Phúc Hắc Quỷ Y Cuồng Phi

Chương 16: Bà đây cắn chết ngươi!

Màn đêm bao trùm, sự náo nhiệt bắt đầu , bên trong hẻm Nữ Nhi người đến người đi, ngựa xe như nước, như một cái chợ vào buổi sáng . Trong đám người có những cô gái xinh đẹp, cũng có đại thúc bụng phệ, có cả thư sinh lịch sự tao nhã.

Hẻm Nữ Nhi ngoài những thanh lâu san sát nhau, , có rất nhiều Cầm lâu, trong đó có những cô nương bán nghệ không bán thân, đại gia đến nơi đây không phải tìm vui, chỉ đến nghe cầm mà thôi.

Cả hẻm Nữ Nhi tràn ngập âm thanh đàn ca, đủ loại phong cách, tối nay Phượng Tường lâu đặc biệt náo nhiệt, sáng sớm đưa ra thông báo đặc biệt, đêm nay Phượng Tường lâu sẽ có một vị cầm sư mới, vì vậy trời còn chưa tối đã có vài người đến.

Bên trong Nhã các, Phượng Ly dựa vào cửa sổ uống rượu, không thể nhìn rõ gương mặt nàng dưới lớp mặt nạ bạc, nhưng từ đôi mắt, có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng giống như một con chó săn.

“Hắn tới rồi?” Nàng buông chén trà, lười biếng hỏi.

"Vâng, Vương đại nhân đã đến,đã cho người tiếp đón.” Lãnh Vũ mặt không cảm xúc trả lời.

“Đồ vật có mang theo không?”

“Có, nhẫn Huyết Ngọc luôn ở bên người hắn.” Lãnh Vũ bổ sung.

“Tiếp tục nhìn chằm chằm, dặn bọn họ nhanh đem đồ vật đó lại đây.” Phượng Ly gõ ngón tay lên bàn, hành động này cho thấy lòng nàng bắt đầu bồn chồn.

Nếu muốn khôi phục sức mạnh còn cần thêm vài món, Huyết Dạ Châu chỉ là một phần trong đó, mục tiêu kế tiếp là nhẫn Huyết Ngọc, thế gian chỉ có một quả, sau nhiều lần điều tra mới biết nó ở trong tay Vương đại nhân này.

Vị Vương đại nhân này tham tiền háo sắc,thích nhất là nghe cầm, sáng sớm hôm nay nàng đã cho người ra ngoài đồn đãi, rồi chờ này con dê béo lớn này mắc bẫy.

Qua ba hiệp rượu, cầm sư và vũ nữ phối hợp ăn ý khuấy động không khí trong lâu sôi nổi hơn, Phượng Ly bắt đầu sốt ruột cau mày, "Đồ đâu?"

“Ta…… Ta đi thúc giục bọn họ ngay.” Lãnh Vũ cảm thấy tâm trạng của nàng rất không thoải mái.

“Không cần, ta tự mình đi lấy.” Nếu không phải đích thân nàng đi lấy, nàng có chút không yên tâm, nhẫn Huyết Ngọc này đối với người khác chỉ là vật đắt tiền, nhưng đối với nàng nó là một phần không thể thiếu để khôi phục sức mạnh.

Khi bên nàng mở cửa ra, đã rơi vào mắt một người, “Điện hạ, thiếu chủ tự mình đi.”

“Đã biết, lui ra đi.” Nam nhân áo bào máu cười xấu xa, cho Linh nhân lui, đưa tay ôm đầu, có đức hạnh giống Phượng Ly , lười biếng dựa vào trên ghế.

Nữ nhân, trò chơi bắt đầu rồi.

Phượng Ly đi đến cửa, nghe nói lại rằng vị Vương đại nhân kia rất cẩn thận, tuy là thích mỹ nhân, cũng không để mỹ nhân chạm vào ngón tay của hắn, “Được, các ngươi lui ra đi, tsẽ tự mình tiếp đón Vương đại nhân.”

“Rõ, thiếu chủ.” Các thị nữ lui ra ngoài.

Phượng Ly chậm rãi cửa, Vương đại nhân kia có tiếng tửu lượng tốt, uống cả buổi không say, sắc mặt chỉ hơi hồng.

Hắn nhìn chằm chằm Phượng Ly đang đẩy cửa đi vào, “Ồ, thay đổi người à, còn đang cùng gia chơi , chậc chậc , không tồi không tồi, mau tới để gia xem ngươi trông như thế nào.” Vương đại nhân còn tưởng rằng Phượng Ly là người bồi rượu mới, nói chuyện càng thêm phóng đãng.

Phượng Ly không hề hoảng sợ, bước chân đều đặn như thường, từng bước một hướng đến người nọ, lười không nói một chữ, ở lúc tiếp cận người nọ, phất tay áo một cái, chất bột màu trắng lập tức bay vào mũi Vương đại nhân.

