Ánh Sao Không Lộng Lẫy Bằng Anh

Chương 4: Một lời bất hòa liền. . .

“Tiểu khả ái, tôi sai rồi! Về sau tôi sẽ không bao giờ … đánh em trai cậu nữa!” Mai Lan Hi hết sức ủy khuất, trốn trong WC nói, “Cậu đừng đánh tôi! Sắp vào giờ học! Tôi phải về phòng ngủ lấy tài liệu!”

Đúng lúc này, dì lao công quét rác vừa rồi ở cửa căn tin, thở phì phò chạy tới, lòng nóng như lửa đốt nhìn Thẩm Điềm Hinh nói: “Bé gái, con đừng dùng cái chổi đánh người! Mau đưa cái chổi lại cho dì! Dì còn muốn đi quét rác!”

Thấy người lao công tìm đến cái chổi chính mình, Thẩm Điềm Hinh bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem cái chổi trả lại cho người ta, nói: “Ngượng ngùng, dì, cám ơn cái chổi của dì!”

“Bé gái, có chuyện từ từ nói, đừng đánh người, biết không?” Dì lao công khuyên Thẩm Điềm Hinh vài câu thấm thía, sau đó cầm cái chổi đi xa.

Mai Lan Hi ở trong WC nghe được động tĩnh, biết người lao công đã cầm cái chổi đi, lúc này mới từ trong WC đi ra, cười mỉm nhìn Thẩm Điềm Hinh, nói: “Tiểu khả ái, cậu thật sự rất đáng yêu.”

“Đáng yêu cái đầu a!” Thẩm Điềm Hinh tức giận chạy tới, giơ đôi bàn tay trắng như phấn, làm bộ muốn đánh Mai Lan Hi.

Tuy nhiên, vì cô chạy quá nhanh và không nhận thấy vỏ chuối trên mặt đất, cô vô tình giẫm phải vỏ chuối!

“A a a ——!” Thẩm Điềm Hinh thét chói tai liên tục, dưới chân vừa trợt, lảo đảo nhào về phía đối phương!

Mai Lan Hi lắp bắp kinh hãi, phản xạ có điều kiện mà tiến lên, hướng Thẩm Điềm Hinh vươn hai tay, muốn tiếp cô, phòng ngừa cô té ngã.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, ngay trong nháy mắt này, Thẩm Điềm Hinh nặng nề mà ngã nhào trong lòng ngực Mai Lan Hi, vừa vẹn bị cậu ta kéo đi!

Mà bộ ngực của cô, nặng nề mà dán lên ngực cậu ta!

Thẩm Điềm Hinh: “......”

Mai Lan Hi: “......”

“Cmn!” Hàn Hành Ngạn sắc mặt xanh mét, nhanh chóng tiến lên, dùng sức tách Mai Lan Hi và Thẩm Điềm Hinh ra.

Thẩm Điềm Hinh cảm thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ, hung tợn trừng mắt liếc Mai Lan Hi một cái, giậm chân, nói: “Biếи ŧɦái!”

Nói xong, cô ngượng ngùng lại nhìn Mai Lan Hi, xoay người chạy vụt đi.

“A, cái quỷ gì? Tôi vừa rồi cứu cậu đó có được không?” Mai Lan Hi dở khóc dở cười, nhìn bóng dáng Thẩm Điềm Hinh hô, “Cậu vì cái gì mắng tôi biếи ŧɦái? Cậu hẳn nên nói cảm ơn tôi!”

“Cảm ơn!” Hàn Hành Ngạn chính là sắc mặt giống như mây đen muốn nghiền nát mọi thứ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mai Lan Hi nói, “Tôi giúp Điềm Hinh cảm ơn cậu, phiền toái cậu về sau đừng nữa quấn quít lấy Điềm Hinh!”

Tiếng nói vừa dứt, Hàn Hành Ngạn chạy về hướng Thẩm Điềm Hinh.

