Trổ Hoa

Chương 2

Năm tháng cứ như vậy một năm rồi lại một năm ùn ùn trôi qua.

Hai năm sau, Kiều Khả nhận được giấy trúng tuyển đại học, nhưng không phải ở Bắc Kinh, mà là Nam Kinh.

Trước khi điền nguyện vọng, Kiều Khả nhận được email của Hình Gia gửi tới. Hình Gia quen biết một cô gái trong trường đại học, Kiều Khả nhìn thấy bức hình họ nắm tay nhau, cô gái kia dáng dấp trông rất giống Ôn Nhã.

Nhìn thấy tấm hình đó, cuối cùng cô quyết định chọn Nam Kinh.

Có lúc Kiều Khả nghĩ, tình yêu chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng vô căn cứ, một khi nhìn thấu, nó sẽ tự động hóa thành tro bụi.

Hai tháng sau khi tới Nam Kinh, Kiều Khả quen Thiên Vũ.

Đó là một lần gặp mặt rất tình cờ.

Kiều Khả viết văn rất hay, cô thích viết về những tình tiết đau đớn nhưng khiến cho người ta thấy được một tình yêu sâu sắc trong đó, cô tham gia vào ban biên tập tạp chí của nhà trường, những bài viết mau chóng được đăng trên tạp chí.

Thanh niên nam nữ ở độ tuổi này, những cảm xúc trong lòng về cơ bản là giống nhau. Tiểu thuyết của Kiều Khả được rất nhiều người yêu thích, tiểu thuyết và tên tuổi của cô nhanh chóng lan rộng trong khuôn viên trường. Chủ nhiệm ban biên tập muốn mời cô tham gia, ở đây, cô quen biết Thiên Vũ.

Cái người tên Thiên Vũ ở trong trường là một người học rộng biết nhiều, nổi tiếng nhã nhặn, khiêm tốn, nếu không gặp trước, Kiều Khả còn cho là cậu ta là một nhân vật học thức, khuôn mặt nghiêm nghị, mang một đôi mắt kiếng màu đen khô khan. Nhưng đứng trước mặt cô, là chàng trai một thân áo sơ mi, vải cotton trắng, quần jean cũ, dáng vẻ thanh tú, ánh mắt trong suốt.

Cậu ta nói chuyện nho nhã, thú vị, là một người nhiệt tình, rất thích cười, khi cười để lộ ra một hàm răng trắng tinh, khỏe mạnh, bên má trái còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Thỉnh thoảng nhìn một chút, thì cô lại mất hồn. Lúc người này phát hiện, quay sang nhìn cô, thì cô mới giật mình cúi đầu, mặt đỏ giống như bị nắng hung nóng.

Từ đầu đến cuối cô là một cô gái thụ động và do dự, trong tình yêu quá sức cẩn thận.

Thiên Vũ chú ý tới cô gái luôn mặc váy bông trắng, cô có một đôi mắt đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, lúc nhìn người khác luôn có một chút xíu hoảng hốt. Lúc cúi đầu trong nháy mắt mái tóc dài che khuất khuôn mặt, che giấu tất cả tâm tư.

Cô rất yên tĩnh, thích đứng ở một góc, giống như một đứa trẻ thiếu sự chăm sóc, bao giờ cũng mang một dáng vẻ cô đơn, tịch mịch.

Một cô gái không giỏi về giao tiếp như thế này, đúng là dễ khiến người ta quên mất.

Vậy nhưng Thiên Vũ lại có một ấn tượng sâu sắc dành cho cô, ở trên người cô, anh tìm thấy được bóng dáng của chính mình. Anh nghĩ có lẽ bọn họ là cùng một loại người, khẽ híp mắt lại dưới ánh mặt trời trong thành phố, với một ngày ồn ào bởi những âm thanh và sự hối hả, nhộn nhịp của một đám người anh thường cảm thấy không biết làm thế nào.

Anh bắt đầu chậm rãi, không dấu không vết tiếp cận cô. Ngoại trừ viện lý do làm ban biên tập nên chủ động cùng cô làm việc ra, thì anh còn thường mời cô đi xem triển lãm tranh, đi nghe hòa nhạc, thưởng thức nhạc kịch. Họ đều yêu thích văn học nghệ thuật, trò chuyện từ chủ đề về văn hóa phục hưng ở Ý đến trào lưu tư tưởng của các nhà triết học Trung Hoa. Từ đậu hủ chiên trước cổng trường đến “Hoa Hướng Dương” của Van Gogh.

