Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 87: Một nhà ba người

- Ui cha, ui cha, chị An kể em nghe một chút đi!

Vừa đến giờ tan tầm, Uyên Hà ngay tức khắc chạy như bay sang khoa Sản chờ Gia An.

Dạo gần đây khoa Nhi bận đến nỗi chân không chạm đất, vào mùa mưa mấy bé loli cứ bệnh suốt thôi, thời gian hóng drama của bác sĩ Hà vì vậy giả tần suất xuống con số 0, mà lúc có thời gian rồi thì không có ai để hỏi, Khả Hân thì ậm ừ qua loa, sau đó lại mất tăm, mấy ngày mới về một lần. Uyên Hà cảm thấy miệng mình như đang kéo da non, ngứa không chịu nổi, tuyệt vọng lắm mới đi hỏi hũ nút là Gia An đây.

- Kể chuyện gì? Chị có biết gì đâu?- Gia An vừa khoá cửa phòng khám vừa nở một nụ cười công nghiệp.

Uyên Hà bĩu môi, có quỷ mới tin!

- Chị với Tổng... à Chủ tịch đang yêu nhau mà đúng không?- Thân là thuyền trưởng, Uyên Hà nghĩ bản thân mình nên được ưu tiên xác nhận chuyện này.

Nếu đúng thì sao? . Truyện Ngược

Thì sẽ chứng minh rằng geidar của Uyên Hà vô cùng chuẩn xác, chẳng những dò được ai cong ai thẳng, còn dò được cả CP nữa, tuyệt!!!

Gia An không đáp, liếc nhìn Uyên Hà một cái rồi làm ngơ, thong thả bước đi trên hành lang.

Bác sĩ Hà vẫn chưa thỏa mãn, liền lẽo đẽo theo chị đồng nghiệp, muốn đào được câu trả lời, nhưng bác sĩ An miệng kín như bưng, một chút cũng không tiết lộ.

Lúc Gia An về đến nhà Nguyệt Minh cũng đã 6 giờ tối, nàng vội vàng đi tắm, rồi lại sửa soạn của Joy cục cưng, hai cô cháu loay hoay đến 7 giờ tối liền rời nhà.

Trên tay Gia An lúc này bế một chú gấu con siêu đáng yêu, chính là Joy cục cưng trong bộ đồ thú bông mà Nguyệt Minh nằng nặc đòi mua cho bằng được.

Joy được Gia An mang ra ngoài, ánh mắt long lanh nhìn dáo dác hết thảy cảnh vật ban đêm từ đèn đường tới những hàng cây, tất cả đều quá mới lạ.

- Cô An.- Mộ vệ sĩ từ garage đi ra, cúi đầu chào Gia An.

Gia An vốn cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại tình trạng tăng cường an ninh mấy hôm nay mới cảm thấy lo lắng, không biết rốt cuộc Nguyệt Minh đang gặp phải chuyện gì.

- Ừm, các anh có thể chở tôi đi một chút không?

Gia An định tự lái xe nhưng để Joy ngồi ghế trẻ em một mình, nàng không an tâm lắm, huống chi xe nàng lại là xe thể thao, nàng chạy có êm cỡ nào cũng vẫn lo lắng cho gấu con của nàng.

Gia An bỗng nghĩ đến việc liệu có nên đổi xe hay không? Đổi qua một dòng SUV rộng rãi nào đó vì không những là Joy, Nguyệt Minh dường như rất sợ những mẫu xe có không gian quá chật hẹp?

Đột nhiên, nàng cảm thấy vui vẻ trong lòng, như có một dòng suối ấm áp chạy dọc cơ thể.

Một nhà ba người?

Ừm, rất tuyệt.

Vệ sĩ chuyên nghiệp rất nhanh hiểu ý, liền báo cáo vào tai nghe, sau đó không lâu, chiếc Bentley trắng Nguyệt Minh từng dùng xuất hiện trước mặt Gia An. Vệ sĩ còn chu đáo lắp sẵn ghế trẻ em ở hàng sau rồi giúp Gia An bế Joy ngồi vào, rồi mở cửa cho nàng.

- Mình đi đâu ạ?- Vệ sĩ ngồi vào ghế lái, thoáng nhìn nàng qua kính chiếu hậu.

