Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 196: Kết thúc vở kịch

Dương Ái Vân đanh mặt: “Cậu cố tình sao?”

“Không hề.” Sầm Hạo Nhiên nhún vai một cái, bộ dạng nghiễm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Điều này càng khiến cho Dương Ái Vân tức giận: “Vậy bấy lâu nay cậu đùa giỡn Khánh An sao?”

“Không thể nói là đùa giỡn, cô gái này ngốc nghếch đáng yêu rất hợp với khẩu vị của tôi, nhưng so với một cô gái như vậy tôi lại càng thích một người phụ nữ quyết đoán, mạnh mẽ như chị hơn.” Sầm Hạo Nhiên vừa cười vừa nói nhưng ánh mắt lại không rời khỏi bóng dáng trước mặt.

Dương Ái Vân không biết câu nào của hắn là thật lòng, giả dối, cười lạnh một tiếng: “Cậu năm lần bảy lượt nói muốn tôi, mục đích của cậu là gì?”

“Tôi chỉ đơn giản là muốn chị thôi, có điều chị lại quá khó để tôi tiếp cận nên tôi chỉ có thể đi đường vòng.”

“Cho nên cậu tiếp cận Khánh An chỉ là muốn đến gần tôi?” Dương Ái Vân càng thêm lạnh lùng.

Sầm Hạo Nhiên không chối: “Đúng vậy, tôi chỉ thích người phụ nữ thông minh lại có bản lĩnh, con hổ này mặc dù có chút đáng yêu nhưng lại đanh đá, ngốc nghếch, Sầm Hạo Nhiên tôi làm sao lại để ý loại phụ nữ này.”

“Cậu đang đùa giỡn tình cảm của Khánh An đấy à?” Giọng điệu của cô trầm đi mấy phần.

“Đùa giỡn sao? Là hổ con không cưỡng lại được sự mê hoặc của tôi không thể trách tôi được.”

“Cậu đúng là đê hèn.”

Sầm Hạo Nhiên lại cười nhạt: “Có làm sao, chỉ cần đạt được mục đích thì chuyện gì Sầm Hạo Nhiên tôi cũng làm được.”

“Đủ rồi.” Giọng nói của cô gái bên phía bức tường đột nhiên vang lên, hai người bên đây thoáng chốc yên lặng.

Cô gái dường như không nhịn được nữa đứng dậy rời khỏi bàn của mình xuất hiện trước tâm mắt hai người, người này không ai khác là Liễu Khánh An.

Cô từng bước tiến về chỗ người đàn ông mình đã ngỏ lời, hai mắt phiếm đỏ không thể che giấu nhưng lại kiên định đối mặt với hắn.

“Đùa giỡn tôi vui lắm sao?”

Sầm Hạo Nhiên im lặng không đáp lại, thần tình bình tĩnh đến mức làm tổn thương lòng người.

Liễu Khánh An dường như không nhịn được hét lên: “Tôi hỏi anh sao anh không trả lời, lâu nay anh đùa giỡn tôi vui lắm sao, mau nói cho tôi biết, tên khốn nhà anh mau nói cho tôi biết.”

“Khánh An, cậu bình tĩnh một chút.” Dương Ái Vân lo lắng khuyên nhủ.

Thế nhưng Liễu Khánh An không nghe thấy, cô chỉ quan tâm câu trả lời của người đàn ông đối diện.

Cuối cùng Sầm Hạo Nhiên cũng lên tiếng nhưng lại nói một câu làm lạnh lẽo lòng người: “Sau này bớt ngốc lại đừng có để bị lừa nữa.”

“Sầm Hạo Nhiên, khốn nạn.” Liễu Khánh An không nhịn được tát thẳng vào mặt Sầm Hạo Nhiên một cái, cái tát này khiến tay cô tê dại mà tim cô lại càng đau đớn gấp trăm lần.

Sầm Hạo Nhiên không cảm thấy đau đớn chút nào, khóe môi vẫn giương lên nụ cười nhợt nhạt: “Tôi chỉ cho cô một chút ngọt ngào cô đã nghĩ rằng Sầm Hạo Nhiên tôi thích cô rồi sao? Dễ lừa thật, phụ nữ như cô ngoài kia không thiếu, tôi cũng chơi qua nhiều rồi, nếu cô không phải là bạn của Dương Ái Vân thì một chút hứng thú tôi cũng không có.”

