Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 117: Nghe theo cô

Bên này Khải Nam điều tra xong sự việc ngay lập tức đến thư phòng của Sầm Cảnh Đình báo cáo.

“Thiếu gia, bà Hằng quả thật đã gϊếŧ người, theo như điều tra, sau khi giằng co với người phụ nữ kia xong bà ta đã lập tức bỏ chạy, những người sống ở đó có người nhìn thấy bà ta hốt hoảng chạy ra quốc lộ bắt xe, thế nhưng còn chưa kịp lên đã bị người đánh thuốc mê đưa đi, còn người phụ nữ kia đã được xử lý sạch sẽ như chưa có chuyện gì.”

“Ai làm?” Sầm Cảnh Đình thâm trầm hỏi.

Khải Nam trả lời: “Người chúng ta tra được chiếc xe đưa bà Hằng đi dừng lại trước sòng bạc Mắt Ưng.”

“Mắt Ưng.” Sầm Cảnh Đình lẩm bẩm như đang suy nghĩ chuyện gì đó, anh lại hỏi: “Mẹ tôi làm sao có video kia?”

“Cái này tôi không điều tra được, còn nữa ở đó hoàn toàn không có camera.” Khải Nam trả lời.

Sầm Cảnh Đình nhận ra điểm khác lạ: “Có người quay lén.”

“Theo điều tra sơ bộ thì có khả năng này, ngoài ra trong khu nhà trọ đó tôi còn tìm thấy một điếu xì gà Aniversario ở cửa sổ, loại xì gà này chỉ được dùng trong sòng bạc Mắt Ưng, tôi nghi ngờ…” Khải Nam nói đoạn lại nhìn Sầm Cảnh Đình.

Anh suy đoán được một nửa lại nói: “Liên hệ với Lý Tuấn Phong cho tôi.”

“Thiếu gia, cậu muốn hẹn riêng hay…”

“10 giờ sáng mai tôi muốn gặp trực tiếp, địa điểm… Bạch Long.”

Khải Nam nghe cái tên này có chút kinh ngạc lại không dám hỏi nhiều.

“Cảnh Đình.” Lúc này ngoài cửa phòng vang lên một giọng nữ, Sầm Cảnh Đình nói: “Cậu ra ngoài trước đi, cô ấy có hỏi đừng nói gì.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Khải Nam mở cửa thì bắt gặp Dương Ái Vân đang đứng phía trước, hắn lên tiếng chào hỏi: “Thiếu phu nhân.”

“Ừm, các anh nói chuyện xong rồi sao?”

“Vâng, mời cô.” Khải Nam giữ cửa cho Dương Ái Vân đi vào.

Vừa bước vào trong cô đã thấy Sầm Cảnh Đình đang ngồi trước bàn làm việc, cô lên tiếng: “Cảnh Đình.”

“Dậy rồi sao?” Lúc anh đến đây là 6 giờ chiều thấy cô vẫn còn ngủ anh không đánh thức, không ngờ anh nói chuyện mới có nửa tiếng cô đã tỉnh dậy.

Dương Ái Vân đi đến bên cạnh anh nói: “Khánh An gọi điện cho em, cô ấy mẹ em bị đưa đến sòng bạc Mắt Ứng, Cảnh Đình, em tính đến đó một chuyến.”

“Không được đi.” Sầm Cảnh Đình lập tức ngăn cản: “Nơi đó phức tạp không thích hợp cho cô đến.”

“Em biết nhưng mẹ đang ở đó em dù sao cũng phải đến một chuyến, anh yên tâm em có sự chuẩn bị không phải bất chợt đến đó.” Dương Ái Vân tính thuyết phục anh.

Sầm Cảnh Đình lại kiên quyết nói: “Tôi đã bảo không được, cô không nghe rõ sao?”

“Cảnh Đình…” Dương Ái Vân không nghĩ anh lại phản đối kịch liệt như vậy, điều này chứng tỏ anh đang quan tâm cô nhưng giờ phút này cô rất lo lắng cho mẹ mình.

“Dương Ái Vân, tôi đã bảo hãy tin tôi cô quên rồi sao?” Anh trầm giọng hỏi.

Dương Ái Vân phản bác: “Em không quên, chỉ là em lo lắng không ngồi yên một chỗ được.”

“Cho tôi một ngày, Dương Ái Vân, bây giờ cô sốt ruột cũng không giải quyết được gì.” Giọng điệu của anh có chút trầm ấm, bình thường người phụ nữ này mạnh mẽ tự tin đến khi gặp vấn đề lại vô cùng xông xáo, anh phải kìm cô lại không để cô xảy ra bất trắc được.

Nhờ vào sự an ủi của anh Dương Ái Vân cũng vơi bớt sự hốt hoảng trong lòng, cô lại bảo: “Được, Cảnh Đình, em trông cậy cả vào anh.”

“Tốt lắm.” Sầm Cảnh Đình thở phào nhẹ nhõm cứ sợ cô sẽ xúc động anh dịu giọng nói: “Muốn ăn cái gì tôi bảo Phong Đại mua về đây.”

“Không bảo đầu bếp làm sao?”

“Tối nay sẽ do cô quyết định, chọn nhà hàng rồi bảo Phong Đại một tiếng là được.”