Gia An lịch sự đọc địa chỉ, hôm nay nàng nhận lệnh phải về biệt thự của gia đình.

Tay nàng đang cầm lục lạc nhỏ cùng Joy chơi đùa, nhìn bé lớn lên từng ngày, bất giác nàng cảm thấy thời gian thật kỳ diệu làm sao, hóa ra đây là cảm giác thiêng liêng khi làm mẹ...

- Cô An, Chủ tịch nói kể từ mai chúng tôi phải đưa đón cô mỗi ngày.

- Ơ...

Gia An đang mải chơi với Joy, nghe tài xế phía trên nói vậy, nàng mới ngước mặt lên đầy ngạc nhiên.

- Nguyệt... dạo này gặp với chuyện gì nguy hiểm sao?- Gia An hơi mím môi, cân nhắc chọn lựa từ ngữ.

Một bác sĩ như nàng, chỉ cần tự đi là được, làm gì phải canh phòng như vậy?

Vệ sĩ nhoẻn miệng cười, thân thiện đáp lời nàng.

- Cũng không hẳn, chỉ là cô chủ nói cô vất vả đi làm cả ngày, để chúng tôi đưa đón thì tốt hơn.

Gia An trầm ngâm một hồi, lý do này nghe không đáng tin lắm, trước giờ nàng vẫn tự lái xe mà.

- Chuyện này tôi sẽ thảo luận lại với Nguyệt.

- Vâng, sắp đến nơi rồi cô An.- Vệ sĩ gật đầu, hướng mắt về biệt thự xa hoa trước mặt.

Dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ, Gia An bế bé gấu con đi vào nhà mình, liền thấy Gia Minh đang ngồi đọc báo trên sofa, vẫn dáng lưng vững chãi quen thuộc. Bất giác, hình ảnh này lại gộp thành một với hình bóng Nguyệt Minh mỗi ngày đều ngồi sofa đợi nàng về, trên tay cầm iPad xem tài liệu hoặc đọc tin tức, những người quan trọng trong đời nàng.

Gia An nhoẻn miệng cười, dường như doanh nhân ai cũng có thói quen này nhỉ?

- Ba.- Nàng bế Joy đi đến, gật đầu chào Gia Minh.

Gia Minh khép báo lại nhìn Gia An, rồi lại nhìn bé gấu con bên cạnh Gia An, ông chớp chớp mắt, lấy kính trên bàn đeo vào.

Hình ảnh vẫn như cũ, là con gái ông, trên tay bế một bé gấu con...

Bé gấu con...

Trong lòng Gia Minh nổi sóng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói được lời gì, ông chỉ khẽ gật đầu với con gái, sau đó lại tháo mắt kính, thong dong đứng dậy, giọng nói trầm ấm mang theo yêu thương.

- Ăn cơm tối thôi.

- Dạ.

Một bàn cơm đặc sắc, tỏa hương thơm quyến rũ, hết thảy đều là món Gia An yêu thích, vì hôm nay con gái hứa sẽ về nhà, nên Gia Minh đã đặc biệt dặn dò người giúp việc chuẩn bị cho nàng.

Cứ tưởng về nước rồi sẽ một nhà ba người chung sống với nhau như xưa, nhưng vợ thì còn việc mãi chưa về được, con gái thì ở nhà được vài hôm liền vát đồ đi đến nhà người ta ở, còn mỗi ông... Gia Minh cảm thấy tuổi thân muốn chết.

Gia Minh len lén đưa mắt nhìn Gia An đang đặt gấu con ngồi trên ghế trẻ em mà nàng mang theo, tay cầm bình nước cho bé uống. Gấu con có hai mắt tròn xoe, cái miệng ngậm bình chu chu lên từng nhịp cùng đôi má phúng phính không khỏi thu hút sự chú ý của Gia Minh.

Dễ... dễ thương...

Gia An vừa ăn, vừa chăm sóc Joy cục cưng, lâu lâu lại trả lời mấy câu hỏi thăm tình hình của ba mình, cảnh tượng không khác gì mẹ trẻ chăm con đập vào mắt Gia Minh khiến ông chột dạ, lòng hiếu kỳ cùng sự tò mò ngày càng dâng cao như nước biển ngày trăng tròn.

Ông biết rõ Gia An mấy hôm nay đi đâu, làm gì, nhưng mà... cái chuyện có gấu nhỏ khiến ông không khỏi bất ngờ!?