Những lời này với Liễu Khánh An mà nói như dao cứa trong lòng, cô xém chút đứng không vững, nước mắt cũng ngày càng giàn dụa không nhìn thấy trước mắt mình là gì nữa.

Dương Ái Vân đứng dậy nhanh chóng đỡ lấy cô bạn: “Khánh An.”

Lúc này Liễu Khánh An chỉ có chỗ dựa duy nhất là Dương Ái Vân, cô ôm lấy cô bạn đau đớn nói: “Tớ, tớ muốn rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy người này nữa, Ái Vân, đưa tớ đi, đưa tớ đi, hức hức.”

Liễu Khánh An không muốn khóc trước mặt Sầm Hạo Nhiên nên kìm nén tiếng khóc của mình đến cùng cực, Dương Ái Vân cũng hiểu điều này nên nhanh chóng đưa cô rời đi.

Sầm Hạo Nhiên nhìn bóng dáng hai người đến khi khuất bóng mới thu hồi ánh mắt, hắn dốc cạn ly Americano vào trong miệng, lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, công thêm phần chua chát.

Ở trên xe Liễu Khánh An khóc cạn cả nước mắt, có thể nói từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay cô chưa từng khóc thảm thiết như vậy.

Đợi cô hết khóc Dương Ái Vân mới nói: “Cậu không nên vì Sầm Hạo Nhiên mà khiến bản thân mình đau khổ như vậy, còn nhiều người tốt hơn cậu ta.”

Liễu Khánh An lắc đầu: “Tớ không sao cả, coi như bị chó cắn một lần vậy, đau sẽ nhớ lâu hơn.”

“Cậu ta đúng là không nên trêu chọc câu, càng không nên dùng tớ để làm tổn thương cậu.” Dương Ái Vân trầm giọng nói, sắc mặt cũng u ám, Sầm Hạo Nhiên nói ra những lời đó thật sự không thể tha thứ được.

Liễu Khánh An khóc xong trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới can đảm hỏi: “Ái Vân, Sầm Hạo Nhiên thích cậu sao?”

“Cậu nghĩ vậy à?” Dương Ái Vân không biết Liễu Khánh An có cảm nghĩ gì cô nhíu mày hỏi.

Cô nàng hoang mang: “Tớ không biết, chẳng phải anh ta nói muốn cậu sao? Anh ta cũng chỉ lợi dụng tớ tiếp cận cậu thôi, không phải sao?”

“Khánh An, tớ cũng không thể nói rõ mục đích của Sầm Hạo Nhiên nhưng tớ chắc một điều hắn không hề yêu tớ.” Nhìn kỹ thì Sầm Hạo Nhiên dường như có tình cảm với Khánh An nhưng không biết vì lý do gì lại gây tổn thương cho cô ấy.

Con người này đúng là khó đoán, cô cũng không thể nói điều này với Khánh An, bởi vì cô không muốn gieo hy vọng cho cô bạn nữa.

Liễu Khánh An nghe cô nói càng thêm trầm uất, khó khăn lắm một can đảm nói yêu một người không ngờ người ta lại cho mình một quả đắng, những ngọt ngào lúc trước dường như chưa từng tồn tại.

Lúc này điện thoại của Dương Ái Vân reo lên, là Sầm Cảnh Đình gọi đến nên cô nhanh chóng bắt máy.

“Alo.”

“Em đến nơi chưa?” Giọng nói ấm áp của người đàn ông truyền qua điện thoại khiến cô sực nhớ mình có hẹn ăn cơm trưa ở căn tin công ty với Sầm Cảnh Đình.

Nhìn cô bạn cô ái ngại nói: “Em đến rồi, có điều Khánh An gặp chuyện em phải bên cạnh cô ấy, có lẽ không ăn cơm với anh được rồi.”

“Vậy sao, em đang ở đâu?”

Tiếng “tinh” của thang máy vang lên Sầm Cảnh Đình vừa văn bước ra khỏi cửa, tiến về đại sảnh.

Bên kia Dương Ái Vân trả lời: “Tiệm cà phê đối diện Sầm Gia.”

