(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 55 Rất nhớ anh ♥
Edit: Vũ Quân
Vốn tưởng rằng trong kì nghỉ hai người sẽ có rất nhiều thời gian bên cạnh nhau, nhưng sau sinh nhật của Lương Gia Lam, hai phu nhân nhàn rỗi không có việc gì, nhất thời cao hứng nên đã đề nghị đến biệt thự nghỉ dưỡng ở thành phố bên cạnh.
Hứa Thanh Giia không che giấu Tô Việt, cô nói với anh, anh lại hỏi có phải Diệp Hành Viễn cũng đi cùng không. Hứa Thanh Giai dùng chân cũng biết anh đang suy nghĩ điều gì. Mấy ngày liền anh đều không vui, không gọi được mấy cuộc điện thoại, tin nhắn cũng trở nên ít ỏi. Vì thế vào ngày thứ 5 của kì nghỉ, Hứa Thanh Giai nói dối Tống Như rằng trong trường có việc, sau đó cô trở về trước.
Tài xế đưa cô đến sân bay, cô lại kéo hành lý đến khu phố cũ. Vào thu trời tối nhanh hơn, cô cầm chìa khóa mà trước đó Tô Việt đưa, trong sân rất im ắng, cô bước vào nhà, trong phòng cũng như vậy.
Cửa sổ đều đóng lại, trong phòng còn lưu lại mùi thuốc lá chưa tan.. Hứa Thanh Giai cho rằng Tô Việt không ở nhà, nhưng cô nhanh chóng nhìn thấy trên giường phồng lên. Anh đi ngủ? Vào giờ này á?
Sao đang nghỉ mà cuộc sống của anh lại nhàm chán như vậy? Hứa Thanh Giai nhẹ tay nhẹ chân, cô để hành lý qua một bên, ngoài cửa sổ ánh đèn mờ ảo chiếu lên mấy đóa hoa vàng nhạt nằm rải rác trên bàn. Hoa làm từ lá bạch quả, khiến cho lá cây vàng úa, hiu quạnh trở nên xinh đẹp, tao nhã. Hứa Thanh Giai ngồi xuống, cô vươn tay chạm vào chúng, còn mấy đóa nấp trong bóng tối. Số lượng không dừng lại ở 10 đóa.
Hứa Thanh Giai đi đến mép giường, cô khẽ gọi anh: "Tô VIệt?" Anh không tỉnh lại, cô nhẹ nhàng nhéo mặt anh.
Mỗi ngày anh đều dãi nắng dầm mưa nhưng làn da vẫn rất tốt.
"Tô Việt."
"..."
Cuối cùng lần này anh cũng tỉnh, thấy cô, anh cứ ngỡ rằng mình đang mơ. "Bé cưng."
Nghe thấy anh gọi, Hứa Thanh Giai bỗng chốc đỏ mặt: "Anh gọi ai đấy?" Cuối cùng Tô Việt cũng nhận ra không phải đang mơ.
"Hứa Thanh Giai?" Anh chống tay ngồi dậy: "Em về từ bao giờ thế?"
"Chiều nay, em nói với mẹ rằng em về trước."
Hứa Thanh Giai đứng dậy, cô đi đến bên cạnh bật đèn: "Sao anh lại ngủ vào giờ này, em bật đèn nha."
Cô sợ anh ngủ lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh đèn sẽ chói mắt.
Tô Việt háo hức nhìn cô đi rồi quay lại, anh rũ lông mi, làm như không để ý: "Không sao."
Cô nhìn thấy bóng dáng của một chú cún nhỏ trong Tô Việt... là chú cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Sự giáo dục từ nhỏ khiến cô biết rằng so sánh một người với con cún thì không tốt lắm, tuy rằng anh thật sự rất giống. Hứa Thanh Giai tiến lên hai bước, bỗng nhiên cô cúi người xuống, kì quái ngửi anh. Tô Việt phản ứng mạnh mẽ anh giật lại phía sau, suy nghĩ đầu tiên của anh chính là mình ngủ đã lâu liệu có mùi hôi gì không. Mắt anh lóe lên: "Em... làm gì thế?"
"Có phải mấy ngày nay anh hút rất nhiều thuốc không?" Hứa Thanh Giai nhăn mũi lại.
"..." Anh trầm mặc hai giây, xốc chăn lên định xuống giường đi tắm. Hứa Thanh Giai đột nhiên ôm lấy eo anh, điều này khiến anh cứng đờ.
Cô ghé đầu lên vai anh, khi nói chuyện hơi thở thơm tho mềm mại phả vào xoang mũi.
"Em nhớ anh." Cô giấu đi gương mặt đỏ ửng, âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu, nhưng Tô Việt lại nghe thấy rõ ràng: "Sao mấy ngày nay anh không tìm em?"
Anh cảm nhận đôi môi ướŧ áŧ dán lên cổ và xương quai xanh của mình.