Bữa cơm kết thúc, lại chuyển đến phòng khách ăn tráng miệng, cùng xem chương trình buổi tối trên tivi.

Mà Gia Minh có xem được gì đâu, mãi bận nhìn gấu con ư a trò chuyện với Gia An.

Gấu con gọi một tiếng mama, lại gọi một tiếng An An.

Gấu con chủ động đứng dậy, nhào vào lòng Gia An rồi ôm cổ nàng, dụi dụi làm nũng.

Gấu con vừa ôm Gia An vừa tinh nghịch nhún nhún vào ghế sofa.

Gia Minh chủ động chuyển sang kênh thiếu nhi, âm thanh vui tươi đáng yêu Baby Shark ngân vang, gấu con càng hớn hở hét to ư a, lại còn vỗ vỗ tay tỏ vẻ vui sướиɠ khôn cùng.

Khụ khụ ──

Ông đưa tay che miệng, ho khan hai tiếng, thành công thu hút sự chú ý của con gái.

- Con... không có gì muốn nói với ba sao?- Gia Minh nhìn nàng, rồi hướng mắt về gấu nhỏ.

Gấu nhỏ vốn đang háo hức nhìn mấy anh mấy chị nhảy Baby Shark, nghe người đàn ông xa lạ ho một tiếng, bé liền dừng lại nhìn ông đầy tò mò, hai mắt long lanh, muốn thu phục ông ấy.

Gia Minh lại chột dạ... lẽ nào, trong mấy năm gần đây, mình không có ở đây, con gái đã mang thai!? Đứa nhỏ này là cháu ngoại ông?

Không đúng, dù không có ở đây nhưng mọi động tĩnh của nàng ông đều nắm rõ mà!!!

Hay ông bỏ qua cái gì? Đối... đối tượng của Gia An có con rồi à?

- A, con xin lỗi ba!- Gia An bấy giờ mới nhận ra mình thật sự sai sót.- Đây là Joy, cháu của Nguyệt Minh.

Gia An bế Joy ngồi ngay ngắn vào lòng nàng.

Gia Minh im lặng nhưng nội tâm như nhẹ đi tận mấy kg, mém chút nữa là tiêu đời rồi!

Nếu Gia An thật sự bí mật sinh con, bà xã kiểu gì cũng đòi sống đòi chết giãy đành đạch cào nát mặt ông vì tội làm ba mà vô tâm...

- Nguyệt Minh?- Sau một trấn tĩnh, Gia Minh lại lên tiếng.- Tân chủ tịch T Group?

- Dạ...- Gia An hơi cúi đầu nhìn Joy, trên gò má hơi ửng đỏ.- Bọn con đang quen nhau.

- !!!

Dù Gia Minh đã có chuẩn bị tinh thần từ cái lúc Gia An đang ốm nhưng vẫn một mực đòi sang nước J rồi, nhưng nghe chính miệng con gái nói ra, vẫn có chút... bất ngờ.

- Con xin lỗi, lẽ ra nên nói với ba sớm hơn.- Gia An mím môi đầy có lỗi.

Gia Minh mỉm cười ấm áp, đôi mắt cũng cong lại thành vầng trăng khuyết, thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói.

- Không sao.

Quả thật ông có lo lắng, cũng có chút sợ hãi, không phải vì con gái yêu đương với người cùng giới, cái này rất bình thường, cũng không phải vì con gái che giấu đến bây giờ mới nói, càng chẳng phải vì con mình chưa gì đã đi theo sang nhà người ta rồi... Gia An cũng sắp 30, nàng cũng cần tình yêu.

Năm đó vợ ông chẳng phải cũng vậy đó sao?

Vừa chính thức yêu nhau đã tay xách nách mang dọn vào nhà ông, triền miên hạnh phúc.

Chỉ là... nếu bạn từng suýt chết đuối một lần, liền sinh ra cảm giác sợ hãi với sông hồ, Gia Minh cũng vậy, sợ Gia An gặp người không tốt mà thôi.

Gia Minh cũng đã có tìm hiểu qua về Nguyệt Minh, nhưng cũng chỉ là thông tin ngoài mặt, ông nghĩ mình cần phải trực tiếp gặp một lần, xem tính tình của đối tượng của con gái thế nào.