Kiều Khả cười nói với Thiên Vũ đây là lần đầu tiên mình ăn đậu phụ chiên mà trông dáng vẻ khoa trương như thế này, quả thật ăn còn kinh khủng hơn cả chuột. Lần đầu tiên Thiên Vũ nhìn thấy Kiều Khả cười, nụ cười khoe hàm răng trắng, đôi mắt sáng lung linh, trong đó có hương vị ngọt ngào làm cho người ta có chút mất hồn.

Thỉnh thoảng, sau khi hai người đi xem phim, họ sẽ dạo ngang qua phố bán thức ăn vặt phía sau trường học, Thiên Vũ sẽ mua cho Kiều Khả một xâu cá viên, thêm một chén chè thập cẩm lành lạnh, ngon miệng. Kiều Khả đứng trong góc nhỏ, nhìn về bóng lưng đang lựa cá viên cho mình của Thiên Vũ, rồi lại nhớ tới Hình Gia.

Hình Gia cũng rất thích mua đồ ăn vặt cho cô, nhìn cô nhét được một miệng đầy đồ ăn, sẽ cười mắng cô là con mèo nhỏ tham ăn. Cô tức giận nhào qua đánh anh, anh sẽ chặn cô lại kéo qua, bồng cô, tung cô lên rồi lại đỡ lấy cô.

Kiều Khả ôm lấy cổ của Hình Gia thét chói tai, hai người họ mặc sức cười, tiếng cười rộn ràng như trong giấc mộng vang vang khắp ngày hè.

Thiên Vũ mua cá viên và chè thập cẩm xong, xoay người lại tìm kiếm bóng dáng của Kiều Khả, lại thấy Kiều Khả đang chăm chú ngắm nhìn bầu trời đêm đến ngẩn người.

Mỗi lúc như vậy, Thiên Vũ cảm thấy giữa bọn họ có một khoảng cách vô hình không cách nào đo được, dường như rất gần, lại dường như rất xa, xa đến nỗi không có giới hạn. Trực giác cho anh biết, cô gái trước mặt này có một vết thương, tựa như suối tóc dài đen nhánh của cô còn có cất giấu một bí mật, đẹp đẽ mà ưu buồn.

Anh có thể khẳng địng là bản thân đã thích cô, thích nụ cười thanh khiết của cô, giống như dòng suối nhỏ trong khe núi, trong suốt có thể nhìn thấy đáy. Thích cô khi thỉnh thoảng cô không chú tâm, ánh mắt nhìn đi nơi khác, lơ đãng, mất tập trung. Thích những lời văn lạnh lùng sắc bén, đau thương nhưng không ủy mị, thể hiện vẻ thông minh trí tuệ của cô. Thích cô rất nhiều rất nhiều, ngay cả những khuyết điểm của cô cũng rất thích. Thế nhưng, anh lại không thể xác định loại cảm giác này có phải là gọi là yêu hay không.

Bản thân bọn họ có quá nhiều điểm tương đồng, đây là một sự may mắn, nhưng cũng là một loại nguy cơ. Đối với hai người giống nhau, sự thật là không cần thiết, anh lo lắng nếu hai người họ đến với nhau thì có thể gánh vác tương lai của nhau được hay không.

Anh đối với cô, cô đối với anh, cả hai đều do dự.

Cứ như vậy, thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt đã đến tháng tám, hoa đồ mi nở, mùa hè đã qua, rất nhiều việc còn chưa có kết cục, nhưng vẫn phải kết thúc. Đây là một mùa ly biệt.

Thiên Vũ tốt nghiệp, ngay sau đó sẽ phải rời khỏi trường học, anh muốn đi đến những thành phố ở phía nam để phát triển sự nghiệp.

Lúc anh nói điều này với Kiều Khả, Kiều Khả ngạc nhiên nhìn anh: “Mình nghĩ là cậu sẽ ở lại trường làm giáo viên.”

Thiên Vũ lắc đầu cười: “Ở lại trường đại học làm một giáo viên bình thường, mỗi ngày lên lớp giảng bài cho sinh viên, ngày qua ngày chỉ lập lại một công việc, cầm trong tay một món tiền lương, cuộc sống theo nề nếp như vậy nhiều người cảm thấy rất hài lòng. Nhưng nó không phù hợp với ước mơ của mình, Kiều Khả, thật sự cậu chưa hiểu rõ mình.”