“Này, ngươi……” Hắn kêu một tiếng rồi đập mặt xuống bàn, Phượng Ly cười lạnh, khi hắn tỉnh không động thủ được, vậy liền cho ngất đi, khó đến vậy sao?

Nhìn ngón áp út bên tay trái của hắn có đeo một cái nhẫn, nhẫn này không phải nhẫn lưu trữ thông thường, mà là nhẫn linh, nàng còn chưa chạm vào nhẫn, một tia sáng đỏ nhanh chóng vụt qua.

Vừa chạm đất đã biến thành một con hổ màu máu, “Rống! Đừng làm hại chủ nhân của ta.” Con hổ giương miệng lớn gào rống.

Nàng sao lại quên mất việc này, nhẫn huyết linh cao nhất trong nhẫn linh, Vương đại nhân này đã sớm cùng nhẫn linh ký khế ước, hoặc là đánh bại linh thú canh nhẫn, hoặc là cướp đoạt nhẫn của hắn, hoặc tước bỏ khế ước của hai người.

Con hổ tấn công nàng dữ dội, đừng tưởng rằng chỉ là linh thú canh nhẫn, trên thực tế không hề kém hơn linh thú thật, trên người Phượng Ly không có chút sức mạnh nào, đối đầu với nó rất nguy hiểm.

May mắn tốc độ phản ứng của nàng rất nhanh, nhanh chóng tránh được một đòn, “Nha Thanh.” Nàng vừa mở miệng đã có một bóng đen xuất hiện cùng mãnh hổ đánh nhau.

Bên người nàng có bảo tiêu tốt nhất, người hay thú đều không thể tổn thương tới nàng, Phượng Ly định tháo nhẫn trên ngón tay Vương đại nhân, có điều hắn ngón tay quá to, bàn tay đỏ ửng còn có vết thương trước đây.

Lấy đại một con dao gọt hoa quả trên bàn , nếu không tháo ra được, thì chặt ngón tay hắn, Phượng Ly trước nay không phải là người tử tế.

Dù sao Vương đại nhân này cũng không phải người tốt, ngày thường chiếm đoạt không ít nữ nhân, chiếm đoạt của cải của người dân, giơ dao lên, trực tiếp chặt đứt ngón tay hắn không chớp mắt.

Ngón tay đó “Hưu” một tiếng liền bay ra ngoài cửa sổ, Phượng Ly nhăn mày, đáng chết, hôm nay sao lại xui xẻo như vậy.

Nàng cũngk hông để tâm nhiều, nơi này chỉ là lầu hai, nàng không chút nghĩ ngợi trực tiếp nhảy xuống, đây là phía sau của Phượng Tường, rất vắng vẻ, bên dưới không có đèn l*иg và nến.

Cho nên thời điểm nàng nhảy xuống không nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, nàng nhảy không chạm đất mà được một người đỡ lấy, người đón được nàng cơ thể không có hơi ấn, trên người còn mang theo mùi thuốc quen thuộc .

Hai đặc điểm này làm sau lưng nàng chợt lạnh, “Biếи ŧɦái chết người!”

“Này, thì ra bổn vương ở trong lòng thiếu chủ là hình tượng như vậy, biết vậy không nên tốt bụng, cứu thiếu chủ một mạng.” Người đàn ông thở dài, có trời mới biết hắn xuất hiện ở chỗ này có âm mưu gì.

“Ngươi buông ta ra,” Phượng Ly không sợ trời không sợ đất, nhưng từ khi nàng cầm dao đâm vào tim hắn mà không chết, Quân Vô Dạ đã trở thành con quái vật trong lòng nàng.

“Bổn vương là người nghe lờinhư vậy sao? Ngươi nói buông liền buông, vậy mặt mũi ta để đâu đây.” Cánh tay người nọ giống như sắt trói chặt nàng, tên biếи ŧɦái này không sợ thuốc độc cũng không sợ ngân châm, gặp hắn không có chuyện gì tốt.

Tưởng rằng trong lòng hắn phản nghịch, nàng trầm giọng nói: “Vậy ngươi tốt nhất không buông.” Người như hắn dường như không thích nghe lệnh của người khác, kêu đi hướng đông nhất định hắn sẽ đi hướng tây.

Sự thật chứng minh nàng suy nghĩ quá nhiều, người nọ sau khi nghe được lời nói của nàng, giọng nói tà ác: “Đúng vậy, dù sao bổn vương cũng không muốn buông thiếu chủ, thì ra thiếu chủ cũng nghĩ như vậy.”

“Ngươi vô sỉ……”

“Thì tính sao?”

Đây là lần đầu tiên nàng thấy người da mặt dày như vậy, đánh không lại mắng không thắng, dưới sự giận dữ nàng đã cắn hắn, bà đây cắn chết ngươi!