Edit: Summer
Trong núi rừng tiếng chim hót véo von, tiếng gió đong đưa lá trúc như dừng lại trong chốc lát.
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của Từ Hách, Nguyễn Thời Ý lúng túng vô cùng, mười ngón tay nhỏ dài vô thức nắm chặt váy lụa trắng.
“Ngươi, ngươi là tên đăng đồ tử! Lại dám trêu đùa cô nương nhà ta!”
Tĩnh Ảnh trợn tròn mắt hạnh, bước dài đến che chở bên cạnh Nguyễn Thời Ý, chỉ chờ chủ tử lên tiếng sẽ tiến lên đạp “Thư họa tiên sinh” hai nhát.
“Hừ… ngươi rống ta cũng vô dụng, nhìn chủ tử nhà ngươi xem nàng có cần giúp đỡ hay không kìa!” Từ Hách bước tới hai bước, nhìn thẳng vào Nguyễn Thời Ý.
“Muốn giúp cũng không cần ngươi quản.”
Từ Hách nhỏ giọng rì rầm: “Lúc ta quản, cha mẹ nha đầu ngươi còn chưa ra đời đâu.”
“Lẩm bẩm cái gì!” Tĩnh Ảnh càng tức giận.
Nguyễn Thời Ý cắt đứt tranh chấp của hai người: “Đừng ồn ào! Tĩnh Ảnh, ngươi đến cửa tiệm một chuyến, mang chút vải bông đến…”
Lời chưa nói dứt, mặt già bỗng dưng đỏ lên.
Tĩnh Ảnh chần chờ: “Vậy người làm thế nào bây giờ? Sao ta có thể để cho người cùng… cùng người này, cô nam quả nữ…”
“Hoặc là… ta đi mua” Từ Hách dè dặt đề nghị, một vẻ mặt “dù sao ta cũng biết”.
Nguyễn Thời Ý cơ hồ muốn phát nổ.
Nếu ngày xưa thì không sao, nhưng bây giờ, nàng sao có thể không biết xấu hổ như vậy.
Ngưng ngưng ngưng! Không thể suy nghĩ bậy bạ!
“Tiên sinh với ta, coi như là người quen cũ…”
Nàng khoát tay để cho Tĩnh Ảnh đi nhanh về nhanh, sau đó không nhìn Từ Hách nữa.
Tĩnh Ảnh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua lại giữa hai người, tiếp đó từ bắp chân rút ra một cây chủy thủ, nhét vào tay Nguyễn Thời Ý, nói nhỏ: “Nếu hắn dám khi dễ người, cho hắn hai cái…”
Từ Hách nghe rõ ràng, mặt đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Đợi Tĩnh Ảnh thi triển khinh công bay nhanh rời đi, Nguyễn Thời Ý thật sự chịu đựng không nổi nữa, vừa muốn có xe ngựa thay đổi quần áo, vì thế che bụng, bước chập chững vòng qua bụi cây cao khoảng nửa người, bước đến tảng đá lớn phía sau, cong gối muốn ngồi xuống.
“Từ từ.” Từ Hách theo sát phía sau, cởi xuống áo khoác màu xanh lam, xếp lại đưa cho nàng, “Đá vừa cứng vừa lạnh, nàng lót đi.”
“…Sẽ làm bẩn.”
“Phu thê với nhau, nàng lại nói như vậy với ta? Thành thân bốn năm, ta chưa từng hầu hạ nàng sao?”
Hắn nén giận đem áσ ɭóŧ thành đệm, lại tựa như nhớ đến chuyện gì, giọng nói lập tức ôn nhu đi rất nhiều, “Xin lỗi, ta không cố ý la nàng, chỉ là ta… aiz!”
Nguyễn Thời Ý lắc đầu, cắn môi, thuận theo hắn đỡ ngồi xuống.
Đau đớn đã qua nhiều năm, nay đánh thức lại từng mảnh vụn vỡ.