- Rồi người yêu con đâu? Vì sao chỉ có con với Gấu con?

- Dạ, Nguyệt dạo này có chút bận rộn.- Gia An giải thích.

Thấy Gia Minh nhíu mày, Gia An liền ngay lập tức nói thêm, nàng đoán chắc vừa nghe câu này ba mình đã không hài lòng.

- Bạn của Nguyệt bị bắt cóc, Nguyệt còn đang bận.

- Bắt cóc?- Gia Minh hơi trầm giọng.- Bạn?

Là doanh nhân lớn, tất nhiên mấy sự việc này Gia Minh cũng có hiểu biết nhất định, tâm trạng ông liền chuyển sang lo lắng cho con gái mình, nếu lần sau lại đến lượt bạn gái của Nguyệt Minh thì sao?

- Ba biết CEO Thiên Hương không?

- CEO của SUNSHINE Group?

- Dạ, con gái bà ấy bị bắt cóc.

- Con gái....?- Gia Minh hơi nhíu mày. Lại một kiến thức mới!

Tuy trước giờ trọng tâm công việc của ông nằm ở nước ngoài, nhưng danh tiếng của SUNSHINE thì ông có biết, chưa kể, ông dự định dời công việc về đây nên cũng phải tìm hiểu tình hình một chút.

Giới doanh nhân ai cũng biết Thiên Hương độc thân, nhưng nếu có một cô con gái thì cũng không phải là quá ngạc nhiên, giống như Gia Minh, rất ít người biết ông có gia đình lại còn có con gái lớn thế này. Ngẫm lại, SUNSHINE và TOMORROW có quan hệ rất tốt, con cái hai nhà giao du thân thiết cũng là chuyện bình thường.

- Nhưng sao người yêu con lại phải lo? Không lẽ Thiên Hương lại đứng yên nhìn con gái bị bắt?

Gia Minh có chút không hiểu nổi, nếu Gia An gặp chuyện, bằng mọi giá ông sẽ tìm cho ra kẻ bắt cóc gan to ấy chứ chẳng phải như Thiên Hương, để Nguyệt Minh ra tay.

- Con cũng không biết, hình như quan hệ mẹ con họ không tốt.- Gia An lắc lắc đầu.

Gia Minh gật gù, sóng gió gia tộc cũng không phải là chuyện hiếm gặp trong cái giới này. Nhà SUNSHINE năm đó hình như cũng từng điêu đứng về sự ra đi của cố CEO Thiên Lam-- chị gái Thiên Hương. Ngẫm một chút, ông cụ nhà ấy đến giờ vẫn chưa giao chức chủ tịch cho Thiên Hương chắc chắn là có lý do!

- Ba trông Joy hộ con chút, con về phòng lấy ít đồ ạ.

Bàn tay Gia Minh rắn rỏi nhưng động tác lại tương đối dịu dàng đón lấy bé gấu con vào lòng.

Bé gấu con bị giao cho người lạ liền mếu máo nhìn theo bóng Gia An, sau đó lại ngẩng lên nhìn Gia Minh với ánh mắt như sắp khóc.

Gia Minh liền nâng bé lên đối mặt với mình.

- Nào, gấu con muốn chơi gì? Ông chơi với con.- Gia Minh cười híp mắt, giọng nói thay đổi đầy cưng chiều.

Người lạ này cười lên giống chị đẹp gái đến 9 phần, Joy cục cưng liền nhanh chóng quẳng đi nỗi sợ, chớp chớp đôi mắt to tròn đầy thích thú.

Gia Minh là một người đàn ông trưởng thành, thành đạt, yêu vợ thương con, bề ngoài cao lớn, phong độ và đẹp trai, nhìn thôi cũng thấy không liên quan xíu nào đến chuyện biết chăm con nít!?

Nhưng đó đích thị là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi, năm đó, Gia An là do một tay ông chăm sóc.

- Anh ơi, con ị rồi!

-Anh ơi, con tè rồi.

-Anh ơi, cho con bú đi.

-Anh ơi, con ọc sữa nè.

-Anh ơi...

-Anh ơi...

Nhớ đến thôi, Gia Minh cũng có thể nghe được giọng nói lảnh lót của vợ yêu văng vẳng bên tai mình. Gia Minh phân công nhiệm vụ rất rõ ràng: "Anh chăm con, em phụ trách cho con ăn mặc đẹp là được.", Gia An vì vậy mà trở thành công chúa nhỏ lộng lẫy nhất nhà trẻ.