“Ừ, anh biết rồi, anh sẽ qua đó.”

“Hả? Không cần đâu, anh đừng qua, em và Khánh An sẽ đi luôn.” Dương Ái Vân vội ngăn anh.

Sầm Cảnh Đình dừng bước giữa đại sảnh, nhíu mày nói: “Gấp gáp vậy sao? Em đã ăn gì chưa?”

“Chưa, em sẽ qua nhà Khánh An ăn cùng cô ấy, xin lỗi anh nhé.” Dương Ái Vân áy náy.

Lúc này Liễu Khánh An chợt lên tiếng: “Tớ muốn ở một mình, cậu cứ đi ăn cùng Sầm Cảnh Đình đi.”

“Thế sao được.” Dương Ái Vân tạm thời bỏ điện thoại xuống nhưng không tắt máy, cô nhìn Khánh An bảo: “Để tớ ở cùng cậu đi, chí ít cho đến khi chúng ta ăn xong tớ sẽ để cậu có không gian riêng, được không?”

“Tớ không có khẩu vị.” Liễu Khánh An sụt sịt nói, cả người tựa vào phía sau chiếc ghế.

Dương Ái Vân lại bảo: “Hay là cậu vào Sầm Gia ăn cơm cùng tớ, ăn một chút thôi cũng được, sau đó tớ bảo tài xế chở cậu về, chứ cậu thế này tớ rất lo.”

Liễu Khánh An thấy bạn lo lắng cho mình thì đồng ý. Dương Ái Vân thở phào nhẹ nhõm mới tiếp tục nhấc điện thoại lên: “Đình, anh còn đó không?”

“Ừ, anh đây.”

“Sắp xếp cho em một phòng ăn được không, yên tĩnh một chút, em với Khánh An muốn ăn cơm.” Dương Ái Vân nói.

“Được.” Sầm Cảnh Đình không suy nghĩ đồng ý, đợi cô cúp máy anh lại giao phó cho thư ký mấy câu.

Liễu Khánh An cùng Dương Ái Vân một lần nữa rời khỏi chiếc xe, không ngờ vừa mới đi được mấy bước thì Sầm Hạo Nhiên vừa vặn đi ra khỏi quán cà phê.

Một lần nữa bốn mắt chạm nhau, Liễu Khánh An cố kìm nén nước mắt không rơi xuống, ánh mắt của Sầm Hạo Nhiên lạnh như băng nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, có một phút hắn xém chút nữa chạy tới muốn an ủi người. Thế nhưng lý trí lại không cho hắn làm vậy.

Sầm Hạo Nhiên cứ thế lướt qua người Liễu Khánh An một cách vô tình, lạnh lùng, cứ như thế chỉ là người xa lạ không quen biết nhau.

Liễu Khánh An siết chặt bàn tay cố gắng để cho mình bình tĩnh nhất có thể, trái tim cô thắt lại đau đớn. Chợt, cô quay người lại kêu lên một tiếng: “Sầm Hạo Nhiên.”

Bước chân của người đàn ông khựng lại nhưng không quay đầu, giọng nói bỗng chốc giễu cợt: “Sao thế? Còn lưu luyến tôi sao?”

“Anh…” Liễu Khánh An kìm nén nỗi đau trong lòng hỏi: “Từ trước đến nay những gì anh thể hiện chỉ là giả thôi sao? Sự quan tâm, chăm sóc của anh có lúc nào là thật lòng hay không?”

Sầm Hạo Nhiên nghe cô hỏi hít thật sâu một hơi, cổ họng như muốn nghẹn lại không thể thốt ra lời sắp nói. Thế nhưng cuối cùng vẫn phải nói: “Đừng ảo tưởng, Sầm Hạo Nhiên tôi chưa từng thật lòng với ai, vở kịch này kết thúc được rồi.”

Dứt lời hắn cất bước rời đi, vừa hay có một chiếc Mercedes cũng dừng ngay trước mặt. Sầm Hạo Nhiên bước lên, chiếc xe cứ thế biến mất khỏi tầm mắt Liễu Khánh An, hai mắt cô cũng dần mờ đi, cuối cùng nước mắt đã kìm lại cũng không nhịn được rơi xuống.