Vương Phi Muốn Làm Nông

Chương 36: Tân hoàng đăng cơ

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Cung nhân ngây ngẩn nhìn nhau, nhất thời chẳng biết đáp lại thế nào.

“Vâng.” Thị vệ thì đáp ngay tắp lự.

“Các ngươi lui ra đi.” Giang Bắc Trạm đóng cửa lại, đi tới bên giường, còn chưa nằm xuống thì một người áo đen đã xuất hiện trước mắt hắn: “Bẩm gia, Vương phi đã trở lại Tây Nam an toàn, xin ngài yên tâm.”

Giang Bắc Trạm vui mừng: “Thuận lợi vậy sao? Các ngươi nhất định phải bảo vệ nàng ấy cho thật tốt.”

“Vâng.” Người áo đen đáp khẽ một tiếng rồi biến mất trong màn đêm.

Giang Bắc Trạm để nguyên quần áo nằm xuống, đắp chăn lại, dáng hình Giản Ninh choán đầy tâm trí hắn.



Loáng một cái, nửa tháng đã trôi qua.

Giang Bắc Trạm đang phê duyệt tấu chương thì Tô Tiểu Cửu khẽ gọi bên ngoài: “Điện hạ, thánh thượng nói long bào đã may xong rồi, ngài có muốn thử qua không ạ?”

Nghe vậy, Giang Bắc Trạm ngẩng đầu lên khỏi đống tấu chương: “Không cần, phủ Nội vụ đã làm việc thì ta yên tâm.”

“Nhưng long bào là đại sự, xin điện hạ hãy thử một lần ạ.” Tô Tiểu Cửu khuyên lơn.

Giang Bắc Trạm đảm đương vị trí này đã mấy tháng rồi. Trong mấy tháng ấy, mọi mệnh lệnh hắn ban bố, mọi hình phạt hắn bỏ đi đều được dân chúng nhiệt liệt ủng hộ, đến cả hoàng đế xưa nay chẳng ưa gì Giang Bắc Trạm cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

Tô Tiểu Cửu nhìn thấy hết thảy những thay đổi này, cho nên hầu hạ tân đế Giang Bắc Trạm càng thêm cẩn thận.

“Không cần, ta bận lắm.” Giang Bắc Trạm xếp tấu chương đã phê duyệt xong sang một bên. Hắn còn phải đưa số tấu chương này cho A Triệt để y xem qua mới xong được, thực sự là bận lắm mà.

Giản Ninh đã mang thai đến tháng thứ sáu rồi. Mười tháng hoài thai… hắn chỉ còn có ba tháng để xử lý chuyện ở kinh thành thôi.

Ba tháng này, hắn phải làm kinh thành thay da đổi thịt, sau đó…

Nghĩ tới đây, trong đáy mắt Giang Bắc Trạm sáng ngời lên ánh nhìn mong đợi.

“… Vâng.” Tô Tiểu Cửu hết cách, đành phải lui ra.

Trù trừ ngoài điện một lát, ông vẫn sang chỗ Hoàng đế đang ở.

Hoàng đế đang ôm mỹ nhân nghe hát, thấy Tô Tiểu Cửu đến thì sầm mặt hỏi: “Sao lại tới đây?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, điện hạ không chịu thử long bào ạ.” Tô Tiểu Cửu nói thẳng.

“Không chịu thử long bào?” Hoàng đế đẩy mỹ nhân trong lòng ra, đứng dậy, ngước nhìn ánh mặt trời chói mắt, trầm tư một lát rồi mới nói: “Trẫm bảo các ngươi đi điều tra Giang Bắc Triệt, tra đến đâu rồi?”

“Hồi hoàng thượng, tin tức báo về nói mẫu phi của Cần Vương vố là chị em thân thiết với mẫu phi của điện hạ, sau đó vì ý trời run rủi mà cả hai cùng trở thành cung phi, lại lần lượt có thai cùng lúc. Năm ấy thế lực của Cẩn phi trong cung quá yếu, vì muốn bình an sinh hạ đứa con trong bụng, người đã nghĩ cách ra ngoài cung, sinh xong hoàng tử mới trở về…”

Nghe Tô Tiểu Cửu bẩm báo xong, sắc mặt Hoàng đế càng ngày càng khó coi.

