Ngày Nào Hotboy Trường Cũng Bị Ghẹo

Chương 1

Dã Lam

"Trung học phổ thông (THPT) số 4? Đó chẳng phải trường quý tộc sao, học phí đắt muốn xỉu, học sinh đều rất quậy phá."

"Hứa Linh là đứa trẻ ưu tú nhất mà tôi từng dạy, không thể nghi ngờ, nhưng mà chị là phụ huynh cũng phải lo môi trường xung quanh sẽ ảnh hưởng tới con trẻ chứ, với kết quả học tập bây giờ của thằng bé, chắc chắn các trường đại học trong nước đều muốn giành."

"Linh Linh, em là đứa trẻ ngoan, em biết học sinh chỗ đó làm gì cả ngày không? Hút thuốc, uống rượu, đua xe, xăm trổ... Gì cũng có. Thầy lo cho em, dù muốn chuyển trường cũng không nên chuyển tới trường đó."

Giáo viên chủ nhiệm nhìn đơn xin chuyển trường trên mặt bàn của cậu, sắc mặt không tốt lắm.

Thủ tục chuyển trường rắc rối hơn tưởng tượng.

Có mỗi một tờ đơn mà phải tìm giáo viên chủ nhiệm ký cho, chủ nhiệm giáo dục ký nữa, rồi hiệu trưởng ký tên đóng dấu... Nếu biết trước phải qua nhiều trình tự thế này, chắc cậu sẽ chọn trường bên đó học từ lớp 10 luôn chứ không như bây giờ đâu.

Tiếc là mãi đến năm lớp 12 cậu mới biết hướng đi của người kia.

Trong văn phòng giáo viên, Hứa Linh đeo cặp sách ở một bên vai, dáng cao chân dài, cổ áo khoác đồng phục được kéo lên che khuất cằm, hàng lông mi đen nhánh cụp xuống, trên màn hình điện thoại trên tay chỉ có một cái tên:

Tạ Trạch Duyệt.

Trên thế giới này có quá nhiều người trùng họ trùng tên, mặc dù nhà cậu có tiền nhưng muốn tìm một người vẫn rất khó. Sau khi sống lại, tìm kiếm tên người đó đã trở thành một loại bản năng của cậu, có quá nhiều người có cái tên này, có kỹ sư, có sếp tổng hơn ba mươi tuổi thành lập công ty, lướt sơ qua nhiều người cùng tên như thế mà không một ai là hắn.

Mãi đến tận ngày hôm đó, cậu nhìn thấy một phần tài liệu:

[Cảm ơn: Học sinh khoa quốc tế trường THPT số 4 đã góp tặng gần một trăm triệu cho khu giảng dạy giành cho người mù của trường ta.]

Sau khi mở ra, trên bức ảnh chụp tập thể người quyên góp có một cái tên: Tạ Trạch Duyệt.

Bức ảnh bị lỗi nhưng tên vẫn còn đó.

Tạ Trạch Duyệt, khoa quốc tế trường THPT số 4?

Xem sơ qua phần tài liệu có chứa thông tin liên quan tới tên của bạn trai cũ một lúc, Hứa Linh hơi nhíu mày rồi nhanh chóng cất điện thoại đi.

"Linh Linh của chúng ta nói nơi đó gần nhà." Mẹ cậu Tưởng Uyển kéo tay áo cậu, nói: "Hơn nữa THPT số 4 cũng rất thích hợp để sau này ra nước ngoài du học, Linh Linh vẫn luôn muốn ra nước ngoài mà."

"Ra nước ngoài?" Giáo viên chủ nhiệm sửng sốt, giọng thầy ấy dịu xuống, nói: "Cũng phải, trường đó có khoa quốc tế, cũng rất có tiếng, luôn giành được vị trí trong các trường hàng đầu."

Sau một cuộc trò chuyện, Hứa Linh đeo cặp ở vai trái hơi cúi người xuống, ký tên lên tờ đơn.

Thủ tục gần như đã xong.

"Linh Linh." Ra khỏi văn phòng, mẹ Tưởng Uyển vỗ vai cậu nói: "Con lớn rồi, làm gì cũng có suy nghĩ riêng của mình, mẹ không quản nữa."

"Vâng."

Tưởng Uyển nói tiếp: "Nhưng mẹ hi vọng con có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, biết chưa?"

Bên góc nghiêng của cậu thiếu niên gầy gò trắng nõn chìm dưới ánh sáng.