Huống hồ, Joy xinh xắn, bụ bẫm đáng yêu thế này, Gia Minh nhìn liền xiêu lòng.

Bàn tay to lớn của ông xoa đầu gấu con, một đứa bé ít tóc như vậy khiến Gia Minh cảm thán đầy thích thú, Gia An từ hồi còn nhỏ, tóc đã rất nhiều, lúc cỡ bằng Joy bây giờ, đã có thể cột thành hai chùm tóc rồi.

Gia Minh nhìn Joy rồi cười ha ha hai tiếng, Joy bé con không sợ trời, không sợ đất liền hưởng ứng theo, đưa tay tát tát vào mặt ông.

Gia Minh bỗng cảm thấy, nếu mà con gái sinh cháu ngoại cũng ổn, sinh càng nhiều càng tốt, vui nhà vui cửa!

Gia An từ trong phòng trở ra, thấy ba mình đang bế Joy chơi đùa, bé cười giòn tan phát ra tiếng làm nàng cũng bất giác cười theo.

Tận sáng sớm hôm sau thức dậy, Gia Minh liền chủ động sang phòng Gia An để bế Joy, cô con gái vàng ngọc của ông trong phút chốc liền biết mình có một sự "ra rìa" không nhỏ ở đây.

Lúc Gia An bế Joy về, thậm chí nàng còn thấy được người ba luôn nghiêm nghị hai mắt rưng rưng, vừa vẫy tay vừa nói.

- Lần sau nhớ mang Joy sang nữa nha.

Khá lắm, vừa có cháu nhỏ liền quên con gái cưng...

Nguyệt Minh nhìn Hạ Băng đang nằm trên giường, so với cô lần trước, bây giờ xung quanh nàng thậm chí còn nhiều thiết bị y tế hơn, ống nối ống, dây lại nối dây, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đều có dây nhợ.

Nguyệt Minh vỗ nhẹ vào vai Khả Hân vài cái để trấn an, đứa em gái này vất vả rồi, hết cô rồi đến Hạ Băng gặp chuyện, làm em ấy lo lắng không ít.

- Nghỉ ngơi cho tốt.- Nguyệt Minh để lại một câu rồi cùng trưởng khoa phụ trách đi ra ngoài nói chuyện.

Trưởng khoa đối với vị Chủ tịch trẻ này rất cung kính, tầm này năm trước cô ấy còn là Tổng giám đốc, nay đã trở thành Chủ tịch, đường đường chính chính sở hữu khối tài sản to lớn. Đối với cô gái đáng tuổi con mình, ông vẫn có chút e dè.

- Tình hình thế nào rồi bác sĩ?- Nguyệt Minh đã phải chờ rất lâu.

Sau khi ập vào lúc ban trưa, thì còn phải tốn nửa ngày để di chuyển về thành phố do khu ngoại ô nơi giam giữ khá xa. Hạ Băng từ lúc được cứu ra rơi vào trạng thái hôn mê, về đến HOPE liền bị đưa vào phòng cấp cứu suốt mấy tiếng liền.

Vì là bạn thân của Chủ tịch, tất cả những người điều trị cho Hạ Băng đều là chuyên gia đầu ngành, trưởng khoa nâng gọng kính, trực tiếp mở các kết quả xét nghiệm ra, ôn tồn giải đáp cho Nguyệt Minh.

- Về cơ bản thì không có gì nghiêm trọng, cũng may chỉ là tổn thương phần mềm, chỉ cần thời gian sẽ phục hồi. Giám định thương tật không vấn đề nhưng vì bị hành hạ suốt mấy ngày, cơ thể suy nhược trầm trọng, hiện chúng tôi đang cố bổ sung dinh dưỡng cần thiết. Sau này khi cô ấy hồi phục rồi, một thời gian dài sau vẫn phải theo đuổi chế độ dinh dưỡng của chúng tôi đưa ra.

Nguyệt Minh gật đầu, trên gương mặt lạnh lùng thoáng chốc phảng phất một tia thả lỏng, không sao thì tốt rồi.

