(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 72 Ra ngoài ♥
Edit: Vũ Quân
Khi Hứa Thanh Giai tỉnh lại Tô Việt đã đi rồi, trong phòng rất sạch sẽ, không còn bóng dáng của túi đóng gói đồ ăn, vị cay trong không khí cũng biến mất.
Tuy cô hơi ngốc nhưng cũng biết chắc chắn hôm qua Tô Việt đã đến. Cô lấy điện thoại ra, giao diện thông báo lúc rạng sáng Tô Việt gửi tin nhắn đến: "Anh về nhà rồi."
Anh thật sự đã tới.
Hứa Thanh Giai cong môi cười, cô đứng dậy đến phòng tắm rửa mặt.
Bữa sáng vẫn là một ly cà phê đen và hai quả trứng luộc, Tống Như đang tự mình ăn đồ ăn dưỡng nhan.
Hứa Thanh Giai ngồi ở đối diện Tống Như, gửi tin nhắn cho Tô Việt.
"Dậy thôi."
Cô không mong đợi anh sẽ trả lời, bởi anh vẫn đang ngủ.
Nhưng ngoài dự đoán, trên màn hình hiển thị đối phương đang nhập.
Không bao lâu sau bên kia trả lời: "Ừ, anh cũng dậy rồi."
Biểu cảm kinh ngạc của Hứa Thanh Giai hiện lên mặt.
"Con xem gì mà mê mẩn thế?" Tống Như liếc cô một cái.
Hứa Thanh Giai tắt giao diện trò chuyện: "Không có gì, bạn con vừa gửi tin nhắn đến."
"Bạn nam hay bạn nữ."
"..."
Hứa Thanh Giai nuốt lòng đỏ trứng gà trong cổ họng, cô chưa trả lời, người hầu đã đi đến, cúi người nói bên tai Tống Như: "Phu nhân, thiếu gia Trạch Phong đến."
Thật ra làm người hầu trong nhà này rất khó xử, nếu gọi con riêng của nam chủ nhân là "thiếu gia" thì nữ chủ nhân sẽ khó chịu, nhưng nêu gọi thẳng tên thì nam chủ nhân lại khó chịu.
Một bên là người ở chung với họ nhiều nhất, một bên là người phát lương cho họ, mỗi lần các chủ nhân tề tựu trong ngôi nhà này đám người làm sẽ phải cẩn thận hơn so với bình thường.
Ngay cả thiếu gia bề ngoài nhìn vô hại nhưng bên trong cũng là một con hồ ly bụng dạ đen tối, chỉ có tiểu thư mới là một bông hoa nhỏ thực sự.
Hứa Thanh Giai không hề biết rằng mình bị đám người hầu xem là đóa hoa nhỏ, cũng rất kinh ngạc vì Hứa Trạch Phong đến đây.
"Dì Tống, buổi sáng tốt lành nhé."
Cặp mắt hồ ly kia cười hì hì, đứng ở cầu thang dưới nhà ăn. Rõ ràng cậu đang thấp hơn bọn họ nhưng khí thế của một chàng trai vừa trưởng thành lại khiến người ta thấy lạnh thấu xương. Tống Như buông chiếc muỗng múc tổ yến, dùng khăn lau khóe miệng, động tác thong thả ung dung, cuối cùng bà mới buông khăn ăn nói: "Cậu tới làm gì?"
Hứa Trạch Phong vẫn cười như cũ: "Không phải sắp ăn Tết rồi sao, tôi muốn mời chị gái đi mua vài bộ quần áo cùng mình.".
Tống Như như thể nghe thấy một câu chuyện cười, âm điệu của bà giơ lên: "Mua quần áo? Cậu còn muốn con gái tôi đi mua quần áo với cậu?"
Đối mặt với sự trào phúng trong giọng nói của bà, Hứa Trạch Phong cũng không tức giận, cậu nhún vai: "Bố tôi bảo vậy."
Bùng... Cậu đã thành công đốt cháy ngọn lửa giận dữ của Tống Như.
Tống Như cực ghét Hứa Trạch Phong gọi Hứa Lâm là bố, bà ghét chồng thiên vị con trai riêng, lại càng ghét việc Hứa Trạch Phong tiếp xúc với con gái mình.
Như muốn xác nhận lời nói của Hứa Trạch Phong, người hầu ngay lập tức cầm điện thoại của Tống Như tới... Hứa Lâm đang gọi cho bà.