Ngài là thiên tử của Đại Lịch, nhưng vì sao vợ ngài có bầu mà lại không tiết lộ cho ngài biết mảy may?

Tô Tiểu Cửu cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng đế, thấy ngài sầm mặt thì vội vàng quỳ mọp xuống: “Về sau điện hạ trưởng thành, được phong làm Bắc Vương, liền sai người đưa Cần Vương đi du lịch khắp nước, gần đây mới gọi về ạ.”

Đó là tất cả những gì mà bọn họ điều tra ra.

Hoàng đế xua tay: “Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi.”

Nghe Tô Tiểu Cửu bẩm báo xong, trong lòng Hoàng đế nảy ra một suy nghĩ, nhưng nghĩ kĩ thì lại thấy chuyện này thật bất khả thi.

Ngôi hoàng đế là thứ mà cả thiên hạ này khao khát trông lên, bây giờ Giang Bắc Trạm chỉ còn cách nó có một bước chân, ngài không tin là hắn có thể từ bỏ được.

Nhưng trừ cách giải thích này ra, Hoàng đế không thể hiểu nổi vì sao Giang Bắc Trạm lại gọi Giang Bắc Triệt trở về.

Suy nghĩ kĩ hồi lâu, Hoàng đế gục đầu xuống.

Không đâu, có lẽ hắn chỉ đơn thuần muốn Giang Bắc Triệt về giúp mình thôi. Thế lực của hắn trong triều còn mỏng yếu, dù có ở ngôi cao thì cũng như giẫm trên băng mỏng.

Nhất định là như thế.

Hoàng đế khẳng định trong lòng.



Thời gian một tháng trôi qua trong chớp mắt. Trong thời gian đó, Giang Bắc Trạm đã thay bộ long bào mà người trong cung gấp rút làm ra, Thái tử phi cũng thay trang phục.

Nàng ta mặc trang phục mà chỉ có hoàng hậu mới có tư cách khoác lên mình, ngồi trước bàn trang điểm, để cho mấy cung nhân vấn mái tóc đen dày.

“Nương nương, người mặc bộ này trông đẹp quá.” Có cung nữ lắm miệng không nhịn được thốt lên.

Nàng ta nghiêm khắc nhìn cung nữ, cung nữ quỳ rạp xuống, cả người co rúm lại: “Nô tì lắm miệng, nô tì sai rồi!”

“Ngươi lui xuống đi.” Tâm trạng nàng ta hôm nay rất tốt nên không thèm so đo với nó, trong ngày lành như lễ sắc phong cũng không nên thấy máu làm chi.

Có vết xe đổ của cung nữ kia, những người khác không dám lên tiếng nữa. Ai nấy đều im hơi lặng tiếng làm tốt phần việc của mình rồi khom người lui ra.

Hoàng hậu nhìn gương mặt uy nghiêm mà không kém phần diễm lệ trong gương, khéo môi nhếch lên nụ cười rực rỡ thắm tươi như máu.

“Đến giờ rồi, đỡ bản cung đi thôi.”

Cung nữ vội vàng tiến tới dìu hoàng hậu, chậm rãi đi về phía cung điện.



Lúc này Giản Ninh đang tản bộ trên cánh đồng, rất nhiều thị vệ ăn mặc như dân thường theo sau bảo vệ cô.

Cô biết bọn họ muốn bảo vệ mình nên không ngăn cản, bây giờ là thời khắc quan trọng, cô cũng sẽ không để cho mình rơi vào vòng nguy hiểm.

Tiểu Nha nhìn Giản Ninh làm bộ điềm nhiên, liền bước lên phía trước mà nói: “Vương phi, hôm nay chính là ngày hoàng thượng đăng cơ. Ngài ấy đã phong Thái tử phi làm hoàng hậu, người…”

“Chuyện này có liên quan gì tới ta đâu?” Giản Ninh thoáng giận: “Về sau đừng nhắc đến chuyện trong kinh thành với ta nữa.”