“Có phải ngươi đã đun sôi sương sớm không?”
Giọng nói của cả hai người cùng vang lên. Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, không khí đột nhiên trở nên quỷ dị. Thậm chí Tiếu Tri Vi còn thấy được sát khí ở trong mắt Tạ Ngọc.
Nàng vô cùng hối hận, nhất thời trong lòng cảm thấy chua xót, rõ ràng Tạ Ngọc không phát hiện ra vấn đề nước trà, sao nàng lại còn không đánh đã khai kia chứ?
“Thật sự rất tốt.” Tạ Ngọc nhàn nhạt nói, thậm chí còn cố tình nhấp thêm một ngụm trong tách: “Ta đang thắc mắc vì sao trà lại thiếu mất vị đắng, hoá ra nguyên nhân lại là trộn lẫn với nước giếng.” Nước giếng ngọt lành sẽ làm hỏng mất vị trà.
Thần thái của Tạ Ngọc tự nhiên, một đôi mắt phượng hơi liếc qua. Con ngươi của hắn đen như mực giống như khói mực gọt giũa, phảng phất có một loại khó có thể miêu tả tinh tế.
Tiếu Tri Vi bỗng nhiên hiểu ra vì sao các nữ nhân trong Tạ phủ ai ai cũng yêu thích bề ngoài của Tạ Ngọc như vậy, suốt ngày ngồi canh ở bên trái đường, đôi mắt nhìn chằm chằm giống như sói đói vậy.
Bởi vì Tạ Ngọc quả thật rất đẹp, khó tránh khỏi trái tim bị ngoại hình của hắn làm cho lung lay.
Nhưng Tiếu Tri Vi cũng không phải là người bị mê hoặc bởi túi da bên ngoài, thế gian này trừ bỏ vàng bạc ra thì gần như không có gì có thể khiến nàng si mê lưu luyến cả. Mặc dù giọng điệu của Tạ Ngọc bình tĩnh, nhưng không khí trầm túc quanh thân hắn kia khiến cho Tiếu Tri Vi vô cùng bồn chồn ở trong lòng.
Nàng lén liếc mắt nhìn Tạ Ngọc một cái, hắn rõ ràng có đôi lông mày đẹp và đôi mắt như điêu khắc nhưng Tiếu Tri Vi lại như thấy được một khuôn mặt quỷ trên lá cờ chiêu hồn.
Nàng ngay lập tức lại bị kinh sợ.
Trong lòng Tiếu Tri Vi hiểu rõ, quỳ xuống thẳng tắp hướng về phía Tạ Ngọc. Đầu gối dập ở trên mặt đất thật sự có chút đau, nhưng cũng dễ dàng để nàng nặn ra vài giọt nước mắt. “Công tử, ta sai rồi, lần sau ta cũng không dám lười biếng nữa, cầu xin ngài đừng đuổi ta đi!”
Kỹ thuật diễn xuất của nàng từ nhỏ đã tốt, trước đây khi còn ở Tiếu gia, bởi vì ham ăn biếng làm nên nàng không thiếu chọc cho cha mẹ nàng tức giận. Trước khi cha nàng quăng roi về phía nàng, nàng đã khóc đến yếu ớt đáng thương, khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt. Nương nàng liền mềm lòng, chạy tới ôm nàng vào trong ngực che chở, không cho cha nàng đánh nàng nữa.
Lần nào áp dụng cũng có hiệu quả cho nên nước mắt của Tiếu Tri Vi đã luyện được có thể nói rớt liền rớt.
Tạ Ngọc lạnh lùng đánh giá Tiếu Tri Vi đang nhỏ giọng khóc nức nở. Một đôi mắt hạnh ngập nước dưới hàng lông mi ướt của nàng đang sáng lên. Nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, dọc theo chiếc cằm tinh xảo của nàng rơi lên trên vạt áo giống như những bông hoa lê trắng muốt.