Hứa Thanh Giai không nghe thấy bên kia nói gì, nhưng cô có thể nhìn thấy mặt Tống Như tối đi. Sau vài câu ngắn ngủi bà cúp điện thoại.
Hứa Trạch Phong còn đổ thêm dầu vào lửa: "Đi thôi, chị ơi, bố bảo chúng ta quẹt thẻ của ông đấy."
Nói xong cậu cười hì hì với Tống Như: "Dì Tống, khi về chúng ta sẽ mua quà cho dì."
......
Khi Hứa Thanh Giai ra khỏi biệt thự cô chỉ cảm thấy không khí thật là tưới mát, trong lành. Đương nhiên cô cũng không quên được sắc mặt vừa rồi của mẹ mình.
Bà không dám trực tiếp từ chối lời đề nghị của chồng, nên đè sự tức giận hỏi Hứa Thanh Giai: "Bên ngoài lạnh như vậy, con có muốn đi không?"
Hứa Thanh Giai nhéo lòng bàn tay, dưới ánh mắt ép buộc của Tống Như cô làm trái ý bà: "Giày ba lê của con hỏng rồi, con cần mua một đôi mới."
Đi ra ngoài, Hứa Trạch Phong lười biếng đút tay vào túi.
"Chị còn dám về không?" cậu cười một tiếng, tiếp tục thổi gió: "Mẹ chị chắc chắn tức chết rồi."
Hứa Thanh Giai đi phía trước, cô không nói chuyện.
Hai người đi đến cửa của khu biệt thự, Hứa Thanh Giai vừa nhìn đã thấy Tô Việt đứng dưới tàng cây long não xanh biếc.
Tuy cô đã đoán ra nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ.
... Hứa Trạch Phong sẽ không đột nhiên gọi cô ra ngoài, đặc biệt là trong thời gian cô đang bị mẹ giám sát. Là Tô Việt ư? Có phải anh nhờ Hứa Trạch Phong hỗ trợ không?
Hứa Thanh Giai mỉm cười, cô chạy về phía anh.
Chuyện trở về thì lúc về rồi nói, không cần lãng phí thời gian quý giá của hôm nay.
*
"Người đã đưa đến rồi, em đi đây."
Hứa Trạch Phong nhàn nhạt nói. Tô Việt nắm tay Hứa Thanh Giai: "Cảm ơn."
Hứa Trạch Phong vẫy tay, khoe khoang chiếc thẻ phụ vừa lấy được từ tay thư kí của Hứa Lâm.
Vừa có tiền lại vừa khiến Tống Như không thoải mái nên cậu cực kì vui lòng hỗ trợ.
Tuy là nửa đêm hôm qua bị Tô Việt dựng dậy khiến cậu hơi cáu một chút.
Tiễn Hứa Trạch Phong đi Hứa Thanh Giai mới hoàn toàn thả lỏng, cô lộ ra khuôn mặt tự nhiên nhất, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Là anh gọi cậu ấy đến à?"
Tô Việt dắt cô đi trên đường. Tối hôm qua anh không ngủ được là bao, trước mắt anh có quầng thâm, nhưng tinh thần rất tỉnh táo.
"Em muốn đi đâu?" anh hỏi Hứa Thanh Giai.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Giai là về nhà anh. Rõ ràng đó không phải nhà mình nhưng cô lại cảm thấy thân thuộc lạ kì. Hơn nữa trong không gian riêng tư độc lập có thể làm rất nhiều việc tùy thích.
Trong đầu cô xuất hiện một vài suy nghĩ nhưng lại cảm thấy mình quá gợϊ ȶìиᏂ.
Hứa Trạch Phong đưa cô ra ngoài với lý do đi mua quần áo, sắp năm mới rồi Tô Việt cũng cần phải mua đồ.
Cô nghĩ lại nói: "Đến trung tâm mua sắm đi, chúng ta đi mua quần áo được không?"
Tốt xấu gì vẫn đang là ban ngày ban mặt, không thể damdang thế được. Dù sao cũng bị mắng... Vậy thì về muộn rồi mắng luôn một thể.
————
Hứa Thanh Giai: Em có phải đóa hoa nhỏ đâu!
Hứa Trạch Phong và Văn Phù đều là những bạn nhỏ đáng yêu khiến người ta thương!