Phương Hàng nhíu mày, trong ba người bạn cùng phòng, hiểu biết của hắn về Tạ Ngọc là ít nhất. Tạ Ngọc cũng là người thần bí nhất trong bốn người bọn họ, nhưng trên người Tạ Ngọc có một loại khí tràng thực kỳ lạ, loại khí tràng này hắn rất ít nhìn thấy ở trên người của những người khác.
Từ Viên cùng Chử Ích cũng không phải ngốc, tình huống này chính là Tạ Ngọc trước đó đã nghe ai nói cái gì hoặc là Tạ Ngọc thật sự biết đoán mệnh!
Từ Viên nuốt nước miếng, trực tiếp hỏi Tạ Ngọc: “Tạ ca, anh thật sự biết đoán mệnh a.”
Tạ Ngọc gật đầu, “Biết được một chút.”
Từ Viên cùng Chử Ích nhìn nhau, trong nội tâm cùng Phương Hàng giống nhau đều là vô cùng khϊếp sợ.
Phương Hàng im lặng rất lâu, cũng không biết là suy nghĩ chuyện gì.
Còn Tạ Ngọc cũng không quan tâm bọn họ có tin hay không vô cùng thích ý mà nhàn nhã gặm đầu vịt cay rát.
Một lát sau, Phương Hàng mới mở miệng nói: “Nếu anh có thể tính ra chuyện này, vậy anh có thể tính ra kiếp thứ ba của tôi cụ thể là khi nào sao.”
Tạ Ngọc bình tĩnh nói: “Có thể, nhưng cũng không thể.”
Phương Hàng nhịn không được truy vấn: “Vậy là có ý gì?”
Tạ Ngọc giải thích: “Nhìn trộm thiên cơ đã là chuyện đại nghịch bất đạo, nếu tôi giúp cậu tính ra thời gian cụ thể chẳng khác nào đang nghịch thiên sửa mệnh, đại giới mà tôi phải chịu cậu trả không nổi.”
Phương Hàng nghe vậy cả người đều cương cứng lại.
Sau khi nói xong, Tạ Ngọc móc ra một lá bùa màu vàng đưa cho Phương Hàng.
Vẻ mặt Phương Hàng ngơ ngác giơ tay tiếp nhận.
Tạ Ngọc gặm xong một cái đầu bị cay rát, hai cánh môi bị cay đến đỏ lên, vừa thổi khí vừa nói: “Nhớ mang theo bên người, nó có thể giúp cậu chắn một ít.”
Phương Hàng nhìn đôi mắt của Tạ Ngọc bởi vì bị cay mà tiết ra mờ mịt hơi nước, còn hồng hồng cái mũi, sau một lúc lâu mới cười cười, đem lá bùa màu vào cất đi.
“Cảm ơn anh”
Bầu không khí trong phòng đột nhiên thả lỏng lại, Từ Viên cùng Chử Ích cũng đi theo thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi bọn hắn nhìn Tạ Ngọc, trong mắt như hiện lên suy tư gì đó.
Có lẽ là thật sự tin tưởng lời nói của Tạ Ngọc, cuối cùng Phương Hàng cũng không có tham gia câu lạc bộ thần quái, mà là tham gia chung câu lạc bộ với Từ Viên.
Sau khi tham gia câu lạc bộ nghiên cứu tình yêu mới biết được thật sự đúng như lời Từ Viên đã nói, ở đây có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp tham gia, hai người cả ngày đều hưng phấn vô cùng, cho dù về tới ký túc xá rồi cũng là chụm lại bên nhau không biết đang nghiên cứu cái gì, còn thường thường phát ra vài tiếng cười "hắc hắc" quái dị.
Tạ Ngọc đối chính mình lựa chọn tham gia câu lạc bộ mỹ thực cũng rất hài lòng, vừa tham gia vào câu lạc bộ không lâu đã có buổi họp mặt đầu tiên ở quán ăn nổi tiếng bên ngoài trường học.
Hội trưởng là một cậu bạn hơi béo trên mặt lúc nào cũng tràn đầy sức sống, lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Ngọc đã vô cùng kinh ngạc, sau đó nắm tay Tạ Ngọc kích động không thôi.
“Tạ đồng học, có gương mặt này của cậu, ngày mà câu lạc bộ mỹ thực của chúng ta thống nhất giang hồ cũng sắp đến rồi a!”
Hội trưởng nhìn Tạ Ngọc mà lệ nóng doanh tròng, hắn làm hội trưởng của câu lạc bộ mỹ thực đã ba năm, câu lạc bộ mỹ thực ở trong tay hắn đều không có chút tiếng tăm gì, hiện tại cuối cùng cũng đến lúc có thể nở mày nở mặt rồi.
Tạ Ngọc có chút khó hiểu vì sao tên này lại kích động đến vậy, “Câu lạc bộ mỹ thực vì sao phải thống nhất giang hồ?”
