Mạnh Ninh hít sâu một hơi, gian nan há miệng, vừa mở miệng thanh âm có chút khàn khàn, giữa môi răng nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Được.”
Hoắc Tư Niên nghe rất nghiêm túc, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, ý cười trên khóe môi càng sâu.
Anh không nói gì, đã nói sẽ buông tay Mạnh Ninh ra, nhưng lại giở trò xấu xa, dịch đến dưới bàn, lòng bàn tay dán sát vào cổ tay cô gái, trượt xuống mu bàn tay, sau đó mở ngón tay ra, chậm rãi len vào kẽ ngón tay cô gái, mười ngón tay đan vào nhau.
Mạnh Ninh kinh ngạc, khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh nói chuyện không giữ lời...!"
Hoắc Tư Niên chớp chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú cười vô hại: "Anh chỉ nắm một lát.”
Mạnh Ninh do dự nhíu nhíu mày, có thẹn thùng có co quắp có căng thẳng, tuy rằng lúc trước hai người cũng nắm tay nhau, nhưng mười ngón tay đan vào nhau như bây giờ là lần đầu tiên, thân phận hai người thoáng cái có chuyển biến, cô còn có một chút không thích ứng.
Thoạt nhìn Hoắc Tư Niên tâm tình rất tốt, nói anh đang cười ngây ngô thì khuôn mặt kia lại quá mức đẹp, nhìn thế nào cũng không ngốc, nếu nói không phải cười ngây ngô thì khóe môi nổi lên vết cười vẫn chưa từng biến mất,
Mạnh Ninh bất đắc dĩ, dứt khoát mặc anh nắm, dù sao cũng có bàn che chắn, người bên ngoài cũng không nhìn thấy.
Hai người dùng xong bữa tối, đang định trở về khách sạn, bầu không khí trong phòng ăn lại bất tri bất giác lại đẩy lên sôi nổi, khách đến càng ngày càng nhiều, hiện trường còn náo nhiệt hơn khiêu chiến âm nhạc vừa rồi, Mạnh Ninh và Hoắc Tư Niên còn chưa hiểu tình hình thì ánh đèn sáng trưng trong khu vực ăn uống trong nháy mắt toàn bộ tắt, hiện trường lâm vào một mảnh mờ mịt, chỉ có ánh đèn giữa sân khấu còn sáng.
Vừa vặn một người phục vụ đi qua, Hoắc Tư Niên hỏi thăm tình huống một chút, sau đó nhướng mày như có điều suy nghĩ, ý cười trên mặt khi nhìn về phía Mạnh Ninh thì có vẻ ý vị sâu xa.
Bối cảnh không còn là một khúc đàn piano nhẹ nhàng, lúc này biến thành trống Jazz với tiết tấu sống động mạnh mẽ, kèm theo khách trong nhà ăn nói chuyện, có chút hỗn loạn ồn ào.
Mạnh Ninh nắm tay Hoắc Tư Niên khẽ lắc lắc: "Có phải lại có chương trình gì mới không?"
Hoắc Tư Niên gật đầu.
Mạnh Ninh lại hỏi: "Vì sao đèn đều tắt?"
Có lẽ là tiếng trống Jazz và thanh âm của người chung quanh hỗn hợp cùng một chỗ quá ồn ầm, Hoắc Tư Niên nghiêng đầu, ý bảo mình không nghe rõ.
Mạnh Ninh chun chóp mũi nhỏ nhắn, không tiếng động thở dài, đành phải di chuyển từ trên ghế sofa qua, tiến đến bên tai Hoắc Tư Niên, cất cao giọng nói: "Em nói, vì sao đèn trong phòng ăn đều tắt đi vậy?"
Hoắc Tư Niên hơi nghiêng đầu, nói: "Em nhìn thấy đèn chùm trên sân khấu không?"
Mạnh Ninh quay đầu lại nhìn, sau đó thành thật gật gật đầu.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô gái trước mặt quay đầu lại xoay người, mái tóc hương thanh nhã từng đợt từng đợt quét tới, quanh quẩn ở chóp mũi anh.
Hô hấp Của Hoắc Tư Niên khó khăn, cổ họng căng thẳng, bất động thanh sắc lại tới gần hơn một chút, đôi môi mỏng lạnh lẽo chỉ cách tai mềm mại trắng nõn của cô gái một chút: “Đợi lát nữa đèn chùm kia sẽ chuyển động ngẫu nhiên ở trong sảnh, chiếu vào trên người ai, người kia sẽ cùng người bên cạnh hôn môi.”
Có lẽ sợ cô gái nhỏ không tin, Hoắc Tư Niên đè nén cười, trầm giọng bổ sung: "Bất luận nam nữ.”
Mạnh Ninh vốn rất nghiêm túc lắng nghe, đáng tiếc người bên cạnh dựa vào thật sự quá gần, hơi thở ấm áp phun lên vành tai mẫn cảm của cô, làm cho cô không nhịn được run rẩy một chút, cô không nói gì, theo bản năng nâng tay xoa lỗ tai ngứa ngáy.
Hoàn cảnh mờ ảo chung quanh làm nổi bật, tất cả cảm quang vô hình trung bị phóng đại, trong nháy mắt kéo điểm mập mờ không thể nói nên lời giữa hai người lên hết cỡ, ngay cả hô hấp Mạnh Ninh cũng không dám dùng sức quá mạnh, giống như rùa chậm rãi dịch sang bên cạnh, thanh âm tinh tế mềm nhũn: "Anh ơi, chúng ta có nên về trước hay không?"