Cậu quay mặt sang, nói nhỏ nhẹ: "Con biết ạ."

...

Ngày đầu tiên khai giảng, đường đi tắc đến nỗi kiến chẳng chui lọt.

Cây ngô đồng nước Pháp với thân cây màu trắng như tranh sơn dầu xẹt qua cửa sổ xe.

Đèn đỏ, giẫm chân phanh, người đàn ông ngồi ghế lái rảnh rỗi bèn tán gẫu với Hứa Linh.

"Em qua bên đó chẳng phải rơi vào đống rác ư?" Anh họ cậu liếc cậu một cái, không nhịn được bật cười, nói: "Bên đó có rất nhiều học sinh vào học nhờ đút tiền."

Hứa Linh tựa vào lưng ghế, giữa đám lông vũ xõa tung trắng muốt là khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cậu cụp mắt, có chút lười biếng đáp: "Không đến nỗi đấy."

"Anh không hiểu, tại sao chứ?" Anh họ khó mà tin nổi nhìn cậu, nói: "Thực sự muốn ra nước ngoài hả?"

"Cũng không phải." Hứa Linh híp mắt, ngón tay trắng nhỏ vuốt điện thoại mấy cái, nói: "Em đến tìm một người bạn."

"Ai?" Cuối cùng anh họ cậu ngồi ở ghế lái nghiêng đầu ra sau nhìn cậu, ngạc nhiên nói: "Bạn gì, bạn gái hả?"

Ngón tay trắng ngần của Hứa Linh thò ra khỏi tay áo, cúi đầu, hơi ngập ngừng: "Bạn trai."

"Ôi ôi, em còn biết nói đùa đấy à?"

Anh họ quay đầu liếc nhìn cậu một cái, không chắc chắn cậu đang nói đùa hay không, anh ấy nhíu chặt lông mày lại.

Hứa Linh giữ im lặng.

Cậu kéo cổ áo đồng phục lên cao hơn, đang đầu thu, trời hơi lạnh, gương chiếu hậu làm nổi bật đôi mắt mí mỏng trắng ngần, nó cụp xuống, lông mi dày đen nhánh lặng lẽ rũ xuống.

Năm nay cậu vừa lên lớp 12.

Quen biết với Tạ Trạch Duyệt là chuyện đời trước.

Hắn là bạn trai Hứa Linh, thời gian hai người ở bên nhau không dài không ngắn, đã đi qua một lượt xuân hạ thu đông.

Hứa Linh không biết nhiều chuyện liên quan tới Tạ Trạch Duyệt cho lắm, cậu không hiểu rõ về quá khứ của hắn, hai người quen biết nhau rồi yêu nhau là chuyện hồi Hứa Linh học đại học.

Cậu biết hắn tên Tạ Trạch Duyệt.

Cậu biết công ty nhà hắn vì vấn đề tài chính mà suy sụp, sau đó phá sản rồi, hắn nợ rất nhiều, buộc phải kiếm sống khắp nơi, cậu biết hắn làm người nổi tiếng trên mạng, có gương mặt đẹp trai, nhận được sự yêu thích của rất nhiều người.

Mối tình đầu của cậu cũng thật khó quên.

Sống lại một đời, với cậu mà nói chuyện chia tay như mới ngày hôm qua, ký ức vẫn còn rất rõ ràng.

Hứa Linh không quên được, trong con hẻm đen ngòm, Tạ Trạch Duyệt bước ra từ quán bar ầm ĩ, hắn cúi đầu nhìn Hứa Linh, nói: "Đây không phải nơi em nên đến, ngoan, về đi."

Hứa Linh nhìn hắn, nói lại: "Nhất quyết phải làm thế này sao?"

Tạ Trạch Duyệt không nói gì, yên lặng, mấy tên sâu rượu lảo đảo đi ngang qua.

Một lúc thật lâu.

Hắn cụp mắt nhìn xuống, ngón tay thon dài sờ sau đầu Hứa Linh, đôi mắt đẹp đẽ hơi sâu nghiêm túc nhìn cậu, nói: "Anh đã nát từ lâu rồi. Còn chẳng học hết cấp ba, sau này thế nào cũng khó nói. Chúng ta không ở cùng một thế giới, em xứng với người tốt hơn."

Hắn nói xong, không nhìn biểu cảm của Hứa Linh mà quay người đi luôn.

Hứa Linh đứng sau hắn, lạnh lùng nói: "Nói chia tay rồi thì anh đừng hối hận."