———《 Ánh sao không lộng lẫy bằng anh 》——- tác giả: lạc hoa thiển tiếu ——— tấn giang văn học thành độc nhất vô nhị phát biểu ————————-

Lớp học đầu tiên vào buổi sáng là《Khái niệm cơ bản về nhϊếp ảnh》.

Thẩm Điềm Hinh đi vào phòng 106, ở hàng thứ 3 đã được sắp xếp ngồi xuống, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Mai Lan Hi đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh của cô.

“Tiểu khả ái, cậu đừng tức giận,” Mai Lan Hi cười tủm tỉm nói, “Trưa nay tôi mời cậu ăn cơm, thế nào?”

Thẩm Điềm Hinh hừ lạnh một tiếng, không muốn phản ứng Mai Lan Hi.

“Cậu muốn ăn cái gì? Beef steak? Hải sản? đồ Nhật? đồ Hàn Quốc?” Mai Lan Hi cười tươi như hoa, hăng hái hỏi han.

Thẩm Điềm Hinh tức giận cầm lấy tài liệu cùng túi bút, trực tiếp thay đổi chỗ ngồi, từ hàng 3 lên hàng 2 ——

Thẩm Điềm Hinh hiện thuộc sinh viên của khoa nhϊếp ảnh. Chỗ ngồi của lớp không cố định. Mọi người ngồi ngẫu nhiên. Bất cứ ai đến lớp học trước đều có thể chọn chỗ ngồi mà người đó muốn ngồi.

Do đó, Thẩm Điềm Hinh có thể thay đổi chỗ ngồi theo ý muốn, ngồi bất cứ nơi nào cô muốn.

Thấy Thẩm Điềm Hinh đổi chỗ ngồi, Mai Lan Hi giận quá hóa cười, cũng đóng sách và sổ ghi chép của mình, chuyển sang hàng thứ hai và ngồi bên cạnh Thẩm Điềm Hinh.

Thẩm Điềm Hinh giận gần chết, vì vậy cô phải đổi một chỗ ngồi khác ở hàng đầu tiên.

Ngay sau đó, chỉ trong hai phút, Thẩm Điềm Hinh liên tiếp đổi mấy chỗ ngồi, nhưng mặc kệ cô đổi đến đâu, Mai Lan Hi vẫn mỉm cười và di chuyển sang bên cạnh, ngồi bên cạnh cô.

“Mai Lan Hi! Cậu đừng ngồi cùng tôi!” Thẩm Điềm Hinh thở phì phì hô.

Mai Lan Hi một tay nâng cằm, khuỷu tay chống trên bàn học, nghiền ngẫm nhìn Thẩm Điềm Hinh cười, nói: “Tiểu khả ái, tôi liền thích ngồi cùng cậu.”

“Mẹ nó cản trở!” Thẩm Điềm Hinh tức giận đến văng tục.

Mai Lan Hi cười ha ha, cúi người ở Thẩm Điềm Hinh bên tai nhẹ nhàng thổi khí, giọng nói từ tính mập mờ, giống như mật ngọt dưới ánh trăng, nói: “Tiểu khả ái, ngực của cậu thật mềm, vừa rồi cậu đυ.ng vào trên người tôi, tôi đã cứng...”

“......” Thẩm Điềm Hinh khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ tới tận cổ, giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn nặng nề mà đánh trên ngực Mai Lan Hi, nổi giận mắng, “Lưu manh!”

Mai Lan Hi cất tiếng cười to, tiện tay chế trụ cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Điềm Hinh, cúi đầu hôn mu bàn tay cô, nói: “Đúng, tôi chính là lưu manh, cậu muốn thế nào?”

Lời vừa nói ra, sinh viên trong lớp chấn động, sôi nổi thảo luận.

Cùng lúc đó, mấy bằng hữu của Mai Lan Hi, hi hi ha ha đến trêu ghẹo cậu ta——

“Mai ca, cậu không cần đùa giỡn người ta a!”