Cơ thể mất tinh thần vài ngày ngay lập tức nóng lên, tinh lực sau khi ngủ say đã tràn đầy. Tô Việt bắt lấy bàn tay trên eo.
"Hứa Thanh Giai." Hơi thở của anh cũng nóng: "Rõ ràng là em không tìm tôi." Không đợi được câu trả lời của cô, anh đã quay đầu kéo tay cô xuống, đem cả người cô ôm vào trong ngực. Anh hôn cô, khiến mùi thuốc lá nhàn nhạt rót vào khoang miệng cô. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, nước bọt chảy ra, tất cả đều là du͙© vọиɠ của cơ thể. Hôn đủ rồi Tô Việt mới ngẩng đầu lên: "Nhớ tôi đến mức nào?"
"Có giống tôi nhớ em không?" anh kéo tay cô xuống: "Tôi nhớ em đến cứng lên rồi này, buổi tối đều phải tự tuốt."
"!"
Cho dù biết anh hay nói lời tục tĩu nhưng mỗi lần nghe đều khiến Hứa Thanh Giai bị dọa không nói nên lời.
Cô chỉ nghĩ đến không biết anh ăn gì thôi! Chứ không phải... không phải...
Nhiều nhất là trước khi ngủ cô sẽ nhớ đến việc anh ôm cô. Tô Việt đã bắt đầu tự mình di chuyển bằng tay. Anh chỉ lừa cô thôi, mấy ngày nay bởi vì nguyên nhân nào đó mà ngay cả ý định tự tɧẩʍ ɖυ anh còn không có, anh luôn tưởng tượng đến cảnh có phải cô sẽ vui vẻ đi nghỉ phép cùng Diệp Hành Viễn đến mức quên mất anh. Cho nên Tô Việt không dám tìm cô.
Anh không muốn biến mình trở thành một 'ông chồng' vừa ngu ngốc vừa hay ghen, anh sợ nếu liên hệ với cô sẽ thốt ra những lời nghi ngờ không nên nói. Nhưng ai có thể ngờ rằng cô lại nhớ anh? Trong phòng đã sáng lên, Hứa Thanh Giai nhìn Tô Việt đi xuống giường, anh cởϊ qυầи áo, trần trụi, vác theo thứ đồ đang nghênh ngang kiêu hãnh quay trở lại giường.
Cô nhìn sang chỗ khác, lặng lẽ kẹp chặt hai chân. Tất cả là tại anh... nói cái gì mà nhớ đến phát cứng... hại cô không biết phải làm sao.
"A..."
Cô kêu lên, Tô Việt nắm lấy cổ chân kéo cô xuống, anh vén váy cô lên, ép chân cô tạo thành hình chữ M. Anh gấp gáp đẩy qυầи ɭóŧ của cô ra, nắm lấy thân dưới, nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống ở âm phụ, cho đến khi cơ thể của cô tự giác hút lấy anh. Sau đó anh thuận lợi đâm vào bên trong.
Hứa Thanh Giai nắm chặt vai anh, cô mơ hồ nhớ đến câu nói lúc nãy khi anh vừa tỉnh ngủ: "Tô Việt..."
"Ừm." không biết đây là câu trả lời của anh hay là tiếng rên do quá sung sướиɠ.
Hứa Thanh Giai mím môi: "Vừa nãy anh nằm mơ à?"
"Sao cơ?"
Hứa Thanh Giai hơi xấu hổ: "Anh gọi ai là... bé cưng?"
Động tác của Tô Việt thoáng dừng lại, anh nhìn cô, cô xấu hổ không dám đối diện với anh. Anh cong khóe môi, hiểu ra ý cô.
"Tôi còn có thể gọi ai được nữa?" Anh lại thúc eo, mồ hôi rơi xuống vạt áo trước ngực cô. Mặt Hứa Thanh Giai lại càng đỏ lên.
"Em muốn tôi gọi em như thế à?" Ngữ khí của anh chẳng mang theo chút ý tốt nào: "Vậy thì em gọi ông xã trước đi."
"..." Mặt của Hứa Thanh Giai muốn bốc cháy luôn rồi, cô xoay đầu muốn vùi vào trong gối, nhưng đập vào mắt lại là cánh tay rắn chắc đang chống bên cạnh của anh.
Thế mà cô còn tội nghiệp anh! Đàn ông ở trên giường đúng là không còn một cọng giá nào.
"Nói đi." Tô Việt lại đâm sâu thêm hai cái, Hứa Thanh Giai cắn môi dưới, cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ đã xuất hiện bóng chồng. Tô Việt giơ một ngón tay cạy hàm răng của cô ra, cắm vào khoang miệng cô quấy nhiễu, nước miếng của cô chảy lên gối của anh. Anh không ép cô nữa: "Vì sao lại không nói?" Anh ghé vào tai cô, cắn vành tai cô: "Như vậy không công bằng đâu, bé cưng."