Thiên Cơ Môn là môn phái đứng đầu trong Huyền môn, Tạ Ngọc đã thống nhất giang hồ rất nhiều năm, cho nên đối với dã tâm của Hội trưởng mỹ thực cảm thấy không có hứng thú cho lắm, y chỉ thích ăn ngon.
Lúc sau mấy hội viên khác cũng lục tục đến đầy đủ, phát hiện Tạ Ngọc chính là thành viên mới của câu lạc bộ, một đám đều cùng kích động giống như hội trưởng.
Câu lạc bộ mỹ thực rốt cuộc cũng có soái ca a!
Hơn nữa Tạ Ngọc còn rất thân thiện, cũng không có kiêu ngạo như những soái ca khác, sau lần hợp mặt đầu tiên, các thành viên trong câu lạc bộ đều rất có hảo cảm với Tạ Ngọc, đều sôi nổi kết bạn WeChat với cậu, biết Tạ Ngọc rất thích ăn ngon, cũng thường xuyên chia sẻ các món ăn cho cậu.
Tạ Ngọc đối chuyện này thực vừa lòng, đều đem tất cả mấy món ngon mà thành viên câu lạc bộ chia sẻ cất giữ, cũng dự định khi có thời gian rảnh sẽ tự đi nếm thử.
----------------------------------------
Rất nhanh cũng tới cuối tuần.
Phương Hàng là người địa phương, đến tối thứ sáu đương nhiên sẽ về nhà.
Từ Viên cùng Chử Ích ở xa đến Đế Đô đi học, cuối tuần không có về nhà mà ở trong ký túc chơi game.
Nhưng câu lạc bộ mỹ thực của Tạ Ngọc lại có hoạt động, vừa mới sáng sớm đã hứng thú bừng bừng đeo ba lô ra cửa.
Hôm nay nơi họp mặt của cả nhóm chính là ở một cửa hàng bán thịt kho trong một con hẻm nhỏ ở Đế Đô.
Hội trưởng chính là một tên tham ăn có thâm niên lâu nhất đám, biết rất nhiều chỗ ăn ngon, quán bán thịt kho trong hẻm nhỏ này chính là nơi mà hắn thích nhất, hôm nay cố ý chia sẻ cho mọi người biết.
Ông chủ của tiệm này có kinh nghiệm hơn hai mươi năm làm món thịt kho, hương vị thịt kho ở đây chính là độc nhất vô nhị, ăn rất ngon miệng, những người từng ăn qua đều không thể quên được mùi vị ở đây.
Lúc Tạ Ngọc ăn miếng đầu tiên đôi mắt liền sáng lên, hắn chưa từng ăn qua thịt kho ngon như vậy a!
“Hội trưởng, sao anh có thể giấu giếm một quán ăn ngon như vậy được chứ, cư nhiên không nói cho chúng ta biết.”
“Đúng vậy, hôm nay nếu không phải dính ánh sáng của Tạ đồng học, chúng ta đã bỏ lỡ mất một quán ăn ngon rồi.”
Các hội viên há to miệng ăn vui vẻ vô cùng, nhưng vẫn không quên mở miệng chỉ trích hội trưởng không nghĩa khí.
Hội trưởng lập tức giải thích: “Ông chủ của tiệm này mỗi ngày làm ra thịt kho là có hạn lượng, chỉ cần tới chậm một bước đã mua không được, nếu như tôi nói cho các cậu biết chẳng phải sau này l sẽ có thêm người đoạt thịt với tôi sao, đương nhiên phải giấu giếm rồi.”
Đối với những lời giải thích này của hội trưởng, mọi người cũng miễn cưỡng coi như chấp nhận.
Tạ Ngọc tính toán khoảng cách của quán ăn này cùng trường học và chung cư, thầm nghĩ sau này mỗi khi đến cuối tuần là có thể tới đây ăn một đốn thịt, nghĩ như vậy trong lòng cảm thấy thỏa mãn rất nhiều.
-------------------------------------------
Cả một ngày cuối tuần, Tạ Ngọc đều cùng các thành viên trong câu lạc bộ mỹ thực đi khắp các con phố lớn cùng hẻm nhỏ chỉ để tìm kiếm món ngon mỹ vị, tới rồi buổi tối vẫn còn lưu luyến không muốn tách ra.
Bên trong căn hộ chung cư, vị trí các đồ vật vẫn giữ nguyên bộ dáng lần trước khi y rời đi, chỉ cần đơn giản dọn dẹp một chút là được, kế tiếp Tạ Ngọc pha cho mình một ly trà, sau đó cảm thấy thỏa mãn mà dựa vào sô pha nghỉ ngơi, cuộc sống thế này mới là cuộc sống y yêu thích.
Nhưng mà chỉ hưởng thụ được có vài phút, y liền phát hiện lá bùa mà mình đưa cho Phương Hàng đang rung động.
Bấm tay tính thử, giữa mày của Tạ Ngọc lập tức nhíu lại.
Cùng thời gian đó, điện thoại cầu cứu của Phương Hàng cũng gọi tới: “Tạ ca, Tạ ca, mau cứu mạng a!”