“Chính là, giữa ban ngày ban mặt, cậu cũng quá cầm thú rồi!”

“Điềm Hinh thoạt nhìn thanh thuần như vậy, cậu đừng làm bẩn người ta!”

“Một lời bất hòa liền lái xe, cậu là muốn thăng thiên sao?”

......

Thấy Mai Lan Hi thế nhưng hôn mu bàn tay chính mình, Thẩm Điềm Hinh vừa xấu hổ, dùng sức bỏ tay Mai Lan Hi ra, sau đó nắm lên cánh tay phải cậu ta, nặng nề mà cắn xuống!

“Tê ——”

Mai Lan Hi đau đến hít một ngụm khí lạnh, tập trung nhìn vào, thấy cánh tay mình đổ máu, cánh tay thế nhưng bị cắn ra một cái dấu răng thật sâu!

“Thẩm Điềm Hinh! Cậu là cẩu sao? Như thế nào loạn cắn người a?” Mai Lan Hi dở khóc dở cười nhìn Thẩm Điềm Hinh.

Thẩm Điềm Hinh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dẩu đôi môi anh đào hồng hào, nổi giận đùng đùng nói: “Cậu xứng đáng!”

Mai Lan Hi giận quá hóa cười, cảm thấy được Thẩm Điềm Hinh rất thú vị, bởi vì cậu ta thân là phú nhị đại*(giàu có nhá), bộ dạng lại rất tuấn tú, cho nên bên cậu ta đều là nữ sinh liều mạng đến lấy lòng cậu ta, chưa từng có người nữ sinh nào dám đối nghịch, chỉ có Thẩm Điềm Hinh đối cậu ta không có hứng thú, này ngược lại khiến cho cậu ta muốn chinh phục, cậu ta muốn chinh phục con tiểu mèo hoang Thẩm Điềm Hinh này, khiến cô nhẹ nhàng nằm ở dưới thân cậu ta, một bên thở gấp, một bên si mê gọi tên của cậu ta...

Trường hợp kia, tình cảnh kia, cậu ta chỉ cần ngẫm lại, liền cảm thấy máu nóng sục sôi, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ......

Nghĩ đến đây, Mai Lan Hi khẽ cười một tiếng, đem cánh tay trái chính mình đến trước mặt Thẩm Điềm Hinh, trêu chọc nói: “Tiểu khả ái, cậu cắn đủ không? Cậu muốn cắn tay trái tôi không? Cậu có thể cắn để hai tay tôi đối xứng.”

“…” Thẩm Điềm Hinh vừa tức giận vừa buồn cười, hờn dỗi trừng Mai Lan Hi một cái, bắt lấy tay trái của cậu ta, lại cắn xuống!

Chẳng qua, lúc này đây, cô cắn rất nhẹ, cũng không có đem cánh tay Mai Lan Hi cắn chảy máu, chỉ cắn cánh tay cậu ta một dấu màu đỏ nhợt nhạt.

“Cậu thật là cắn tôi sao? Tôi cảm thấy là cậu hôn tôi......” Mai Lan Hi cười khẽ ra tiếng, đôi mắt quyến rũ độ cong khơi mào phong tình vạn chủng, cả người cậu ta thoạt nhìn như một tên yêu nghiệt xinh đẹp, giống như muốn người ta phải rơi vào vực sâu vạn trượng, làm cho người ta tan xương nát thịt.

Thẩm Điềm Hinh bị khuôn mặt đẹp của Mai Lan Hi làm cho kinh diễm một phen, nhưng cô rất nhanh phục hồi tinh thần, tức giận mắng Mai Lan Hi, nói: “Bệnh thần kinh! Hết thuốc chữa!”

Mai Lan Hi cũng không phản bác, vẫn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Điềm Hinh, ánh mắt sủng nịch ôn nhu, thật giống như dung túng bạn gái cố tình gây sự, thật là giống nam nhân tốt, quả thực là một lời khó nói hết.

Thẩm Điềm Hinh: “......”

