Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 171: Ăn cơm

Dương Ái Vân thấy anh cứ mãi sờ mà không rời tay cô hỏi: “Thế nào? Em rất xấu phải không?”

“Không, rất đẹp, chẳng có gì là xấu cả.” Sầm Cảnh Đình khàn giọng nói.

Dương Ái Vân nhoẻn miệng cười nói: “Vậy anh nói xem bộ dạng của em có như anh tưởng tượng không?”

“Còn hơn tưởng tượng của anh, em cười rất đẹp cũng rất dịu dàng, từ nhỏ đến lớn đây là nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy.” Anh vừa nói đôi tay lại vừa di chuyển xuống môi cô vuốt nhẹ một cái.

Dương Ái Vân hơi tê dại lại bảo: “Vậy sau này lúc nào em cũng cười cho anh xem, được không?”

“Được.” Sầm Cảnh Đình dứt khoát gật đầu, đây là điều mà anh mong còn chẳng được.

Hiện tại tâm trạng cô rất vui nên nụ cười càng thêm sáng lạn hơn. Mặc dù không thể nhìn cô một cách rõ ràng hơn nhưng mỗi biểu hiện của cô dù chỉ có thể nhìn một cách mờ nhạt anh vẫn sẽ ghi khắc trong lòng.

Đây là vợ anh, người cho anh hy vọng, ấm áp, niềm tin và cũng là người khiến anh động lòng thêm lần nữa, dáng vẻ này của cô thật sự rất đẹp, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào diễn tả được cảm xúc lúc này trong lòng anh.

“Ái vân, anh nhất định sẽ tìm bác sĩ giúp em chữa vết bớt này.” Sầm Cảnh Đình đột nhiên nói.

Dương Ái Vân hơi sững sờ, như có như không hỏi: “Sao nào? Sầm Cảnh Đình, bây giờ anh nhìn thấy rồi lại chê vết bớt của em sao? Phút trước còn nói rất đẹp phút sau không nhìn nổi nữa phải không?”

“Không phải, em đừng hiểu lầm, anh chỉ là không muốn nghe người khác gièm pha em mỗi ngày, vợ anh xinh đẹp không xấu như bọn họ nói.” Sầm Cảnh Đình vội vã giải thích, anh nói lại có chút vụng về, ấp úng.

Cô cũng chỉ là trêu đùa anh trong chốc lát mà thôi, không ngờ anh lại phản ứng đáng yêu như vậy. Dương Ái Vân bật cười: “Dạo này miệng lưỡi của anh ngọt nhỉ?”

“Anh không nói ngọt anh nói thật, hiện tại trong mắt anh chỉ có em thôi.”

“À, hiện tại thôi sao, vậy tương lai sẽ là em khác đúng không?”

“Không phải thế…” Sầm Cảnh Đình có chút nóng vội, lại thấy nụ cười đầy trêu ngươi của cô anh hơi khựng lại nói: “Em cố tình.”

“Cố tình đấy thì sao anh làm gì em?” Dương Ái Vân có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.

Sầm Cảnh Đình không nhịn nổi kéo cô vào lòng mình thì thào: “Sao anh có thể làm gì em, anh chỉ muốn yêu em thôi, cho dù em cố tình vô ý đều được.”

“Đình, anh vừa nói yêu em có đúng không?” Dương Ái Vân bắt đúng trọng tâm nói.

Sầm Cảnh Đình không phủ nhận như lúc trước nữa gật đầu: “Ừm, anh yêu em, rất yêu em, chỉ muốn mỗi ngày yêu em, bên em mà thôi.”

Từng câu từng chữ yêu cứ len lỏi vào tâm trí của Dương Ái Vân, cô không nhịn được khẽ nói: “Đình của em, sao anh lại dễ thương như vậy nhỉ?”

Vành tai của Sầm Cảnh Đình có chút đỏ lên, bình thường anh cũng không hay nói những lời thế này, mới vừa hình như có chút kích động rồi, thế nhưng anh không hối hận khi nói ra.

Bên này hai người thân mật không tách rời thì bên kia ông Sầm tâm tư lại nặng nề, mặc dù Cảnh Đình có thể nhìn thấy nhưng chỉ là tạm thời và không rõ ràng, một ngày nào đó anh có thể sẽ mù lại lần nữa. Lúc đó dù có đôi mắt phù hợp cũng không thể ghép nữa.