Năm xưa nàng không chịu nổi cơn đau hành hạ khi đến kỳ nguyệt sự, Từ Hách luôn bưng trà rót nước, mềm giọng nhẹ lời dỗ dành, ôm nàng vào ngực, vuốt ve tóc nàng, hôn gò má nàng…
Dừng lại, không thể nghĩ nữa!
Nguyễn Thời Ý đột nhiên hoảng sợ, bàn tay đỡ cánh tay nàng có vẻ run rẩy nhè nhẹ, chậm chạp không rời đi…
Nàng không tự chủ được tránh đi.
Sắc mặt Từ Hách khẽ biến, ngượng ngùng buông tay: “Ngay cả chạm cũng không cho ta chạm? Lúc nàng không thoải mái, chỉ mong ta ôm hôn…”
“Phải không?” Nguyễn Thời Ý vội vàng cắt đứt lời hắn, kiềm chế cảm giác nôn nóng, trở về trạng thái vân đạm phong khinh, “Lớn tuổi, trí nhớ không tốt, đã sớm quên.”
Từ Hách chán nản: “Van xin nàng, đừng nói mình “lớn tuổi” nữa được không?”
“Cầu xin chàng, đừng nói về hồi ức cũ, được không?”
Hắn run sợ hồi lâu, ánh mắt ảm đạm dần, giọng nói gian nan.
“Nhưng ta… chỉ có hồi ức.”
Nguyễn Thời Ý chợt cảm thấy có gió lạnh nhẹ thổi trong lòng, tựa như đứa tới cái gì, lại thổi tan cái gì, chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra.
“Nhưng mà ta thật sự đã già đi một lần.”
Từ Hách im lặng, không còn lời nào để nói nữa.
Nàng dửng dưng nói tiếp: “Chàng vẽ tranh bất kể ngày đêm, vừa đi là biệt tăm, trong mộng vượt qua ba mươi lăm năm, chưa chắc đã trải qua cảm giác đêm không thể chợp mắt, lòng như lửa đốt, lo lắng phiền não, mùi vị thân thể hư nhược…”
“Năm này sang năm nọ, ta dù chưa già đến mức tóc hoa râm, răng chưa rụng, nhưng tài hoa chàng thưởng thức đã không còn tồn tại, tính tình hoạt bát hiếu động ngày càng trở nên không gấp gáp, không tranh đoạt, không oán thán… Tam Lang, ta như vậy, không được mấy ngày chàng sẽ cảm thấy phiền chán.”
Nàng cũng từng là người trước mặt người khác thì văn nhã thanh tú, sau lưng lại hoạt bát xảo quyệt.
Theo tuổi tác dần lớn, địa vị tăng lên, không thể không duy trì vẻ ưu nhã ung dung, đánh rơi tất cả ý niệm cổ quái khi xưa.
Mà hắn vẫn như cũ.
Nếu như khi gặp lại, chút ký ức tốt đẹp còn sót lại lúc sống chung dần bị phai mờ thì còn không bằng chừa lại một đường sống.
Trầm mặc một lát, Từ Hách dời bước ngồi vào đầu kia của tảng đá, trầm giọng xin lỗi: “Nguyễn Nguyễn, là ta sai, ta không nên yên lặng bỏ đi, lại càng không nên vừa đi đã biệt tăm.”
Nguyễn Thời Ý cười một tiếng.
“Tam Lang, chàng cũng biết, năm dài tháng rộng, ấn tượng của chàng trong lòng ta ngày càng mơ hồ. Chỉ vì năm cuối cùng ấy, chàng chú tâm giám định sửa sang, ngày đêm chuyên cần, mỗi một quyển sách lấy được, mỗi một tờ giấy vẽ, lại cần cù nghiên cứu vẽ lại, thậm chí còn quên ăn quên ngủ… ta thường xuyên không nhớ nổi bộ dáng của chàng, ngược lại ta lại nhớ ánh nến suốt đêm không tắt trong Họa các.”
