Liễu Như Nghiên chân tay luống cuống muốn giải thích, nhìn thấy ở đó có hai cái ghế, nàng vốn tưởng rằng là Quân Vô Dạ cố ý chuẩn bị cho mình, ai ngờ hắn vốn dĩ không để ý đến mình!
Lại còn bị người ta trực tiếp đuổi ra, buồn bực trong lòng khó mà nói hết, lực chú ý của Quân Vô Dạ chỉ ở trên các món ăn chuẩn bị cho Phượng Ly, đâu thèm quan tâm nữ nhân này nói gì.
“A Ly ngồi.” Quân Vô Dạ mời, nếu một người nam nhân trong lòng không có ngươi, mặc kệ ngươi làm gì cũng uổng công vô ích, thậm chí hắn sẽ không liếc nhìn ngươi lấy một cái.
Kết quả chỉ là tự ngươi đa tình, dùng khuôn mặt nóng bỏng của mình dán lên cái mông lạnh lẽo của người khác, Phượng Ly cũng không ngồi xuống, “Dù sao ghế dựa còn dư, hãy chuẩn bị thêm mấy cái đi, ta bảo Lãnh Vũ với Thanh Nha lại đây ăn cùng.”
“Cũng được.” Quân Vô Dạ lại bảo Linh Nhân chuẩn bị mấy cái ghế dựa, mà Liễu Như Nghiên đứng không được, ngồi cũng không xong, căn bản là không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
“Liễu tiểu thư nếu đã tới thì hãy ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Phượng Ly tự biết mình không phải là người tốt, nhưng cũng không xấu, nàng biết loại hoàn cảnh xấu hổ này là rất khó chịu.
Nàng ngồi xuống ở bàn bên kia, Quân Vô Dạ cũng không nói gì thêm, Linh nhân của hắn không cần ăn cơm, Lãnh Vũ cùng Thanh Nha được Phượng Ly cho phép liền ngồi xuống.
Mấy người như vậy cùng ngồi ăn cơm, có lẽ đây là kết quả mà bọn họ nằm mơ đều cũng không nghĩ đến, trong bữa tiệc, Quân Vô Dạ rất thân thiết nói chuyện với Phượng Ly.
Có lẽ là lần đầu Phượng Ly gắp thức ăn cho hắn, khiến hắn biết có người làm bạn vốn là chuyện hạnh phúc như vậy, “A Ly, ta muốn ăn cái kia.” Hắn bĩu môi, không giống như lúc trước, ăn một mình nữa.
Hắn đang chậm rãi hòa nhập với cuộc sống của nàng, Phượng Ly có chút bất đắc dĩ, hóa ra sau lớp mặt nạ lạnh lùng và xấu xa kia, nam nhân này còn có một mặt trẻ con như vậy.
Có lẽ đây mới là Quân Vô Dạ chân thật nhất, mà Liễu Như Nghiên ở một bên nhìn thấy Phượng Ly gắp thức ăn cho hắn, đôi mắt cũng trừng lên, thiên hạ có ai không biết vị Dạ vương điện hạ này có thói quen ở sạch chứ.
Toàn bộ đồ ăn của hắn từ trước đến nay đều riêng lẻ, chứ đừng nói đến nhận thức ăn của người khác gắp cho, nhưng bây giờ hắn lại đang ăn thức ăn mà nữ nhân này gắp, xem ra là quá nhiều năm không gặp, ai cũng sẽ thay đổi từng ngày.
Đây có lẽ là một thay đổi rất tốt, Liễu Như Nghiên nhìn thấy hắn đã ăn rất nhiều nấm hương, bèn động đũa gắp một miếng nấm Hương cho vào trong chén của hắn.
“Dạ vương điện hạ, ngươi thích ăn nấm hương à.” Nàng ta dịu dàng nói, thật sự là rất khó làm người chán ghét.
Quân Vô Dạ vốn ăn ngon lành, ai ngờ nghe thấy nàng ta nói một câu như vậy, lập tức chau mày lại, đẩy chén ra, “Bổn vương chỉ ăn đồ của A Ly.”
Từ trước đến nay hắn đều luôn cao ngạo, sẽ không bao giờ suy xét ý tứ của người khác, nấm hương mà Liễu Như Nghiên gắp trực tiếp rơi trên bàn, vốn muốn nhân cơ hội xoa dịu quan hệ giữa hai người, ai biết được tự mình đã khiến quan hệ càng thêm cứng rắn.
Quân Vô Dạ giống như không nhìn thấy mặt nàng ta đã trở nên đen như đáy nồi: “A Ly, ta còn muốn ăn cái này……”
Phượng Ly nhíu mày, “Muốn ăn không biết tự gắp?” Nàng cũng không phải mẹ hắn, làm gì phải nuông chiều hắn như vậy?
Mà cảnh này vừa vặn chui vào trong mắt của Liễu Như Nghiên, đối với nàng ta mà nói thì nó giống như một cây gai hung hăng đâm vào mắt nàng ta, đồ mình cầu mà không được, Phượng Ly lại ghét bỏ như giày rách.