Cho nên cháu trai của ông đời này sợ là không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa rồi. Trợ lý ở bên cạnh nghe ông thờ dài mười mấy lần không nhìn được lên tiếng: “Ông chủ, phía công ty báo tin tiến trình của dự án Nam Sơn khá tốt, thế nhưng trong cuộc họp sáng nay Minh Tường lại xuất hiện còn đưa ra một đề nghị táo bạo.”

“Hắn đến Sầm Gia nữa sao? Cậu nói đi hắn có ý kiến gì?” Biểu tình của ông không tốt lắm.

Trợ lý lại bảo: “Hắn mời thầy phong thủy đến nói dự án xây theo kế hoạch sẽ gặp phải xui rủi.”

“Hừ, vô lý, anh Trung sắp xếp đi, tôi muốn về trước trong hôm nay, hắn nghĩ Sầm Gia là nơi hắn muốn làm gì thì làm sao.” Ông sầm không khỏi tức giận. Dù sao cũng lo xong chuyện ở đây rồi ông hoàn toàn yên tâm trở về giải quyết chuyện công ty.

….

Ở thêm ba ngày nữa Sầm Cảnh Đình và Dương Ái Vân cùng nhau trở về, vốn dĩ muốn ở lại chơi một hai ngày đi chơi vài chỗ nhưng nghe tin Sầm Gia đang rối ren bọn họ phải trở về một chuyến.

Dù sao Sầm Cảnh Đình cũng quyết định quay lại thì phải có chuẩn bị trước. Cho nên sáu giờ tối bọn họ đã có mặt ở thành phố Ban Mai.

Sầm Cảnh Đình đeo chiếc kính chống sáng nắm tay Dương Ái Vân bước về phía chiếc xe Bugatti màu đen chờ sẵn ở phía trước. Lần này là anh nắm tay dìu cô bước đi mà không phải là cô dẫn dắt anh từng bước một. Cảm giác này khiến Sầm Cảnh Đình tự tin vững vàng hơn rất nhiều.

Phía trước có mấy vệ sĩ đang đứng chờ một người định mở cửa xe thì Sầm Cảnh Đình phất tay để bọn họ tránh qua một bên rồi tự mình mở cửa cho cô.

Dương Ái Vân nhìn hành động của anh mỉm cười ngồi lên chừa chỗ cho anh đi vào. Sầm Cảnh Đình cũng tự nhiên đi lên ngồi bên cạnh cô.

Xe vừa khởi động Dương Ái Vân đã quan tâm hỏi: “Đình, mắt của anh đã thích ứng hơn chưa?”

“Em yên tâm, tốt hơn rồi, không còn khó chịu như ban đầu nữa.” Sầm Cảnh Đình trả lời cho cô yên tâm, Thomas nói anh cũng cần thời gian để thích ứng với đôi mắt mới.

Dương Ái Vân nghe vậy cũng an tâm hơn, cô nhìn ra cửa sổ nói: “Cảnh đêm hôm nay thật đẹp, Đình, anh có thấy vậy không?”

“Ừm.” Sầm Cảnh Đình gật đầu, bao lâu rồi anh mới không nhìn lại cảnh vật này, cứ tưởng cả đời sẽ không thể nhìn thấy nữa không ngờ lại có ngày nhìn được lần nữa, từng hàng cây, tòa nhà, con người hiện trong mắt anh, tuy mờ nhưng không phải một màu đen như lúc trước nữa, nó đã có màu sắc.

Xe cứ lăn đều trên đường cuối cùng cũng đến khu biệt thự xa hoa nhà họ Sầm. Hai người bước vào bên trong biệt thự trung tâm. Lúc này toàn bộ người nhà họ Sầm đều có mặt đông đủ không thiếu một ai.

Ánh mắt của ai cũng chăm chú nhìn Sầm Cảnh Đình, dường như là xem anh đã thật sự nhìn thấy hay chưa, mỗi người có một tâm tư khác nhau. Chỉ có ông Sầm bình tĩnh ngồi ở chính giữa.