Trò chơi ngẫu nhiên như vậy không khỏi quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vạn nhất chùm đèn sân khấu kia không cẩn thận chiếu vào họ, vậy chẳng phải là học sẽ hôn trước mặt nhiều người như vậy sao?!
Mạnh Ninh càng nghĩ càng hoảng hốt, đánh trống bỏ dùi.
Hoắc Tư Niên ngược lại bình tĩnh, nương theo ánh sáng yếu ớt lan tràn trên sân khấu, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái, sống mũi tinh xảo và đôi môi phấn hồng khẽ nhếch lên nối liền thành một đường cong mềm mại, đôi mắt như nai con kia bất an chớp chớp, mi mắt dày đặc cong vυ't lay động.
Ánh mắt anh mềm nhũn, khẽ cười: "Tiểu Ninh có sợ không?"
Mạnh Ninh chớp chớp mắt, chột dạ "A" một tiếng, sau đó lắc đầu: "Em, em không sợ đâu.”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, đáy mắt xẹt qua nụ cười xấu xa: "Vậy đợi lát nữa đi.”
Mạnh Ninh: "..."
Nếu đã nói như vậy, Mạnh Ninh trong lúc nhất thời không tìm được lý do phản bác, đành phải buông tha, ngồi thì ngồi, dù sao trong phòng ăn nhiều người như vậy, xác suất ánh đèn sân khấu chiếu tới hai người là vô cùng nhỏ.
Đang nghĩ ngợi, ánh đèn sân khấu bỗng nhiên chuyển động, hiện trường đã có người kiềm chế không được, tiếng cười đùa lẫn tiếng ồn ào liên tiếp vang lên.
Mạnh Ninh im lặng ngồi tại chỗ, chùm ánh sáng kia có nhiều lần lướt qua đỉnh đầu cô, mỗi lần lóe lên, trái tim cô đều sẽ không khống chế được mà lộp bộp một chút.
Càng chơi tim càng đập nhanh.
Mạnh Ninh nghĩ thầm, tâm tình khi xem phim kinh dị cũng chỉ đến thế.
Ánh đèn sân khấu rất nhanh dừng lại, vị trí chiếu sáng chính là một đôi tình nhân ngoại quốc phía trước bên trái Mạnh Ninh, cô gái kích động thét chói tai, người nam nhún vai mỉm cười, sau đó hai người dưới sự vây xem ồn ào của mọi người thoải mái nắm tay, ôm hôn môi.
Sau một lát dừng lại, ánh đèn sân khấu tiếp tục chuyển, không khí hiện trường cũng càng ngày càng náo nhiệt, nhìn ra được không ít đôi tình nhân chờ mong mình có thể được chọn.
Phản ứng của Mạnh Ninh cực kỳ giống như người mắc chứng sợ xã hội rơi vào trong một đám đông, khẩn trương đến mức co quắp ngón tay.
Có lẽ chú ý tới động tác nhỏ của cô gái nhỏ, đang bối rối như một con thỏ, Hoắc Tư Niên ở một bên nghẹn cười, nhìn thấy rất gian nan, vành tai đã nghẹn đỏ cả rồi.
Anh dịu dàng an ủi, cánh tay dài ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô gái vỗ nhẹ: "Đừng lo lắng, xác suất chọn chúng ta ——" rất nhỏ.
Hai chữ phía sau còn chưa nói ra miệng, vị trí của hai người "ba" trong nháy mắt sáng lên!
“......”
Ánh đèn quá chói mắt, Mạnh Ninh theo bản năng nhắm mắt lại, cả đầu đều bối rối, chứ đừng nói đến trái tim đập nhanh không biết bao nhiêu.
Theo ánh đèn sân khấu dừng lại, vô số đôi mắt trong phòng ăn đồng loạt nhìn về phía vị trí của hai người, đặc biệt chờ mong nụ hôn lãng mạn của hai người.
Mạnh Ninh chậm rãi mở mắt ra, trước mắt sáng như ban ngày, mà trong mắt cô ngoại trừ Hoắc Tư Niên, tất cả chung quanh đều dung nhập vào trong bóng tối, phảng phất đều biến mất.
Người đàn ông trước mặt mặt mày thanh tú, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ anh tuấn thâm thúy, lúc này bị ánh đèn chiếu sáng, không có bất kỳ góc chết nào phóng đại, vô cùng chân thật.
Cũng không biết là ánh đèn quá chói mắt, hay là ánh mắt người đàn ông làm cho người ta đắm chìm, Mạnh Ninh phấn môi khẽ mở, có chút thất thần, ngực phập phồng lúc lên lúc xuống.
Hoắc Tư Niên nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô gái, ánh mắt thật sâu, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Ninh, có muốn thử một lần với anh không?"
Anh vừa mở miệng, suy nghĩ của Mạnh Ninh chợt hỗn loạn, nào còn có lý trí gì nữa.
Cô khẽ mím môi, không nói gì, lại ngầm đồng ý với những gì anh muốn làm.
Cổ họng Hoắc Tư Niên căng thẳng, trái tim giống như ngâm mình trong dòng nước ấm áp, anh không nhanh không chậm nghiêng người tới gần, dưới bàn mười ngón tay đan vào nhau, khoảng cách càng gần, Hoắc Tư Niên có thể rõ ràng cảm giác được thân thể cô gái run rẩy, cánh tay và tay cũng run rẩy, hoặc là khẩn trương, hoặc là bối rối, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn thích ứng với quan hệ mới của hai người, cũng có thể do bầu không khí mập mờ lúc này.