Khe cửa quán bar truyền ra tiếng nhạc heavy metal, hắn khựng người, bóng lưng trầm lặng, cái bóng chậm rãi kéo dài.

Hứa Linh nhìn chằm chằm hắn cho đến khi bóng lưng hắn biến mất mới chậm rãi quay người đi.

Sau đó, qua mấy lần níu kéo cuối cùng hai người vẫn chia tay.

Hứa Linh không hiểu nổi tại sao hắn phải làm thế, một mình cậu ngồi uống rượu ở quán bar đến đêm khuya, rút điện thoại ra.

Hắn tới đón cậu, hai người ngồi ở buồng lái, cãi lộn không ngừng.

Giữa đường xảy ra tai nạn xe.

Đêm tối, ánh sáng trắng lóa mắt rọi đến, lái xe container say rượu, không giẫm được phanh xe, hung tợn lao tới.

Uỳnh...

Trong nháy mắt đó, Tạ Trạch Duyệt nhào cả người về phía cậu không chút do dự, kính thủy tinh trước xe vỡ tung tóe, hắn chảy máu be bét đầy người, máu bắn ra, đỏ lòm hết cả, nhưng đến chết vẫn không buông tay, cẩn thận che chở cho Hứa Linh.

Hứa Linh không thể quên được.

Dòng máu ấm áp của Tạ Trạch Duyệt chảy xuống, để lại một nụ hôn lên trán cậu, run rẩy, thậm chí không kịp nói câu cuối cùng.

Cả người Hứa Linh run lẩy bẩy, cậu rất muốn chất vấn hắn, đây là cái hắn gọi là chia tay?

Cậu trơ mắt nhìn Tạ Trạch Duyệt máu me khắp người chậm rãi mất đi sức sống mà không thể làm gì được.

Cấp cứu muộn.

Mối tình và tính mạng không bệnh tật mà kết thúc vội vàng chấm hết, không còn đoạn sau nữa.

Xe Maserati dừng trước cổng trường, Hứa Linh mở cửa, xuống xe.

Cậu nhìn xung quanh cổng trường THPT số 4, thở hắt ra một hơi, đầu mùa thu, con ngươi hơi co lại dưới ánh sáng dìu dịu ban ngày.

...

Khoa quốc tế trường THPT số 4.

THPT số 4 không tính tỉ lệ chuyển cấp, kết nối với trường cấp ba nước ngoài, phần lớn học sinh chỉ học lớp 10 ở trong nước, lên lớp 11 thì chuyển qua trường cấp ba ở nước ngoài học tiếp.

Một nhóm người khác sẽ tham gia kỳ thi quốc tế A-level, nộp hồ sơ vào trường đại học nước ngoài.

*A-Level, Advanced Level, Chứng chỉ Giáo dục Phổ thông Bậc Cao. Đây là một chứng chỉ được cấp bởi các trường tại Anh, Xứ Wales, và Bắc Ireland, được dùng để xét tuyển đầu vào tại các trường đại học và các khóa đào tạo chuyên môn trên toàn thế giới dành cho những học sinh trong độ tuổi 16-19.

Một nhóm người khác nữa vì xảy ra một đống chuyện kỳ lạ quái đản, giữa chừng bị ép phải tham gia kỳ thi đại học rồi học đại học trong nước.

Khoa quốc tế tách riêng với khu vực chính của trường, là một trường cấp ba tư thục, học phí một năm ở đây ba mươi vạn, lúc thi vượt cấp từ cấp hai lên cấp ba, điểm số của học sinh trong trường phân hóa hai hai cực rất nghiêm trọng, giỏi thì cực giỏi mà dốt thì cực dốt, nói thẳng là ngoại trừ cơ số ít người từ nhỏ đã được nuôi dạy để học trường quốc tế hàng đầu thì đa số học sinh đỗ vào trường đều nhờ đút tiền, mong được học ở một trường nước ngoài rồi cầm bằng tốt nghiệp lấy le.

Ven đường, anh họ dừng xe xong, xe dừng ngay ở đoạn cấm dừng.

Bảo vệ không cho đỗ phất tay đuổi: "Không được dừng xe ở cổng trường!"

Anh họ nhìn Hứa Linh rồi nói: "Anh đưa em vào. Đã liên lạc với giáo viên chưa?"

