Diệp Liên đã có một giấc mơ kỳ lạ nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Khung cảnh của giấc mơ là trong ký túc xá, cậu lơ lửng ở giữa không trung như một linh hồn, nhìn xuống toàn cảnh từ góc nhìn của người thứ ba. Sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Thẩm Luyện cùng Tần Tiêu, cậu lập tức bay xuống, đi tới giường của mình, nhìn hai người bọn họ đang oẳn tù tì. Mà người đang ngủ say và rúc vào trong ngực của Tần Tiêu cũng chính là cậu. Nhưng vì ở trong giấc mộng, cho nên Diệp Liên càng muốn gọi người đang ngủ say là "Nó" .
Hệ thống có thể nằm mơ sao? Diệp Liên cũng không biết. Trước khi bị cục trưởng ném tới thế giới này, với tư cách là hệ thống 007, nó khác biệt với loài người, nó không cần ngủ. Đối mặt với giấc mơ hiện tại chân thực đến mức gần như thật này, Diệp Liên lâm vào nghi hoặc, mà ngay khi Tần Tiêu tách hai chân của cậu ra, lúc anh lè lưỡi liếʍ láp da^ʍ huyệt giữa hai chân của cậu, sự nghi hoặc kia đã biến thành mê mang, nhưng rất nhanh sau đó, Diệp Liên liền bị một đợt kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ đánh trúng, bóng người nửa trong suốt lập tức cuộn tròn.
Tần Tiêu đang liếʍ da^ʍ huyệt của nó, nhưng chính cậu mới là người nhận được niềm vui.
Nó chính là cậu, cậu cũng chính là nó.
Diệp Liên bất lực kẹp chặt hai chân, muốn ngăn chặn kɧoáı ©ảʍ khiến cho da đầu của cậu trở nên tê rần. Tần Tiêu liếʍ láp hai mép âm môi của nó từng chút một, liếʍ láp từ bên ngoài vào bên trong, khiến cho vách thịt da^ʍ huyệt nhạy cảm run lên và phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào. Kɧoáı ©ảʍ tê dại được truyền dọc theo dây thần kinh đến trung ương thần kinh, sau đó truyền đến cơ thể của Diệp Liên. Diệp Liên sung sướиɠ đến mức co quắp hai chân, giới hạn của cậu đã trở nên mơ hồ, lúc này cậu cũng không thể phân biệt được ai đang bị Tần Tiêu liếʍ láp da^ʍ huyệt, cậu chỉ biết là hạ thể của nó dần dần trở nên ướŧ áŧ dưới cách liếʍ vô cùng kỹ xảo của Tần Tiêu.
Mà Diệp Liên lại không thể chịu nổi những đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này, cậu chỉ có thể chật vật nằm ở trên mặt đất, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, hai chân trắng nõn xinh đẹp không ngừng run rẩy, gần như cậu sắp không thể nhịn nổi. Lúc Tần Tiêu ngậm lấy âʍ ѵậŧ của nó, bắp đùi của Diệp Liên đột ngột khép lại, hai tay nắm chặt thành quyền, cậu lập tức phát ra những tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn từ trong cổ họng.
Đồng thời, Diệp Liên cũng cảm nhận được sự mềm mại được truyền tới từ đôi môi của cậu. Thẩm Luyện đã ôm nó vào trong ngực, hắn không ngừng trao cho nó một nụ hôn sâu, nhưng nó lại đang ngủ say không hề hay biết, hắn dùng đầu lưỡi hung hăng xâm nhập vào khoang miệng mềm mại của nó, cọ xát liếʍ mυ'ŧ hàm trên, buộc đầu lưỡi của nó phải triền miên quấn quýt với hắn. Bên tai Diệp Liên truyền tới những âm thanh liếʍ mυ'ŧ và hôn môi, điều này làm cho cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng sự xấu hổ của cậu chỉ tồn tại trong chốc lát, nó nhanh chóng bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt do âʍ ѵậŧ nhận đủ sự vuốt ve vô tình phá vỡ.
Bầu không khí trở nên nóng ran, cho dù Diệp Liên không tận mắt nhìn thấy, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng ở trên giường da^ʍ mỹ như thế nào.
Diệp Liên cuộn tròn trên mặt đất, cậu khẽ uốn éo cơ thể, cho dù cậu biết rõ đây chỉ là một giấc mơ, không ai cảm nhận được sự tồn tại của cậu, nhưng cậu vẫn cắn chặt đôi môi, không muốn phát ra bất kỳ tiếng rêи ɾỉ nào. Ngay khi Tần Tiêu dùng răng nhẹ nhàng cắn lên âʍ ѵậŧ dựng đứng của Diệp Liên, cậu lại cũng không thể chịu nổi, hàng loạt những tiếng nức nở êm tai không ngừng truyền ra khỏi kẽ răng của cậu.
"Không muốn, a a. . . Ưm a. . ."
Nhưng hiển nhiên Tần Tiêu cũng không hề thỏa mãn với điều này. Sau khi mυ'ŧ mạnh âʍ ѵậŧ của Diệp Liên, anh lập tức dán đôi môi vào hai mép âʍ ɦộ đang co giật của cậu, đầu lưỡi đâm vào lỗ nhỏ ướt đẫm của Diệp Liên, anh không ngừng dùng đầu lưỡi đâm vào bên trong và rút ra cắm vào dựa theo động tác cᏂị©Ꮒ của dươиɠ ѵậŧ.