Ngay khi Thẩm Điềm Hinh dở khóc dở cười, chuông học vang lên, giáo viên đi vào phòng học.

Vì thế Thẩm Điềm Hinh cũng không cùng Mai Lan Hi nói chuyện nữa, bắt đầu chăm chú nghe giảng, chăm chú ghi chú.

Nhưng mà, Thẩm Điềm Hinh cũng không biết, chính lúc nảy Mai Lan Hi hôn tay cô, cho nên bạn cùng phòng của Thư Ca hung tợn nhìn chằm chằm cô, hai tay gắt gao nắm thành nắm đấm, trong mắt hiện lên một vẻ ghen tị phẫn hận.

———《Ánh sao không lộng lẫy bằng anh》——- tác giả: lạc hoa thiển tiếu ——— tấn giang văn học thành độc nhất vô nhị phát biểu ————————-

Giữa trưa sau khi tan học, Mai Lan Hi tuyên bố muốn mời Thẩm Điềm Hinh ăn cơm, Thẩm Điềm Hinh không muốn, cho nên Mai Lan Hi liền cùng Mạc Ngôn đi ăn cơm.

Đúng lúc này, Hàn Hành Ngạn giống như thường ngày, gọi điện thoại cho Thẩm Điềm Hinh, kêu cô đi căn tin số 3 ăn cơm.

Vì thế, Thẩm Điềm Hinh cùng Cát Vũ Hàm đi tới căn tin số 3 tìm Hàn Hành Ngạn.

Đồ ăn ở căn tin số 3 rất ngon, trang trí xa hoa, chiếm diện tích rất rộng, tổng cộng có hai tầng.

Lầu một là căn tin trường học, đồng thời có một vài đặc sản hàng mỹ nghệ, lầu hai tụ tập đủ loại kiểu ăn vặt đặc sắc, là thiên đường dành cho dân sành ăn.

Tớ cửa sau căn tin số 3, Thẩm Điềm Hinh thấy Hàn Hành Ngạn cùng An Hướng Dật, bởi vậy, mọi người cùng đi lên lầu hai, gọi bữa.

Thẩm Điềm Hinh từ trước đến nay đều thích ăn cơm thịt hầm, cho nên cô gọi một một bát cơm thịt bò.

Cơm thịt bò rất ngon miệng, nước canh nồng đậm, hương thơm xông vào mũi.

Trên cơm trắng, rắc một vài miếng thịt bò kho tàu, trộn với các món ăn phụ như trứng cút, nấm sò, xúc xích giăm bông và giá đỗ, chờ ăn sáng, thoạt nhìn sắc thái rực rỡ, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Thẩm Điềm Hinh nhìn cơm thịt bò, hết sức cao hứng, cầm lấy chiếc đũa duy nhất, gắp thịt bò, bắt đầu ăn say sưa.

Trong nháy mắt, thịt bò đã bị cô ăn sạch, chỉ còn lại có một ít thức ăn phụ khác.

Thấy tình cảnh vậy, Hàn Hành Ngạn cười khanh khách, vỗ tay một cái, nói với người phục vụ: “Phục vụ, thêm một đĩa thịt bò.”

Nói xong, Hàn Hành Ngạn chỉ chỉ nồi đất trước mặt Thẩm Điềm Hinh, cười nói: “Thêm thịt bò vào nồi của cô ấy.”

“Được, xin chờ.” Người phục vụ là tiểu cô nương tóc ngắn, nghe được lời nói của Hàn Hành Ngạn, cô tay chân lanh lẹ đem thịt hầm tới nồi đất của Thẩm Điềm Hinh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mai Lan Hi: Cục cưng bé nhỏ của tôi thật đáng yêu.

Hàn Hành Ngạn: Cô ấy là cục cưng bé nhỏ của tôi.

Thẩm Điềm Hinh: Hai người các ngươi đều là cục cưng của trẫm.

Mai Lan Hi và Hàn Hành Ngạn:…