"Đã có phương thức liên lạc của thầy ấy rồi, vào nhóm luôn rồi." Hứa Linh mở cốp xe, lấy vali của mình để xuống đất, kéo cao cổ áo khoác lộ ra đôi mắt trong trẻo lạnh lùng: "Lớp 12A1."

Anh cậu đáp một tiếng, thấy bảo vệ ra đuổi thì đành phải tìm chỗ nào đó rộng rãi rồi đỗ xe, đỗ xe dưới hàng cây xanh trong trường xong xuôi, anh ấy nói: "Đi thôi nào, mau vào xem trước đã."

Anh ấy nói xong, hai người đi vào.

Hứa Linh kéo vali, đi dưới bóng cây rợp mát.

Đang lúc khai giảng, trên đường người qua người lại, phụ huynh đưa con đến chỗ nào cũng thấy xe sang, cậu nhìn lướt qua, mấy cậu thiếu niên ngây ngô đi lại bên đường còn chưa dậy thì, mặc đồng phục học sinh, trông y như đứa trẻ con. Bây giờ có lẽ Tạ Trạch Duyệt cũng chỉ là một cậu bạn nam nhỏ tuổi.

Cậu cong khóe miệng, mở chai nước khoáng uống một ngụm.

Hứa Linh dựa vào lan can, khuôn mặt trắng nõn được ánh mặt trời chiếu vào như biến thành nửa trong suốt, hàng lông mày đen nhánh nhíu lại, cong cong.

Anh họ bị thầy giáo gọi đi làm thủ tục, Hứa Linh đứng dưới tòa nhà dạy học chờ anh ấy.

Cậu nhìn học sinh cấp ba đi qua đi lại, ngón tay thon dài kéo cặp sách, cúi đầu, khóe môi cong lên, mở điện thoại di động ra, dùng tài khoản phụ nhắn một tin lên nhóm chung của trường vừa được thêm vào:

[Em chào các anh, các chị, cho em hỏi Tạ Trạch Duyệt học ở đây phải không ạ?]

[Em có thể xin cách thức liên lạc với cậu ấy không?]

Một lát sau có người ấn mở ảnh đại diện ấy lên, thấy cậu là con trai thì lập tức xem trò hay không chê chuyện lớn, ầm ĩ hết lên trong nhóm chat.

[Ui chao, em trai khối dưới hả?]

Cậu gửi hai tin nhắn ấy xong, rất nhanh sau đó, trong nhóm như bùng nổ, tin nhắn tăng lên nhanh chóng, như bị spam vậy.

[Oa, kiếm đâu ra em trai khóa dưới mềm mại đáng yêu thế này?]

[Tìm Tạ thần làm thì?]

[@Tạ Trạch Duyệt, anh Tạ ơi, anh lại có thêm một fanboy này~]

[Người em muốn tìm có phải cậu ấy không?]

[jpg, jpg]

[Đại thần của THPT số 4 đó, một thằng đực rựa như tôi cũng cảm thấy cậu ấy quá tuyệt, ở mức không thể đố kỵ ghen ghét gì được.]

Hứa Linh hơi ngừng thở, ngón tay lạnh băng, qua một lúc lâu, cậu hít một hơi thật sâu mới mở bức ảnh ra, qua mấy giây, cậu nhìn thấy hắn rồi.

Qua mấy giây, tấm ảnh bị vỡ.

Nhưng cậu vẫn nhớ rõ.

Cậu thiếu niên trong ảnh đổ đầy mồ hôi trên đầu, bị tia sáng chiếu vào hơi lóe lên, hắn mặc bộ đồ bóng rổ màu đỏ, đôi chân thon dài, đang nhảy lên úp bóng vào rổ, bóng trúng rổ, vạt áo hơi xốc lên lộ ra cơ bụng thấp thoáng nhỏ mồ hôi.

Sức bật uyển chuyển.

Hứa Linh hơi tiếc, đây chỉ là ảnh flash*, nếu không cậu có thể lưu lại.

*Ảnh flash: một chức năng trên QQ gửi nhanh ảnh cho người khác nhưng giới hạn thời gian, mở ra được mấy giây sẽ tự động mất luôn.

Đúng lúc ấy, một trận ồn ào vang lên.

"Vãi chưởng, đỉnh thế, vậy là theo đuổi thành công rồi?"

Một giọng nam hơi bị lớn vang lên đâu đó, cậu ta nói: "Có nhiều người thế này mà cô ấy tìm thẳng tới luôn, trà sữa dí lên tận trán, anh Tạ tôi làm thế chẳng phải thừa nhận rồi à?"