Sầm Cảnh Đình đi vào trong phòng khách, đầu tiên hướng ông Sầm nói: “Ông, cháu đã về.”

“Ừm, cháu và Ái Vân mau lại đây đi, chúng ta ăn tối trước rồi nói chuyện sau.” Ông Sàm dứt lời thì ra hiệu người hầu dọn đồ ăn.

Sầm Cảnh Đình chào hỏi ông Sầm xong cũng chưa để ý bất cứ ai trong nhà, bà Nhung sắc mặt thêm khó coi, mà bà Lê và bà Liên ngại ba chồng trách mắng nên cũng chưa lên tiếng.

“Con xem bà già này chết rồi sao?” Bà Nhung vẫn là không nhịn được lên tiếng.

Sầm Cảnh Đình nhìn người mẹ đối diện mình, nét mặt bà vẫn vậy, đối với anh chỉ có một bộ dạng vô cùng tức giận, đúng là gương mặt quen thuộc luôn in hằn trong tâm trí anh.

“Mẹ cũng quan tâm đến sự tồn tại của con sao?” Sầm Cảnh Đình nói với giọng mỉa mai.

“Con…” Bà Nhung muốn trách mắng vài câu thì bị ông Sầm lên tiếng nhắc nhở: “Chị Nhung, con chị vừa mới phẫu thuật xong đấy, chị không thể nói một lời tốt đẹp nào sao? Mở miệng là muốn trách mắng, nếu chị không hỏi han được thằng bé một câu thì im miệng đi.”

Câu nói của ông Sầm khiến bà ta xanh mặt, hai cô em dâu cười đắc ý vui sướиɠ khi người gặp họa.

Lúc này người hầu lại chạy ra nói: “Ông chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”

“Hừ, ăn cơm thôi.” Ông Sầm dẫn đầu đi trước đám con cháu lần lượt theo sau.

Một bàn ăn dài cuối cùng cũng ngồi đủ người, trong lúc ăn dường như ai cũng an phận không lên tiếng, tuy nhiên cũng không ai ăn ngon miệng vì ai cũng bị nghẹn lời.

Chỉ có Dương Ái Vân là vui vẻ ăn đồ do Sầm Cảnh Đình gắp. Anh rất chăm chú nhìn vào cô, thấy cô hết thức ăn thì gắp thêm lại hỏi: “Em muốn ăn gì cứ nói anh.”

“Được, nhưng anh cũng phải ăn đi, anh xem bát của anh còn chưa vơi bao nhiêu đâu, mau ăn cho em.” Dương Ái Vân nuốt xong miếng thịt lại nhìn bát của anh nói, nhân tiện cũng gắp thêm vài món nữa.

Sầm Cảnh Đình nghe theo cô, vui vẻ ăn những đồ cô gắp không sót một thứ, dù là món anh không thích cũng vui vẻ ăn. Dương Ái Vân vô cùng hài lòng lại bảo: “Em muốn ăn thêm gỏi cuốn, anh cuốn cho em.”

“Được.” Sầm Cảnh Đình bỏ đũa xuống, nhúng một cái bánh tráng sau đó bỏ thêm rau thịt và tôm thành thục cuốn lại, sau đó chấm nước tương đưa đến bên miệng cô.

Dương Ái Vân vui vẻ mà cắn một miếng, anh lại tiếp tục châm thêm nước tương, cứ thế cho đến khi cô ăn hết anh lại hỏi: “Muốn ăn nữa không?”

Dương Ái Vân gật đầu, được phục vụ thế này cô lại muốn ăn nhiều thêm mấy cuốn.

Đám người trố mắt nhìn hai người đút nhau ăn, mỗi người một biểu cảm vô cùng đặc sắc. Bà Liên không nhịn được mồm lại lên tiếng: “Cảnh Đình sáng mắt lại rồi thật biết chăm vợ.”

“Ái Vân có thai, Cảnh Đình là chồng con bé chăm sóc là chuyện bình thường.” Ông Sầm chợt liên tiếng, bữa nay ăn có vẻ ngon hơn bình thường.

“Sao cơ? Ái Vân có thai rồi?” Bà Liên có chút kích động, mấy người còn lại cũng không ngoại lệ, chỉ có Sầm Hạo Nhiên là vẫn rất điềm tĩnh.