Cô cũng không nói nữa, gật đầu chào trưởng khoa rồi quay về phòng bệnh của Hạ Băng, nào ngờ, tình cờ trên hành lang liền chạm mặt Thiên Hương.

Nguyệt Minh đảo mắt, đánh giá nhanh bà ấy, vẫn như ngày thường, không lộ một tí điểm yếu nào dù cho lúc này đứa con gái ruột duy nhất đang phải nằm bên trong thở máy.

Thiên Hương vẫn luôn như vậy, hào quang sáng chói, tác phong nghiêm chỉnh đạp trên đôi giày cao gót đỏ 10 phân đầy kiêu hãnh từng bước tiến đến đối diện với Nguyệt Minh. Khoé môi Thiên Hương kéo lên thành một nụ cười, trông có vẻ thân thiện nhưng thực chất thì thâm sâu vô lường.

Nguyệt Minh hơi cúi đầu, mở miệng chào một tiếng "Dì".

Bàn tay đầy tao nhã kia nâng lên, Nguyệt Minh gần như nín thở, vài giây sau đó liền thấy Thiên Hương đưa tay chỉnh cổ áo sơ mi của cô.

- Vất vả cho con rồi, con bé này lại gây chuyện gì không biết.

- Dạ, cũng là trách nhiệm của con.- Nguyệt Minh hơi cúi đầu, đối với Thiên Hương thâm sâu khó lường, không thể dùng thước mà đo lòng dạ bà ấy được.- Hẳn dì muốn nhìn cậu ấy một lát.

Nguyệt Minh đầy tâm lý ra hiệu cho Khả Hân đi ra ngoài, Thiên Hương cũng không nhiều lời, trực tiếp đẩy cửa vào phòng.

Tít tít ── Tiếng máy móc vô cảm vang lên từng nhịp.

Trên giường là đứa con gái bà mang nặng đẻ đau, bất chấp luân thường đạo lý mà sinh ra, đứa con gái bà yêu thương nhất trần đời, cũng là đứa con gái đầy phản nghịch nhưng bà không tài nào trách móc nổi.

Tình yêu của bà, niềm hi vọng duy nhất của bà.

Hạ Băng.

Thiên Hương kéo ghế đến cạnh bên giường, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mà con gái thường luôn rất tự hào bấy giờ chỉ toàn là băng gạc, thâm tâm bà khẽ thở chua xót.

- Mẹ xin lỗi.

Thiên Hương khe khẽ chạm vào mu bàn tay Hạ Băng.

- Mẹ chưa bao giờ xứng đáng là một người mẹ, nhưng mẹ mong, một ngày con sẽ hiểu được, hết thảy mọi điều mẹ làm đều là vì con... Muốn con được đứng ở đỉnh cao nhất, muốn con nhìn trần thế ở nơi vua chúa ngự trị, muốn giành lấy những thứ mà con xứng đáng có được.

Trên gương mặt Thiên Hương trước giờ chưa từng phủ giấu vết của thời gian, nhưng lúc này, khi nhìn đứa con gái duy nhất hôn mê trên giường bệnh, lại khiến bà như già đi vài tuổi. Nhưng thật sự rất nhanh, rất nhanh, Thiên Hương liền giấu đi vẻ yếu đuối và đau lòng vào tận đáy lòng, đôi mắt bà thoáng chốc liền đanh lại.

Đau lòng là kẻ thù của quyền lực.

Thiên Hương nhìn Hạ Băng thêm một lát liền thẳng lưng đứng dậy, không nói thêm lời nào, trực tiếp đẩy cửa.

- Dì.

Bước chân Thiên Hương khựng lại, nhìn cô gái trước mặt.

- Vì sao dì không ra tay cứu chị Fuyu?

Giọng nói đầy oán trách khiến Thiên Hương hơi ngạc nhiên, nhưng bà vẫn bình thản đối mặt với sự chất vấn non nớt.

- Nếu mà... nếu mà là dì thì sẽ... nhanh hơn, chị Fuyu sẽ không như vậy...

- Con có thể nói giọng đó với dì hả, Khả Hân?

Khả Hân cúi đầu, bước sang một bên. Thiên Hương nhoẻn miệng cười, giày cao gót đỏ nện xuống mặt sàn lạnh toát, từng bước từng bước rời đi.

Lũ con nít ranh này, một lần thả lưới bắt hết một bầy.