Cuộc nổi dậy cuối cùng đã đánh dấu chấm hết bằng một thất bại.
Ngày quý phi Thẩm thị bị xử tử, đêm tối như mực, đèn đuốc hơi lạnh.
Tứ hoàng tử vẫn còn nhỏ muốn chạy vội đến bên cạnh mẫu thân, lại bị thái giám nắm chặt, không thể động đậy, bất lực kêu rên giống như con thú nhỏ.
Tiếng như khóc thút thít.
Sương tuyết bay tán loạn, ngân quang chợt hiện ra, Thẩm thị suy sụp ngã xuống đất, máu tươi ấm áp từ cổ phun ra, nhuộm đỏ đầy đất trắng tinh khiết, lan rộng như hoa nở. Ánh sáng trong mắt Thẩm thị dần dần tiêu tán, phản chiếu vẻ mặt tuyệt vọng của trẻ con.
Bé trai khóc lóc thê lương thảm thiết đập phá màn tuyết, từ xa truyền vào trong điện đèn đuốc sáng trưng, lại trở nên không đáng kể. Diệp Liên vừa tắm xong nằm tựa trên giường quý phi, quần áo hồng y hoa mỹ, tư thái biếng nhác, dáng người linh lung, mềm yếu không xương tự nâng hai má, mặt mày khép lại, một đôi mắt hạnh hàm xuân, tình ý miên man, phong tình vạn chủng, quyến rũ tựa như hồ ly.
Diệp Liên cảm giác được chân mình bị người cầm, liếc mắt một cái, hoàng đế mặc áo bào kim long ngồi bên cạnh y, đang nâng lòng bàn chân của y lên cẩn thận chơi đùa trong lòng bàn tay. Xương thịt chân Diệp Liên rất cân xứng, trắng nõn xinh đẹp, mắt cá chân đeo vòng vàng, khảm chuông, khẽ run rẩy phát ra tiếng nhạc tang tang, êm tai dễ nghe.
Lòng bàn chân là vùng mẫn cảm của Diệp Liên, không chịu được trêu đùa. Ngón chân trắng muốt của Diệp Liên cuộn tròn, hô hấp rối loạn chừng mực, không thể duy trì dáng vẻ vân đạm phong kinh nữa, không nhịn được hừ lên tiếng: "Bệ hạ..."
Hoàng đế bị phản ứng của Diệp Liên chọc cười, khóe môi mỉm cười. Khuôn mặt hoàng đế dịu dàng như ngọc, khí độ hoa quý, tuy nhiên vòng tròn màu vàng trên đôi mắt rắn xếch quỷ mị, lại khiến khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế nhiễm một chút tà tứ.
Sau khi bị Hoàng đế ôm vào trong ngực, Diệp Liên thuận thế nằm lên khuỷu tay Hoàng đế, đầu ngón tay nhuộm đỏ nắm chặt vạt áo Hoàng đế, đốt ngón tay trắng như củ hành, cực kỳ xinh đẹp, đường nét tạo thành bàn tay, ngưng tụ thành cánh tay, nhưng trên cổ tay lại có một vết sẹo dữ tợn, trở thành một khiếm khuyết đẹp đẽ trên tranh. Chú ý tới tầm mắt lạnh lùng của Hoàng đế, Diệp Liên khẽ mỉm cười, dịu dàng làm nũng nói: "Bệ hạ quen khi dễ Liên Liên, biết rõ Liên Liên nhìn không quen máu tanh, nhưng vẫn xử tử quý phi nương nương trong cung của Liên Liên.”
"Ai bảo Liên Liên của trẫm không nghe lời, lại âm thầm cấu kết với mẫu tộc quý phi,cùng một giuộc, thậm chí còn mưu đồ phát binh tạo phản." Hoàng đế cưng chìu vuốt ve sống lưng Diệp Liên, "Xem ra là trẫm chìu hư ngươi, mới làm ngươi đắc ý vênh váo, không phân biệt được chuyện gì không nên làm.”
Nụ cười trên mặt Diệp Liên càng sâu, thâm tình chân thành, có thể dìm chết người: "Như vậy, bệ hạ muốn xử trí Liên Liên như thế nào?" Nhìn vào trong mắt Diệp Liên, chỉ thấy một mảnh hoang vu, lạnh như băng tĩnh mịch, không thấy một chút sức sống.
"Trẫm biết rõ ngươi đang suy nghĩ cái gì, chỉ tiếc, ngươi nhất định phải ở bên cạnh trẫm." Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu, dịu dàng nói: "Nếu ngươi lại dám đi tìm chết, trẫm lập tức chôn sống người ngươi quan tâm, được không?"
Diệp Liên không nói gì, mặc cho im lặng lan ra, cho đến khi tiếng bước chân và tiếng khóc tới gần. Diệp Liên quay đầu, thái giám bên người Hoàng đế khom lưng đi tới trước mặt Hoàng đế, hai thái giám đi theo phía sau ôm đứa trẻ giãy dụa không ngớt.
Có lẽ biên độ vặn vẹo lớn, thái giám không nắm chắc, Tứ hoàng tử Luyện ngã xuống đất, ngã đau, vô ý thức cuộn tròn thân thể, phát ra tiếng khóc nức nở bi thảm, bộ dáng đáng thương đến cực điểm.
Diệp Liên tránh khỏi vòng tay hoàng đế, đi tới bên người Tứ hoàng tử, cúi người quỳ xuống, váy cung trải tán ra trên mặt đất, hồng cực diễm cực, như mẫu đơn nở rộ, làm nổi bật Diệp Liên càng thêm kiều quý, mỏng manh yếu ớt.
"Tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ vô tri, cầu bệ hạ khai ân, tha cho Tứ hoàng tử một mạng." Diệp Liên gằn từng chữ nói, "Hết thảy lỗi lầm đều do Liên Liên, xin Hoàng thượng giáng tội.”
Sau khi đuổi cung nhân ra, Hoàng đế ôm ngang Diệp Liên về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Diệp Liên rơi vào đệm chăn mềm mại, lòng biết quyền sinh tử đều nằm trong tay Hoàng đế, y nhận mệnh nhắm hai mắt, mặc cho Hoàng đế muốn làm gì thì làm. Hoàng đế cởi đai lưng Diệp Liên ra, cởi bào, bàn tay nam nhân dò xét vào từ cổ áo bên trong, di chuyển tựa như rắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể Diệp Liên cứng đờ, không khống chế được bắt đầu run rẩy.