Sở Phàm gửi liên tiếp ba cái emoji với đôi mắt trái tim màu đỏ, không ngờ vận khí tốt như vậy, nam sinh đối diện còn là một người có cơ bụng

Khương Đằng thấy phản ứng của đối phương, lòng kiêu ngạo vô cùng thỏa mãn. Thậm chí anh còn tưởng tượng ra biểu cảm ngạc nhiên lại thích thú của người đối diện chính là Sở Phàm khi nhìn thấy cơ bụng của anh.

"Anh cao bao nhiêu?"

"Một mét tám." Khương Đằng trả lời trong vài giây.

"Còn em?"

"Một mét bảy."

Khương Đằng ước tính Sở Phàm cũng cao khoảng một mét bảy.

"Vậy em xem như là người cao nhất trong các nữ sinh rồi."

Sở Phàm cảm thấy không có gì để nói, cô không muốn hiểu quá nhiều về đối phương, cũng không muốn để đối phương biết quá nhiều về mình, càng không hy vọng sẽ phát sinh chuyện gì với cô. Cô cảm thấy hôm nay đã đủ thú vị rồi, tiếp tục chơi nữa có thể sẽ cởi, suy nghĩ một chút đã gửi tin nhắn cho đối phương.

"Anh trai, anh bận không, bạn học của em đang tìm em, ngày mai em sẽ tìm anh nói chuyện."

Sau đó lại gửi một emoji yêu thương.

Khương Đằng bị tiếng "anh trai" này làm cho cứng họng. Anh gần như chắc chắn nữ sinh đối diện chính là Sở Phàm, bởi vì chỉ có Sở Phàm khi nói chuyện mới gửi nhiều emoji như vậy.

Anh thu hồi lại hình tập thể dục, rồi đi xuống lầu tập thể hình.

Bởi vì nhìn thấy cảnh xuân trong bộ đồng phục học sinh của Sở Phàm, đôi khi trong lớp, Khương Đằng gần như ngày càng cương cứng hơn khi nghĩ đến Sở Phàm, khá tốt, vì mỗi lần như vậy, anh sẽ nhanh chóng chuyển sự chú ý để tránh bị người ta nhìn thấy, anh cũng cố gắng hết sức giảm thiểu sự tiếp xúc trực tiếp với Sở Phàm, kìm nén không nói chuyện với cô, Sở Phàm hỏi anh, anh cũng chỉ trả lời ngắn gọn nhất, không nhìn cô.

Nhưng rõ ràng phương pháp này giải quyết không tận gốc, mọi bộ phận trên cơ thể Sở Phàm đều toả ra sự hấp dẫn trí mạng đối với anh, mái tóc mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực vừa phải, eo thon, bộ mông tròn trịa được váy đồng phục học sinh bao phủ, còn có đôi chân vừa dài vừa thon dưới chiếc váy.

Có vẻ như cách duy nhất để giải quyết vấn đề của Khương Đằng chính là để cho anh đυ. Sở Phàm thực sự, Khương Đằng vội vàng muốn xác nhận AngelC chính là Sở Phàm.

Mọi thứ Khương Đằng theo đuổi phải đáng tin cậy, sự chắc chắn phải đạt 100%. Tuỳ tiện hỏi cô trên phần mềm rất có thể sẽ bị cô phủ nhận.

Sở Phàm cũng nhận ra được Khương Đằng đang cố tình xa lánh cô, cô cảm thấy có thể là bản thân không hiểu rõ tốt khoảng cách, khiến cho Khương Đằng chán ghét. Cô cảm thấy có chút khó chịu, dù sao trước đây Khương Đằng cũng rất tốt với cô.

Sau khi nảy sinh tình cảm với Khương Đằng, không phải cô không nghĩ tới việc có thể cùng anh phát triển một chút, sau đó phát triển đến lên giường hay không. Thành thật mà nói, Khương Đằng cũng khá phù hợp với tiêu chuẩn của cô. Rất đẹp trai, lại yêu thể thao, thể lực cũng không tệ. Nhưng dù sao cô vẫn là học sinh cấp ba, chuyện lên giường này vẫn còn quá người lớn, hơn nữa, Khương Đằng trông cũng hoàn toàn không muốn gần nữ sắc, gần đây lại còn xa lánh cô ấy, Sở Phàm nhanh chóng xua tan ý nghĩ này.

Về phần anh trai cơ bụng đã kết đôi trước đó, một mặt Sở Phàm cảm thấy sợ hãi, dù sao đàn ông chơi loại phần mềm này cũng không phải người tốt, chuyện lừa tiền lừa tình cũng có quá nhiều; một mặt khác, cô thấy cảm giác trò chuyện với anh khá thoải mái, đối phương cũng không yêu cầu cô gửi những tấm hình quá đáng gì, và bản thân anh cũng không có gửi hình gì đến quấy rối cô, chỉ là nói vài chuyện phiếm, đôi khi Sở Phàm trêu chọc anh, anh thậm chí còn không lay động một chút nào.

Dù sao Sở Phàm cũng không muốn mất đi một người bạn như Khương Đằng, lúc sắp tan học cô còn chuẩn bị hộp bánh viên tròn nhân kem sữa, món yêu thích nhất của Khương Đằng, đặt trên bàn anh, còn viết một mảnh giấy nhỏ, không nói một lời. Khương Đằng chỉ nói cảm ơn, sau đó nhét đồ ăn vặt với tờ giấy vào trong cặp sách.

Có thể anh xấu hổ đọc trước mặt cô, nhưng hy vọng về nhà anh sẽ đọc nó.

Khương Đằng lên xe buýt về nhà, việc đầu tiên chính là mở cặp sách ra và đọc những dòng ghi chú trên đồ ăn vặt.

"Khương Đằng: Khoảng thời gian này chúng ta ngồi cùng bàn, cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi không muốn mất đi một người bạn như cậu. Nếu có chỗ nào cần tôi chỉnh sửa, xin hãy nói thẳng với tôi. Sở Phàm."

Khương Đằng gấp tờ giấy lại bỏ vào trong ví tiền, chữ viết của Sở Phàm rất đẹp, không hổ là người được tuyển thẳng trong cuộc thi viết văn.