“Nếu không phải cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại, nếu không phải hôm nay nhàn nhã ngồi ở đây, chàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, ta từng luân phiên dỗ dành hai đứa trẻ, lại trông ra cửa sổ, đứng nhìn từ xa, lặng lẽ đợi ánh đèn dầu tắt, đợi lúc chàng bước trở về, chịu đựng chăn đơn gối chiếc thao thức hằng trăm đêm…”
Lời nàng nói cũng không mang theo oán giận, dịu dàng như ánh trăng Thanh Trì, không một gợn sóng, không mất đi nhã vị.
Từ Hách ảm đạm, lặng lẽ đưa tay, nắm lấy tay cầm chủy thủ của nàng.
Nguyễn Thời Ý thầm cảm thấy sự mát lạnh truyền tới từ bàn tay, không hung ác hất tay ra, nhẹ giọng nói: “Đừng cười lão thái bà ta lải nhải, chàng thường ngày nói, vẽ tranh là ‘vì chuyện vô ích, cuộc sống hạnh phúc’ có thể thấy được chàng thật lòng thật tâm yêu thích…”
“Ta thừa nhận.” vẻ mặt Từ Hách xấu hổ, “Khi đó ta thật sự là thực dụng, một thời đầu óc mê muội, chỉ muốn vẽ tốt hơn, muốn thành công, không hy vọng… nàng cùng bọn trẻ trở thành trò cười.”
Nguyễn Thời Ý cũng cảm giác được hắn lúc đó đột nhiên chuyển biến quá nhanh, giống như bị điều gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tuy nhiên mỗi khi nàng hỏi tới, hắn nói trái nói phải, nhưng sống chết không chịu nói ra.
Hơn ba mươi năm sau, nàng mới nghe được một câu giải thích - trở thành trò cười.
“Cho đến tận bây giờ, chàng vẫn không muốn… nói cho ta biết là đã xảy ra chuyện gì?”
“Nguyễn Nguyễn, nàng có thể đừng dùng cách nói chuyện với trẻ nhỏ để nói với ta được không.”
Giọng Từ Hách mang u oán, khi nhìn Nguyễn Thời Ý bởi vì thống khổ mà nhíu mày, lại sinh ra ôn nhu.
Hắn đưa cánh tay về phía nàng: “Còn khó chịu sao? Nếu không… ta, ta ôm một chút?”
Nguyễn Thời Ý co rụt lại, “Ban ngày ban mặt, ai muốn cùng chàng ôm ôm ấp ấp!”
“Vậy thì… Hoa tiền nguyệt hạ lại ôm?”
Hắn mở miệng trêu đùa như vậy, liếc thấy đối phương hiển nhiên câu nệ không vui, thở dài nói: “Nàng hỏi chuyện kia, không đề cập đến cũng được. Ta không cùng nàng trải qua nhiều, nhưng ta có thể tưởng tượng được những vất vả mà nàng phải chịu, ngày càng bình tĩnh thong dong, lại càng xa vẻ nóng nảy nông cạn. Từ nay về sau, để ta cùng với nàng cùng nhau già đi, được không?”
Giờ khắc này, núi yên gió lặng, chỉ có tiếng cỏ cây.
Hắn mặc y phục tao nhã, mặt như quan ngọc, khí chất tuấn dật hiên ngang trước sau như một, tốt đẹp như từ trong giấc mơ đi ra vậy.
Trong khoảnh khắc, Nguyễn Thời Ý lại có xúc động muốn nắm tay hắn, may mà, nhịn được.
Lặng lẽ rút tay ra, giọng nàng vừa mang trấn an, vừa mang cảm khái.
“Tam Lang, ta vẫn luôn công nhận chàng rất tốt, đủ tốt để ta cam tâm tình nguyện hi sinh cả đời.”
Từ Hách bi thương: “Nhưng nàng, không cần ta.”