Dương Ái Vân suy nghĩ mới nói: “Em không muốn ăn nhà hàng, ăn mấy món đơn giản được không?”

“Muốn ăn gì?” Nếu cô muốn ăn cái khác anh cũng không có ý kiến gì.

Dương Ái Vân nhanh chóng trả lời: “Anh ra ngoài cùng em, em dẫn anh đi.”

“Được.” Lần này Sầm Cảnh Đình tùy ý cô, có lẽ muốn cô được vui vẻ một chút.

Hai người mặc thêm áo khoác đi ra ngoài ăn tối, chiếc xe của bọn họ vừa mới rời khỏi công thì một chiếc xe Roll Royce đi vào, người ngồi phía sau xe nhìn thấy bóng dáng của hai người cũng không quá để ý hắn hỏi tài xế: “Dạo gần đây trong nhà có phát sinh chuyện gì không?”

“Thưa Nhiên thiếu không có gì đặc biệt, mấy vị phu nhân dạo này khá yên tích, chỉ có điều đại phu nhân hay ra ngoài ban đêm còn tam phu nhân lúc nào từ ngoài trở về cũng bực tức, còn trút giận lên người làm.” Người tài xế trả lời, hắn cũng là vệ sĩ riêng của Sầm Hạo Nhiên.

Nghe mấy chuyện này Sầm Hạo Nhiên không có hứng thú chỉ hỏi: “Anh họ và chị dâu tôi thì sao?”

“Bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau trong biệt thự phía đông, chỉ là nghe người làm nói đại thiếu phu nhân và đại phu nhân có chút căng thẳng, đại thiếu gia còn ra mặt bênh vực đại thiếu phu nhân.” Bao nhiêu chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà tài xế đều bẩm báo hết không sót một chuyện.

Sầm Hạo Nhiên nghe đến đây cảm thấy có chút thú vị: “Xem ra anh họ kia của tôi đã dao động rồi, cậu nói tôi có nên tăng thêm chút tình cảm cho bọn họ không?”

Qua gương chiếu hậu tài xế nhìn thấy nụ cười nửa miệng của ai đó, hắn không khỏi run nhẹ. Thủ đoạn của vị này hắn đương nhiên biết, tăng tình cảm này cũng không biết là tốt hay xấu.

“Thiếu gia, đến rồi.” Lúc này chiếc xe dừng trước căn biệt thự Âu Cổ.

Sầm Hạo Nhiên chưa có ý định xuống xe mà hỏi tiếp: “Chị họ của tôi thì thế nào?”

“Dự án có chút rắc rối hiện tại tiểu thư đã xuống đó giải quyết, còn có…” Tài xế muốn nói lại thôi.

Sầm Hạo Nhiên híp mắt: “Chuyện gì nữa.”

Tài xế biết không thể giấu diếm nên nói: “Giám đốc Lam đυ.ng tay đυ.ng chân vào dự án Nam Sơn bị đại thiếu gia phát hiện, người của cậu ấy gửi chứng cứ đến cho thiếu gia, lúc đó cậu còn ở Pháp nên tôi không tiện báo cáo.”

“Chứng cứ sao?” Sầm Hạo Nhiên nghe điều này vẫn chưa có biểu hiện gì lớn mà hỏi: “Anh họ tôi có nói gì không?”

“Không có, chỉ đưa chứng cứ thôi ạ.”

“Tốt lắm!” Sầm Hạo Nhiên chỉ cười nhạt, bình tĩnh đến đáng sợ, không ai biết hắn đang có dự tính gì.

Cách khu biệt thự nhà họ Sầm năm kilomet chiếc xe Bugatti dừng trước một cửa tiệm bán hủ tiếu. Để không bị ai chú ý Dương Ái Vân đã kêu Phong Đại lái xe đi trước còn cô lại dẫn anh vào bên trong.

Chưa gì Sầm Cảnh Đình đã nghe thấy tiếng ồn ào, anh hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Tiệm mỳ, ở đây có hủ tiếu, bánh canh, xá xíu còn kèm theo sữa đậu nành và sữa dâu, Cảnh Đình, anh muốn ăn cái gì?” Dương Ái Vân kéo anh tới một cái bàn trống để anh ngồi xuống rồi nhiệt tình giới thiệu cho anh.

Sầm Cảnh Đình lại hỏi: “Sao lại chọn chỗ này?”

“Muốn hoài niệm một chút thôi, lúc trước khi có một mình em hay tới mấy chỗ thế này, vừa rẻ lại vừa đông vui, đặc biệt hương vị nấu không tệ, em biết anh ăn quen sơn hào hải vị rồi nhưng thỉnh thoảng ăn một tô mỳ cũng không sao.” Dương Ái Vân không khỏi huyên thuyên một hồi.

Sầm Cảnh Đình mặc dù chưa từng đến những nơi thế này nhưng không phải là không thể vào.

Lúc này chủ quán đi đến hỏi: “Hai cô cậu muốn ăn gì đây?”

“Hai tô hủ tiếu một tô không hành, thêm hai ly sữa đậu nành và một dĩa thịt.” Dương Ái Vân nhanh chóng gọi món, chủ quán nghe vậy cười nói: “Cô cậu đợi chút nhé, có ngay đây.”