Chắc chắn nàng cố ý, lấy cách này để nhục nhã mình, bữa cơm này Liễu Như Nghiên ăn không có một chút hương vị, hơn nữa ở trong lòng hận chết Phượng Ly, cho rằng nàng đang làm bộ làm tịch, cố ý mượn tay của Quân Vô Dạ để đánh vào mặt mình.
Phượng Ly từ đầu tới đuôi đều không liếc nhìn nàng ta lấy một cái, nàng chỉ cảm thấy Quân Vô Dạ như vậy khiến nàng cạn lời. Mang theo tâm tư khác nhau của vài người, cuối cùng cũng ăn xong một bữa cơm.
Sắc trời càng thêm tối, Quân Vô Dạ đi nguồn nước lân cận mang nước về, Phượng Liyđang chuẩn bị lên xe ngựa, Liễu Như Nghiên trong lòng thực không tư vị, liền mở miệng nói: “Cô nương chẳng lẽ là muốn Dạ vương điện hạ ở trong cùng một chiêc xe ngựa?”
Phượng Ly vốn không muốn để ý tới người như nàng ta, nếu nàng ta đã mở miệng, mình cũng không đáp lại không được, bèn mở miệng nói với Liễu Như Nghiên: “Thì tính sao?” Cả đoạn đường, nàng đều ở cùng Quân Vô Dạ, nam nhân này cũng xem như quân tử.
Lúc nhỏ nàng làm nhiệm vụ, cùng nam đệ tử Quỷ Y Môn lăn lộn với nhau, trong lòng nàng cũng không để ý mấy chuyện nam nữ này, mà Liễu Như Nghiên giống như đã tìm thấy một cơ hội tốt để bắt bẻ.
“Chẳng lẽ cô nương không được dạy nam nữ khác biệt? Các ngươi trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, dù cô nương có giả nam thì không sợ chuyện ở cùng nam nhân cùng nhau bị truyền ra ngoài ảnh hưởng thanh danh của cô nương sao?” Liễu Như Nghiên tự cho là bắt được lỗ hỏng, công kích nàng.
Phượng Ly không để mình bị đẩy vòng vòng, nàng hừ lạnh một tiếng, “Nhà của ngươi dạy ngươi nói dài nói ngắn, khoa tay múa chân với người khác?”
“Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, còn nói chuyện với ta như vậy.”
Phượng Ly không thích nhất là người mặt ngoài tỏ vẻ thanh cao giống như nàng vậy, trên thực tế sau lưng lại xấu xa như bao người khác. Nếu không có mình ở đó, chỉ sợ người muốn lên xe ngựa nhất là nàng ta.
“Xin lỗi, ta và ngươi không thân chẳng thích, cứ cho là nhắc nhở cũng không tới phiên ngươi, huống hồ ta rất rõ mình đang làm cái gì, Liễu tiểu thư nếu có thời gian, không bằng mau dựng lều tránh mưa đi, cơn mưa này trong chốc lát còn sẽ càng mạnh hơn, nhưng nếu ngươi thích gặp mưa vậy thì xin cứ tự nhiên, có điều cuộc sống của ta không chấp nhận được bất kì kẻ nào khoa tay múa chân.”
Dứt lời Phượng Ly không hề nhìn nàng ta, trực tiếp lên xe ngựa. Nàng không rảnh đi tranh giành tình cảm với nữ nhân khác, đó không phải là tính tình của nàng. Liễu Như Nghiên nghe xong lời này của Phượng Ly, cả người tức giận đến muốn chết.
“Ngươi……” Trong lúc đang muốn ra tay với Phượng Ly, khóe mắt thấy Quân Vô Dạ đã tới, vội vàng thu hồi tay, nữ nhân này, nàng ta đã muốn động thủ từ sớm rồi.
“Dạ vương điện hạ, mắt thấy cơn mưa này sẽ lớn hơn nữa, ta tới vội vàng cũng không chuẩn bị lều trại, có thể cho ta mượn xe ngựa của ngươi tránh mưa một chút không?” Nàng ta cố gắng khiến mình nhu nhược đáng thương một chút.
Xe ngựa của Quân Vô Dạ rất lớn, ba người cũng đủ, Liễu Như Nghiên liều mạng muốn đi lên, Quân Vô Dạ lại nhìn nàng ta, chợt hiểu ra nói: “Vừa nãy ăn cơm xong, lều trại bên đó vẫn còn, đêm nay ngươi tạm thời ở đó tránh mưa đi.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà trực tiếp lên xe ngựa, Liễu Như Nghiên nắm chặt hai tay đứng tại chỗ, trong mắt tràn ngập tấm tức, một cảnh này đúng lúc bị Lãnh Vũ cùng Thanh Nha thu vào đáy mắt.
Bên trong đôi mắt của hai người mang theo chút không vui, “Nữ nhân này tới không có ý tốt, chúng ta phải đề phòng.”
“Vâng, thiếu chủ còn chưa khôi phục linh lực, nhất định phải cẩn thận, hơn nữa tuyệt đối không thể để nàng ta biết thân phận thiếu chủ.”
Nếu để người Vân Dược Môn biết Phượng Ly chính là thiếu chủ Quỷ Y Môn, hậu quả thật không dám tưởng tượng, đặc biệt là dưới tình huống Phượng Ly còn chưa khôi phục linh lực.