“Mấy mươi năm trôi qua một ngày rồi lại một ngày, ta đem chỗ chứa chàng trong lòng từng chút từng chút trút ra, chứa lấy gia tộc, con cháu, chứa càng nhiều trách nhiệm, lại không còn đường nói chuyện yêu đương. Nếu như chàng cũng tẩy hết duyên hoa, xem hết hoàng hôn, hai ta đại khái có thể bầu bạn bên nhau, giống như người thân, rảnh rỗi dâng hương, pha trà, vẽ tranh, cắm hoa…”
“Ta nhiều lần cự tuyệt chàng, thứ nhất bị gánh nặng Từ gia trói buộc nửa đời, muốn được tự do tự tại; Thứ hai, chàng còn thanh niên, tầm mắt hơn người, kỹ xảo xuất chúng, lại có hùng tâm tráng chí, theo lý nên tìm một người có thể thiện lương có thể nâng đỡ, giúp chàng đạt được giai cảnh*”
* Giai cảnh: hoàn cảnh tốt.
Bởi vì thân thể khó chịu mà nàng hơi cau mày, hai bên tai nhiễm màu hồng nhạt, môi khẽ mở, mang dáng vẻ mệnh trạng yếu mềm càng khiến người thương xót.
Ngữ điệu của nàng cứ ôn hòa bình thản không gợn sóng: “Tam Lang, chúng ta… không trở về được.”
Từ Hách hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cắn răng, mạnh mẽ duỗi cánh tay, ôm chặt nàng vào trong ngực.
Nguyễn Thời Ý đã lâu không cùng nam tử thân cận, trong lòng hốt hoảng, nhưng bụng đau làm cả người mất sức, không tránh thoát nổi.
Lại nghe hắn buồn bã lẩm bẩm: “Nguyễn Nguyễn, ta ngủ một giấc tỉnh dậy cái gì cũng mất đi! Có thể tiếp nhận ta, chỉ có một mình nàng thôi.”
Nguyễn Thời Ý bị hắn lấy tư thế kỳ quái ôm lấy, cả người không thoải mái, nửa phần cảnh đẹp ý vui cũng không có.
Cũng may vị trí của hai người hiện giờ không nằm trên đường núi, phía trước có bụi cây che khuất, cộng thêm lưng chừng núi không có người qua lại, không đến nỗi nhìn một cái là thấy.
Nhiệt độ cơ thể hắn không bằng sự nóng bỏng năm xưa, tự dưng ẩn ẩn xuất hiện một cổ sương tuyết lạnh lẽo, đang lúc cuối hè nhiệt độ chưa lui, tự dưng có cảm giác thỏa mãn.
Kỳ lạ… hắn năm đó chính là lò sưởi nhỏ của nàng.
Nàng cứng rắn vô tình, làm Từ Hách không biết đường xoay sở.
Vì để che giấu sự yếu ớt ẩn sâu, hắn cúi đầu đem cằm vùi vào cổ nàng, cam chịu mà cọ cọ.
“Đừng làm rộn…” Nguyễn Thời Ý nửa người nhột nhột, cuối cùng tàn nhẫn kiên quyết đẩy hắn ra, mắng: “Chàng là một đại nam nhân, sao lại giống như tiểu Thu Trừng nhà ta, dính dính ngấy ngấy…”
“Cái gì mà tiểu Thu Trừng nhà nàng! Đó cũng là ngoại tôn nữ của ta!” Từ Hách giọng đau khổ, “Nàng quyết tâm, không để cho ta nhận người thân à?”
Nàng áy náy cười một tiếng: “Lỡ lời mà thôi, dẫu sau cũng đã ba mươi lăm năm… thói quen.”
Mắt dài của Từ Hách chứa đầy ánh sáng trời quang, nhìn chăm chú đôi mắt sáng trong của nàng, một lần nữa kéo tay nàng.
Hồi lâu sau, môi mỏng khẽ run, giọng nói mang theo do dự lo lắng.
“Nguyễn Nguyễn, cho ta thêm một lần ba mươi lăm năm nữa.”
Một lần nữa quen với sự tồn tại của ta.