Kiều Khả thở dài, có lẽ vậy, cô thật sự chưa hiểu rõ anh. Chẳng qua cô nghĩ rằng, thế giới này hầu như không không hợp với khát vọng của mọi người, chỉ là có người lựa chọn kiên trì, có người sau khi tốt nghiệp thì từ bỏ.

“Vậy, sau này còn sáng tác không?”

“Không viết, cái này chẳng qua là một chút việc giải trí lúc còn trẻ, không thể coi là sự nghiệp thật sự.”

Kiều Khả nhìn khuôn mặt của Thiên Vũ, đột nhiên cảm thấy chàng trai trước mắt khiến cho cô cảm thấy xa lạ. Bọn họ từng cùng nhau ngồi dưới bầu trời sao đêm chằng chịt, say sưa nói về văn học, nói về những mơ ước. Cậu đã từng nói muốn đem tâm hồn mình đặt vào từng con chữ, lời văn viết ra làm cho toàn thân người ta phải run rẩy. Người già có thể nhìn thấy hoa nở, thanh niên có thể nhìn thấy sự suy tàn, thống khổ có thể thấy được ấm áp, hạnh phúc có thể nhìn thấy sự sâu sắc.

Từng câu từng chữ, vẫn còn ở bên tai. Cô thật sự không thể hiểu, trong nháy mắt một người lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy.

Kiều Khả rất hoang mang, nhưng Thiên Vũ lại tỉnh táo, anh hiểu được, thời khắc quyết định đã đến. khi cả hai mâu thuẫn, thì anh phải đưa ra lựa chọn. Được hay mất, nhẹ và nặng, ước mơ và tình yêu, trong lòng anh đã có lựa chọn.

“Cũng tốt, chỗ này có lẽ thật sự không hợp với cậu, ra bên ngoài cậu sẽ phát huy tốt hơn.” Kiều Khả ảm đạm nói.

“Mình muốn đi đến một thành phố sầm uất, những thành phố như vậy vì có nhân tài khắp nơi nên cạnh tranh rất khốc liệt, mọi người ở đó đều chạy đua từng giây để tồn tại, là một chiến trường phải ganh đua lợi ích. Nếu như không cố gắng, không chừng ngay cả cặn bã cũng không thừa lại.” Thiên Vũ cố nói một cách nhẹ nhàng, thoải mái.

Kiều Khả rất muốn nói với anh, biết rõ mình sẽ trở thành một mặt hàng động vật của xã hội, tại sao còn muốn đi?

Nhưng cuối cùng cô cũng không nói, ngẫm lại vẫn là Hình Gia nói đúng, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, có một số việc chỉ đành bất lực.

“Kiều Khả, ngày mai mình sẽ ra ga, có thể đi tiễn mình không? Mình có một vài thứ muốn giao cho cậu.”

Kiều Khả nhìn anh một chút, gật đầu nói: “Được.”

Ngày hôm sau Kiều Khả không thể đi, cô bị viêm ruột thừa cấp tính, được xe cứu thương đưa vào bệnh viện.

Khi Kiều Khả tỉnh lại ở bệnh viện, một đàn anh khóa trên đưa cho cô một cuốn vở có in hình lá phong đỏ, nói là của Thiên Vũ nhờ chuyển cho cô, ngày đó anh đã đợi cô rất lâu mới chậm chạp bước lên xe lửa.

Kiều Khả mở quyển vở ra, ngửi thấy được mùi ngòn ngọt của giấy và lá mục. bên trong kẹp rất nhiều lá phong, một năm bốn mùa đều có.

Ở góc sân trong trường học cũng có một tòa Phong viên xinh đẹp, mỗi khi hoàng hôn, Kiều Khả và Thiên vũ thường cùng ngồi dưới gốc cây phong cao lớn, vừa nói chuyện trên trời dưới đất, vừa nhìn ra phía xa nền trời lúc hoàng hôn nhuộm lên ánh nắng chiều một màu xanh nhạt và tím đỏ. Họ đều không có thói quen ở nơi đông người, Phong viên có không gian yên tĩnh, có thể cho hai người cảm giác an nhàn, tự tại.

