Một ngày sau, ta lại đến nhà tù, thật ngạc nhiên là Garros hôm nay tinh thần rất tốt.
"Yundis... em có sao không? Anh làm em sợ à?"
Nghe câu đầu tiên của chồng là anh quan tâm đến mình, ta không khỏi ấm ức nhưng đồng thời lại thấy nhói ở ngực.
"Em khỏe không..."
Qua những thanh gỗ dày của nhà tù, ta vuốt ve những ngón tay của Garros.
"Thật tốt... Thật kỳ lạ. Sau khi biết chuyện, tâm trạng của ta tốt hơn rất nhiều. Có lẽ linh hồn của Harles đã bị oan ức và không còn ám ảnh ta nữa."
Gallos bình tĩnh nói.
"Garo...”
Đối mặt với người đàn ông đã mang đến cho ta ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời này, ta làm sao có thể sửa sai anh đây...
Làm thế nào ta có thể sống mà không có ngươi?
Thấy ta nước mắt giàn giụa trên mặt, Garros cúi đầu cười khổ:
“Đừng khóc, ta làm chuyện không tốt, có lỗi với cha và ngươi, có lỗi với em trai của ta... chịu phạt, ta có thể cùng ngươi 5 năm, đã là thượng đế nhân từ nhất tha thứ...”
"Chồng..."
“Ta đã thú nhận sáng nay…”
"Ngươi thú tội?"
Ta ngước nhìn vào mắt chồng:
"Tại sao? Chúng ta không có bằng chứng xác thực, không ai có thể kết tội anh!"
Gallows gật đầu:
"Ta biết tính cách của ngươi, ta làm sao có thể để ngươi phải chịu sự dày vò của lương tâm như vậy? Ta cả đời không biết xấu hổ, vì vậy đến giây phút cuối cùng, hãy để ta ở trên."
"Không... chồng... anh là người ngay thẳng nhất... trong lòng em, anh mãi mãi là một chiến binh."
"Đừng khóc, em cười trông rất đẹp... em cười... vì anh...”
"Vâng..."
Vì anh... em sẽ không khóc...
************
Ba tháng sau, dưới sự xét xử vô tư của cha ta.
Mặc dù vô cùng không tình nguyện nhưng Gallows vẫn bị kết tội gϊếŧ anh trai mình và bị kết án tử hình theo pháp luật.
Để bảo toàn danh tiếng cho con rể, cha ta chỉ tuyên bố rằng Garros đã chết trong cuộc chống lại kẻ thù nước ngoài.
Vào giây phút trước khi Gallows bị hành quyết, anh cười rạng rỡ, một nụ cười cởi mở.
"Nếu ta có thể gặp lại Harles, ta thực sự muốn trả ơn nó. Ta nợ nó rất nhiều, nhưng điều đó là không thể, phải không? Nó ở trên thiên đường, và ta sẽ xuống địa ngục...”
"Không... anh sẽ lên thiên đường, và Chúa sẽ tha thứ cho anh."
"Ta không dám mong ai tha thứ cho ta...”
Gallos nhìn ta và nói.
"Ngay từ đầu... Ta đã tha thứ cho ngươi...”
Chưa bao giờ ta thấy chồng mình dũng cảm đến thế.
Đối mặt với tội lỗi của mình cần can đảm hơn là chiến đấu với kẻ thù trong trận chiến.
Thật trùng hợp, chúng ta đã kết hôn được 5 năm mà không có con.
Nhưng ngay sau khi Garros thú nhận, ta phát hiện ra mình có thai.
Đó là con của Gallos...
Chúa cảm ơn ngươi.
Gallos, ta hứa với ngươi, sau này vô luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ dạy dỗ hắn thật tốt.
Và một ngày, khi nó hỏi ta bố là người như thế nào, ta sẽ trả lời anh:
“Bố ngươi là một chiến binh rất dũng cảm... Dù có lỗi lầm nhưng đến phút cuối, ông ấy đã dũng cảm thừa nhận tội lỗi của mình. Và ông ấy chấp nhận sự trừng phạt của Chúa mà không thù hận.”
Mặc dù, đó đã là một hình phạt không thể quay trở lại...
Gallos... anh yêu em mãi mãi... yêu em
【Hoàn thành】
**********************************
Tiểu Y:
"Này? Tại sao chỉ có Gretel trong tập này?"
Tiểu Khắc:
"Nghe nói tác giả cảm thấy đối thoại quá nhiều người, viết đối thoại phiền phức, cho nên viết một cái liền quên."
Tiểu Y:
"Chà... tất cả là một lý do sao? Tại sao chúng ta không viết trong tập tiếp theo rằng chúng ta đã bị gϊếŧ bởi một quả bom, và Gretel sẽ là người duy nhất còn lại...”
Tiểu Chí:
"Này... đừng nói nhảm, có lẽ Tiểu Phương cho rằng đây là một gợi ý hay...”
Tiểu Y:
"Này...”
**********************************
tái bút:
Sau khi viết xong, ta nhận ra rằng câu chuyện rất giống với "Sự thật trong bóng tối” của chị Mưa Tuyết.
Ặc... Ta xin lỗi... Ta không cố ý...