"Hoa khôi của lớp nghệ thuật, theo đuổi thằng Tạ hai năm rồi, hợp nhau thế mà không cần, nếu là người thì ai cũng rung động rồi mới phải chứ?"

Bên cạnh có người hùa bừa theo: "Thế thì không được, phải xem thằng Tạ có thích hay không chứ, không thích thì thôi, điều này có nghĩa là gì, cưỡng ép ngang ngược hả?"

Sau đó là hiện trường ồn ào của một đám học sinh nam kéo dài giọng ám muội.

"Phiền chết đi được." Cô bạn quay đầu lại, nhìn đám bạn nam vừa mới chơi bóng với Tạ Trạch Duyệt ở xung quanh, cả giận nói: "Liên quan gì đến mấy người, cút mau đi."

Giọng điệu này có vẻ rất giận, cũng có phần xấu hổ.

Nghe cái giọng điệu này có vẻ như hiện trường tỏ tình nào đó.

Từ trước tới nay Hứa Linh không có hứng thú gì với chuyện của người khác, cậu định đi về phía trước, khóe mắt lại liếc thấy một bóng người loáng thoáng bên kia.

Hành lang dãy lớp học, hơi hẻo lánh, vị trí gần nhà đa năng.

Ngay ở lối rẽ, dưới bóng râm, trên đất là quả bóng rổ bị gió thổi nhẹ nhàng lăn, đồng phục bị vắt trên lan can, tiến tới nữa là một đôi chân dài như người mẫu khiến người ta chấn động.

Hứa Linh giương mắt lên nhìn, khựng lại, hơi ngừng thở.

Người đối diện cô gái là cậu học sinh ngồi trên lan can hành lang.

Trên lan can hành lang, một cậu học sinh nam mặc áo T-shirt đen ngồi đó, tay chống trên lan can, cúi đầu, ngón tay thon dài vuốt điện thoại, hắn nhìn cô bạn nữ kia, nét mặt thờ ơ, có cảm giác xa cách mơ hồ.

Đuôi mái tóc đen của hắn nhỏ mồ hôi, hormone tỏa ra, hắn ngửa đầu thững thờ uống nước khoáng, hình như hắn vừa chơi bóng xong, đầu tóc hắn toàn là mồ hôi, óng ánh lấp lánh, chảy dọc xuống theo cái cằm với đường cong mượt mà, trượt theo yết hầu nhô cao.

Con ngươi Hứa Linh co lại, sau đó cậu dừng chân lại hoàn toàn.

"Còn việc gì sao?" Tạ Trạch Duyệt chống lan can, nhìn cốc trà sữa nhỏ đưa tới, đẩy trả lại thấp giọng nói: "Không có chuyện gì thì tôi về ký túc xá đây."

"Tại sao?"

Cô gái làm tóc xoăn, ngón tay cuốn lấy lọn tóc.

"..."

Nhỏ cúi mặt xuống, siết ngón tay, nói: "Cậu... Cậu không thích chút xíu nào sao?"

"Tại sao chứ?" Nhỏ cực kỳ không hiểu, có chút ấm ức, nói: "Suốt mấy năm liền ở cấp ba cậu đều không có bạn gái, tớ có chỗ nào không tốt, cậu nói đi, không có tình cảm thì có thể bồi dưỡng dần mà, trừ khi... Không phải cậu là gay đó chứ?"

Cô gái giương mắt lên, cảm thấy mình đã tóm được chân tướng.

"Đúng vậy đó." Tạ Trạch Duyệt nhướng mày, khẽ mỉm cười, ung dung nói: "Cậu nói đúng rồi, không sai, không nhận ra đúng không?"

Nhỏ biết hắn chỉ nói đùa, nhỏ mắng một câu rồi giận dỗi bỏ đi từ con đường nhỏ.

Tạ Trạch Duyệt cầm chai nước khoáng, cuối cùng đi xuống khỏi cái lan can cao lạnh lẽo ấy, hắn ngồi ở chỗ cao như thế, hệt như đi trên dây, Hứa Linh nhìn thấy thế thì cau mày lại, chỉ lo tên nhóc ấy không cẩn thận lùi về sau xíu rồi ngã xuống.

Sạch sẽ tựa như đám bông tuyết bỗng nhiên sượt qua.

Khóe mắt Tạ Trạch Duyệt thoáng nhìn thấy lông vũ màu trắng của vành mũ.