Kiều Khả thấy bên dưới mỗi phiến lá phong đều có một dòng chữ nho nhỏ, được viết bằng bút máy, nét chữ cứng cáp có lực, là do Thiên vũ viết.

“Ngày 23 tháng 3 gặp Kiều Khả ở Phong viên, hoàng hôn tuyệt đẹp trên đường chân trời, giống như bầu trời đang cháy đỏ.”

“Ngày 16 tháng 4, cùng Kiều Khả ngắm sao trời, chúng tôi giống như hai cô nhi không biết chốn đi về, nhìn ngó xung quanh là hai linh hồn không có nơi cư ngụ.”

“Ngày 25 tháng 5, hôm nay là sinh nhật của tôi, Kiều Khả không biết, tôi coi món mơ cô ấy cùng tôi chia nhau như là một món quà sinh nhật.”

Đây chính là cách Thiên Vũ dùng để ghi lại khoảng thời gian ngắn ngủi như chớp mắt mà bọn họ được ở bên nhau. Kiều Khả không biết cảm giác lúc này của mình là như thế nào, cô lật giở từng trang, vừa xem vừa hoài nghi cái mình mở ra có thể nào là chiếc hộp Pandora hay không? Thứ che giấu ở đáy hộp, đến cuối cùng là hi vọng hay vẫn là thứ hủy diệt hi vọng?

Trên trang cuối cùng, Thiên Vũ viết: Mình biết quyết định của mình làm cho cậu rất thất vọng, nhưng mình cũng hiểu con đường bản thân mình phải đi. Trong lòng mỗi con người từ khi sinh ra đều có ẩn giấu một ước mơ, thế nhưng, chỉ với mơ ước thì con người không thể nào chống đỡ tất cả dưới thế giới này. Kiều Khả thân yêu, cho phép mình gọi cậu như vậy. Mình vẫn nghĩ được gặp cậu đã là món quà tốt nhất mà ông trời trao tặng cho mình. Phật nói, năm trăm lần ngoái đầu nhìn nhau ở kiếp trước mới đổi được một lần gặp mặt thoáng qua ở kiếp này. Như vậy, trong khoảng thời gian hai năm đã qua, vô số lần chúng ta cùng kề vai trò chuyện, vô số lần cùng uống cùng cười, vô số lần tâm sự cùng nhau, vô số lần mặc sức tưởng tượng về tương lai, nhiều lần vô số lần như vậy, đến cuối cùng, ở kiếp trước mình đã dùng bao nhiêu lần ngoái đầu nhìn lại để đổi lấy đây? Mình rất quý trọng trời cao đã mang đến cho chúng ta một đoạn duyên phận đáng quý này, cho dù sau này không còn đi chung một con đường, cũng xin đừng biến mất trong sinh mệnh của mình.

Dòng chữ phía dưới, là một dãy số điện thoại mới của Thiên Vũ.

Kiều Khả khép quyển sổ lại, đặt trở lại đầu giường. Thực tình đối với Thiên Vũ, cũng không phải cô không có cảm giác, chỉ là điều này như thật mà giả, lời nói lập lờ nước đôi, Kiều Khả không biết mình có thể coi đó như một lời hứa hẹn hay không.

Mùa hè năm mười sáu tuổi, lúc đó cô vẫn còn u mê trong tình yêu, thời điểm định mệnh đó, một người con trai nói với cô rằng: “Kiều Khả, anh ở Bắc Kinh đợi em.”

Thế nhưng trong lúc cõi lòng cô tràn đầy hi vọng, giống như một con thiêu thân muốn bất chấp tất cả, nhưng chỉ nhận lại được một bức hình anh cùng một cô gái khác tay nắm tay.

Kiều Khả mệt mỏi nằm trên giường, cảm giác mình là một đứa bé bị vứt bỏ. Có người tìm thấy cô, nhưng không thể dẫn cô đi. Cô nằm trong một thế giới mọc đầy cỏ hoang, ngày đêm nhìn lên trời cao.

Kiều Khả hai mươi tuổi, trong những ngày cuối cùng của mùa hè, những ước mơ và hình ảnh như mộng mờ ảo về người con trai thứ hai xuất hiện trong đời cô đã rời bỏ cô mà đi.

Trong hai năm sau đó, Kiều Khả cũng không gọi điện thoại cho Thiên Vũ, bản thân cô cũng đổi số điện thoại mới. Cứ như vậy, bọn họ biến mất trong cuộc sống của nhau.