(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 17 Khói thuốc khi xong việc ♥
Edit: Vũ Quân
Mồ hôi trên mặt Tô Việt nhỏ xuống người Hứa Thanh Giai, hô hấp nóng rực khiến cho ngũ quan xinh đẹp trở nên hơi nhăn nhó.
Huyệt thịt chặt khít như cực kì chống lại sự xâm nhập của vật thể lạ, tầng tầng lớp lớp muốn đẩy anh ra ngoài.
Anh hít sâu một hơi, dạng rộng hơn nữa hai chân của cô ra, động tác này đối với sinh viên vũ đạo mà nói là rất nhẹ nhàng, nhưng Hứa Thanh Giai vẫn cảm thấy đau đớn vì bị bẻ chân.
"Đừng mà, không thoải mái, em đau quá." Hứa Thanh Giai bắt đầu hối hận.
Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn rồi. Tô Việt không nói năng gì, anh thử động đậy một chút, chất lỏng trên áo mưa giống như chất bôi trơn, giúp việc di chuyển không quá khó khăn. Nhưng nhìn biểu cảm của Hứa Thanh Giai, anh vẫn chậm lại, huống chi anh cũng lo lắng nếu kịch liệt quá thì anh sẽ bắn luôn mất.
Tay anh bóp ngực cô, giống như trong giấc mơ, nhũ thịt tràn ra khỏi kẽ tay, đầu v* đỏ bừng xinh xắn.
Anh cảm thấy khát nước nên khom lưng ngậm lấy bộ ngực đẫy đà. Những kí ức khi bú sữa hồi còn bé đã quá xa xôi nhưng chợt bị đánh thức trong khoảnh khắc này, đầu v* nho nhỏ lọt vào miệng anh, tiếc là không có sữa chảy ra.
Đây là một trải nghiệm mới lạ, Hứa Thanh Giai mơ màng nhìn bóng đen trên trần nhà.
Dị vật trong cơ thể cô di chuyển qua lại, theo thủy dịch bôi trơn hình như không còn đau như vậy nữa, trừ đôi lúc chọc vào quá sâu, da thịt va chạm vào nhau phát ra tiếng 'bạch' mang đến cảm giác hơi đau.
Thì ra là cảm giác này, kɧoáı ©ảʍ trong tâm lý còn nhiều hơn sự thỏa mãn về thể xác. Với kinh nghiệm lần đầu Tô Việt không thể khiến cô đạt đến cực khoái.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế truyền thống, Tô Việt cọ xát thêm vài cái rồi run rẩy trong cơ thể Hứa Thanh Giai. Anh thở hổn hển, bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, được bọc lại trong lớp nhựa mỏng.
Anh vùi mặt vào gáy cô, hôn lên động mạch của cô, nhịp tim của cô nằm dưới môi anh.
Hai người bình tĩnh lại một chút, Tô Việt đã hoàn toàn tỉnh rượu, còn Hứa Thanh Giai hơi buồn ngủ.
Anh im lặng đứng dậy, nhìn hai chân cô vì trải qua đau đớn lần đầu mà không thể khép lại. Cũng không biết ngày mai khi ngủ dậy sẽ là cảnh tượng gì.
Cô nhất định sẽ hối hận.
Sẽ ghét anh.
Thì ra việc dễ dàng thực hiện giấc mơ những tưởng xa vời lại không khiến cho người ta sung sướиɠ và hạnh phúc như trong tưởng tượng, ngược lại nó khiến anh càng thêm nặng nề, bất an như thể trời sắp sập.
Một khi con người được hưởng sự hạnh phúc vượt qua điều kiện của bản thân sẽ luôn bị trừng phạt, huống chi anh chỉ là vật thay thế.
Nỗi buồn và sự hoảng loạn dâng lên, khiến ngay cả việc hít thở cũng không thông thuận. Anh cong lưng, nước mắt mất khống chế rơi xuống bụng cô.
Anh tháo áo mưa ra, bên trên có vệt máu nhè nhẹ cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà.
Anh không dám nhìn kĩ, bởi đây là vật chứng cho tội ác của anh, anh chỉ có thể giấu đầu lòi đuôi tháo ra rồi ném vào thùng rác.
Tô Việt lấy cuộn lấy lau máu giữa hai chân cô sau đó đắp chăn đàng hoàng giúp cô. Làm xong tất cả những việc này, anh lại mặc bộ quần áo vừa rồi cởi ra, cầm hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn uống nước. Ban công của căn nhà này chỉ cách giường ngủ một bức tường, sợ đánh thức Hứa Thanh Giai nên anh trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa là hành lang u ám, anh ngồi xổm hút thuốc, hút đến khi đôi mắt bị khói thuốc hun nổi lên tơ máu.
Đến cuối cùng anh cũng không nằm lên chiếc giường kia, dù sao việc ngủ chung giường cần sự thân mật nhiều hơn tìиɧ ɖu͙©. Sau nửa đêm chàng trai gần 1m9 chỉ có thể co rút tên sô pha, nhìn về phía ngọn núi nhỏ trên giường, giấc ngủ này khiến anh không thể an tâm.
*
Người tỉnh dậy trước là Hứa Thanh Giai.
Ánh mắt trời khiến cô mở mắt ra, trước mặt là căn phòng xa lạ, chiếc chăn không mềm mại như mọi ngày... tất cả các dấu hiệu này gợi lên một chút kí ức về tối qua.
Cởϊ qυầи áo, hôn môi, xoa ngực.
Và còn nhiều hình ảnh damdang hơn nữa.
Người con trai chống tay bên người cô, đưa đẩy cơ thể, khuỷu tay rắn chắc gác hai chân cô lên, banh rộng ra.
Hứa thanh Giai uống rượu xong chỉ thấy đau đầu nhưng cảm giác bủn rủn ở thân dưới còn trở nên rõ ràng hơn.
Hơi thở của cô đột nhiên cứng lại, cô đưa tay sờ vào trong chăn, chạm vào cơ thể trần trụi của mình.
Tô Việt. Đây là nhà của Tô Việt. Tối hôm qua cô đã lên giường với Tô Việt.
Sau khi tỉnh táo Hứa Thanh Giai không thể đối diện với việc mình đã gây ra vào tối qua, cô nhớ lại cảnh tượng mình khóc lóc cầu xin chàng trai.
Tuy rằng khó tin nhưng sự việc này thực sự đã xảy ra.
Cô khó khăn xoay người, nhìn thấy Tô Việt đang ngủ trên sô pha.... bây giờ cô nên làm gì đây?
Tuy người ta thường nói sinh viên nghệ thuật thường có mức độ chấp nhận tìиɧ ɖu͙© rất cao, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, cô lại được gia đình quản thúc từ nhỏ... Hứa Thanh Giai thật sự cảm thấy hối hận vì mình đã uống quá nhiều.
Cô bọc mình thành một chiếc kén, cẩn thận đi đến chân giường lấy quần áo. Kết quả khi cô quay người lại:
"Dậy rồi à?"
Giọng nói trầm khàn do vận động kịch liệt cộng thêm việc hút thuốc lá của chàng trai vang lên.
______