Hắn khựng lại, nghĩ: Thời tiết này mà mặc áo phao, sợ lạnh đến mức nào cơ chứ?

Với suy nghĩ ấy, tầm mắt hắn chuyển xuống bên dưới mặt đất, va vào một đôi mắt sạch sẽ trong veo, có cảm giác lạnh băng quen thuộc, rất tĩnh lặng, chỉ nhìn hắn nhưng không nói gì cả.

Dường như lúc này Tạ Trạch Duyệt mới để ý thấy có cậu bạn đi ngang qua và nghe thấy.

Cậu bạn ấy mặc áo phao mỏng màu trắng, cổ áo dựng đứng che khuất non nửa khuôn mặt, gò má gầy mò bị ánh mặt trời chiếu vào trắng như tuyết, cậu hơi nghiêng nửa gương mặt ấy qua, lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt đen như mực, rất sâu, không nói một lời.

Mấy sợi tóc rối đen nhánh trên trán cậu bị gió thổi bay, vẻ ngoài thanh tú quá đỗi.

Tạ Trạch Duyệt không biết cậu đã nghe được bao nhiêu, nghĩ một lát, hắn mở miệng: "Bạn gì ơi."

Hắn lớp 12, giọng nói êm tai không ngờ, có từ tính, không phải kiểu hấp tấp non nớt phổ biến của con trai tuổi này, không hề giống hồi quen biết nhau ở kiếp trước chút nào.

Hứa Linh nghĩ, hắn bao tuổi rồi?

Mười tám tuổi?

Vẫn nhỏ hơn chút.

"Hả?"

Hứa Linh nhỏ giọng hỏi, đôi mắt lạnh nhạt nhìn hắn.

"Vừa, vừa nãy cậu nghe thấy rồi sao?"

Tạ Trạch Duyệt trẻ tuổi đi đến gần cậu, hỏi nhỏ.

"Nghe được một ít, không rõ lắm, sao thế, đó là bạn gái cậu hả?"

Hứa Linh biết hắn muốn nói gì.

Đơn giản là muốn cậu không nói lung tung, giữ bí mật cho cô gái đó.

Cậu nhìn biểu cảm trên mặt Tạ Trạch Duyệt, chỉ thấy quả nhiên hắn thở phào một hơi, yên tâm ra mặt.

Cảm giác quen thuộc với Hứa Linh đối với hắn lại tăng thêm một chút.

"Không phải."

Tạ Trạch Duyệt chỉ giải thích một câu, sau đó ôm bóng rổ đi về phía trước.

Trong nháy mắt Tạ Trạch Duyệt đi lên trước, Hứa Linh đi theo.

Tạ Trạch Duyệt dừng lại, sau đó hắn cảm thấy vạt áo mình bị ai đó nhẹ nhàng giật lại, hắn quay đầu, đúng lúc nhìn thấy cậu bạn nam kia.

Ngón tay trắng nõn của Hứa Linh giữ dây cặp sách đeo bên vai trái, giọng cậu như cục đá ngâm trong nước chanh vậy, cậu hỏi: "Thế cậu thích con trai thật sao?"

Tạ Trạch Duyệt liếc cậu một cái, đôi mắt đen láy lóe lên vẻ quái lại, khóe mắt thoáng nhếch lên.

"Cậu... Chỉ nghe thấy câu này?"

Hứa Linh thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi bèn đáp: "Ừ."

"Cậu hỏi cái này làm gì?"

Tầm mắt hắn đảo qua đôi mắt trong trẻo như có ánh phản chiếu của tuyết của cậu bạn nam, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng nào, rồi hắn lại nghiêng đầu, nhìn bàn tay trắng ngần túm vặt áo mình của Hứa Linh, nhíu mày, khóe môi hơi cong lên:

"Ồ, ý là cậu thích nam?"

Hứa Linh cười khẽ, cậu nghe ra sự xa lạ tỉnh bơ trong câu nói ấy, trông hắn như đang nói đùa, thật ra lại tìm một lối đi rũ sạch xu hướng tính dục của mình.

Tay cậu buông lỏng, bình tĩnh tự nhiên đi đến bên cạnh hắn nói: "Đâu có."

Một giây sau, Hứa Linh giương mắt lên nhìn Tạ Trạch Duyệt, hơi nghiêng đầu, dùng giọng điệu lạnh nhạt hơi khàn nói: "Nhưng tôi thích cậu."