Tổng Tài Hắc Đạo Bị Cấp Dưới Cưỡng Bách Mang Thai

Phiên ngoại: Phó Châu Tế - Triệu Ngộ (3)

Triệu Ngộ không nói lời nào, trốn ra phía sau, còn muốn đoạt lại quyển sách bị Phó Châu Tế lấy đi, thân thể của cậu vốn nhỏ bé, hiện tại còn đang mang thai bất tiện, Phó Châu Tế thấy cậu lộn xộn như vậy, lập tức cau mày buông tay, trả quyển sách lại.

“Em đang nghĩ cái gì đó, cầm sách ngược rồi.” Lời nói của Phó Châu Tế không rõ ràng, gã không nhận được câu trả lời, duỗi tay đỡ lấy eo Triệu Ngộ, bàn tay đầy vết chai mỏng vì quen cầm súng của gã cắm thẳng vào huyệt thịt ướŧ áŧ của Triệu Ngộ mà quấy.

Triệu Ngộ bị ép bức, hốc mắt bắt đầu tích nước, nức nở mà co chân lại, nhưng lại bị Phó Châu Tế ôm vào ngực từ phía sau lưng, cưỡng chế tách bắp đùi ra.

Một ngón, hai ngón, đến khi có thể thuận lợi nhét cả bốn ngón tay vào, gã mới đỡ dươиɠ ѵậŧ lên tiến công, cắm vào huyệt thịt non mềm một cái đến cùng.

“A ····· Ứm·····”

Triệu Ngộ bị gã khóa chặt trong ngực, bụng thai nhô cao làm cậu không thể ngồi dậy, chỉ đành mặc người xâu xé nằm ngửa ra trong l*иg ngực Phó Châu Tế, cậu cảm giác được bàn tay to của gã đang mò đến âm đế của cậu, gã dùng đầu ngón tay thò vào một chút rồi vạch ra mà nhéo lấy.

Phó Châu Tế sướиɠ rơn, gã nghiêng đầu muốn liếʍ nước mắt cho Triệu Ngộ, ai ngờ bị cậu cắn một cái không hề nhẹ, hàm răng của Omega quả thật rất sắc, cắn một cái thôi mà mùi máu tươi đã tràn ra rồi.

Triệu Ngộ không nghĩ tới Phó Châu Tế bị cắn tàn nhẫn như vậy còn không chịu buông tay, âm đế của cậu bị nhéo đau tê dại, dươиɠ ѵậŧ của gã đột nhiên bắt đầu hoạt động khiến đầu óc cậu tạm dừng trong chớp mắt, kɧoáı ©ảʍ khiến cậu mất khống chế mà lêи đỉиɦ.

Triệu Ngộ từ từ nhả miệng, cánh tay của gã suýt bị cậu cắn rớt một miếng thịt thế nhưng Phó Châu Tế không rên tiếng nào, chỉ rũ mắt, dươиɠ ѵậŧ cắm ở lỗ thịt chậm rãi hoạt động, gã đâm không sâu, kéo dài đợt cao trào của Triệu Ngộ.

“Mùi trên người anh tởm quá.” Triệu Ngộ hổn hển nói, hơi thở vẫn còn rối loạn.

Trong nháy mắt Phó Châu Tế hơi đứng hình, lúc nãy gã đứng cách Omega kia một khoảng xa, không hề dính tí mùi nào, bởi vậy hiện tại trên người gã chỉ có mùi tín tức tố đang phát ra để trấn an Omega đang mang thai.

Nhưng Phó Châu Tế biết ý của Triệu Ngộ, Triệu Ngộ cảm thấy buổi tối hôm nay là do gã cố ý sắp xếp, cậu cảm thấy gã làm ra chuyện ghê tởm.

Phó Châu Tế chưa nói gì, việc này tuy là tai nạn bất ngờ, nhưng chuyện thu tình nhân trước mặt Triệu Ngộ như thế này đúng là phong cách trước kia của gã, gã đã làm mấy loại chuyện này quá nhiều, gã không khống chế được mình muốn xem tất cả phản ứng của Triệu Ngộ, cả yêu lẫn hận.

Thời gian bọn họ dây dưa nhau quá dài, quan hệ dị dạng cắm sâu vào nội tâm, hai người sớm đã quen với thương tổn, Phó Châu Tế không chiếm tình yêu nên không ngừng lừa mình dối người để tổn thương Triệu Ngộ, gã khát vọng được cậu phản ứng dù chỉ một chút, mà Triệu Ngộ tuy ngày thường không nói không rằng, nhưng lại cầm chắc trái tim chân thành kia, dùng sự trầm mặc và coi thường đâm sâu khiến nó thương tích đầy mình.

Dù vậy đôi mắt gã vẫn nghẹn khuất đến đỏ lên, bởi vì dấu răng đầy hung ác không chút lưu tình trên cánh tay, vì lời nói thẳng thắn đầy ác ý kia.

Dưới ánh đèn, thoạt nhìn Triệu Ngộ có vẻ im lặng, dường như câu nói lúc nãy chỉ là câu nói bình thường như thể lời chào “anh về rồi à” không hơn không kém, Triệu Ngộ nhìn cảm xúc trong đôi mắt của Phó Châu Tế, từ kinh ngạc, đến phẫn nộ, cuối cùng là hối hận, cậu thu hết tất thảy những biến hóa này vào đáy mắt.

Phó châu tế không nói lời nào, nâng mông thịt của Triệu Ngộ lên đâm mấy chục cái, đến khi cậu khóc sướt mướt mới tha, nhưng gã luôn bận tâm đến thai nhi trong bụng cậu, không dám cắm quá sâu, chỉ nông vào nửa cây, rồi gầm nhẹ bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên lưng Triệu Ngộ.

Phó Châu Tế rút dươиɠ ѵậŧ rút ra, lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch huyệt cho đối phương, dù đầu óc gã đau ong ong lên vì bị hiểu lầm nhưng Phó Châu Tế vẫn nhẫn nại, gã cúi người xuống, lấy tư thế hạ mình nhất có thể, kề sát một bên tai lên bụng của Triệu Ngộ.

“Em đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, Triệu Ngộ.”

Trái ngược với lời nói tàn nhẫn đó là đôi tay nhẹ nhàng khoác lên bụng của Triệu Ngộ. Dường như gã còn muốn nói gì nữa, tỷ như vài câu tàn nhẫn, tỷ như những thương tổn trong lòng mà cả hai vẫn nhớ rõ, cả phản bội và những tính toán chôn sâu từ lâu, nhưng Phó Châu Tế chỉ giật giật miệng, không nói thêm điều gì.