Chiến Dấu Vì Cuộc Sống Bình Yên Ở Mạt Thế

Chương 2: Tỉnh Lại

Trong một trang trại nhỏ trồng các loại rau, củ có hai người đang bận rộn chăm sóc các loại cây nơi đây. Một người phụ nữ trung niên, người còn lại là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Chợt có linh cảm gì đó, người phụ nữ trung niên đứng thẳng dậy, mắt nhìn về hướng căn lều nơi bốn mẹ con sinh sống. Thấy hành động của người phụ nữ, cậu thiếu niên khẽ thở dài an ủi.

- Mẹ à! Mẹ đừng lo quá, anh hai sẽ không chuyện gì đâu, mẹ cứ lo lắng như thế ảnh hưởng đến sức khỏe lắm.

- Không có, mẹ có linh cảm dường như anh hai con tỉnh lại. Con ở đây làm tiếp đi mẹ vào xin ông chủ cho về trước để xem anh hai con. - Nói rồi người phụ nữ định bước đi thì nghe con mình ngăn cản.

- Mẹ lúc nào cũng linh cảm như vậy hết nhưng có bao giờ đúng đâu. Mai mắn mẹ con mình có mộc linh căn có thể thúc đẩy thực vật phát triển nên mới được nhận vào đây làm. Mẹ xin về sớm quài như vậy lỡ như làm cho ông chủ không vừa lòng đổi người là mình mất việc làm đó. Thời buổi giờ muốn tìm một công việc để sống mà an toàn thế này không dễ tí nào đâu mẹ à.

Nghe thiếu niên nói vậy người phụ nữ không khỏi khựng lại đôi mắt tràn ngập do dự. Đúng lúc này một người nam nhân trung niên chậm bước đến nói với bà.

- Chị Kiều à, nếu chị lo cho con về trước đi cũng được, công việc ngày hôm nay tôi thấy cũng gần xong rồi. Về trước lo cho con đi, không sao đâu.

Nghe thấy ông chủ nói vậy, người mẹ không khỏi mừng rỡ rối rít cảm ơn rồi vội vàng đi nhanh về nơi ở.

- Chị đi chậm một chút cẩn thận ngã.

Nói xong ông quay qua nhìn cậu thiếu niên nhẹ nhàng nói.

- Tâm à, mày cũng về coi mẹ mày đi cẩn thận bà lo lắng quá độ đó. Về nhớ ghé qua phòng quản lý đem cơm về cho mẹ với em mày nữa. Nó làm việc khâu vận chuyển chắc cũng xong hết rồi đó.

- Dạ, con cảm ơn bác Hùng nhiều, cũng mai có chú chứ nếu gặp người khác chắc ba mẹ con của con bị đuổi từ lâu rồi. - Cậu thiếu niên nghe vậy liền cảm thán.

- Mày khùng quá, thời đại này sống phải biết bảo ban nhau, tao già rồi sống cũng chả được bao lâu. Giúp được ai tao sẽ cố giúp, tích đức cho con tao nữa, nó làm sĩ quan trong quân đội nguy hiểm trùng trùng tao lo gần chết. Giờ tao giúp mẹ con bây mong là nó trong quân đội gặp nguy hiểm cũng sẽ có người giúp đỡ nó.

Nói rồi ông cười khà khà vỗ vai Trần Tâm rồi đi về phòng quản lý.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Dạ, dù gì con cũng cảm ơn bác nhiều ạ. - Cậu thiếu niên gọi với theo bác Hùng đang rời đi.

Trong căn lều, lúc Trần Minh đang ngơ ngẩn ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, bỗng bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến. Nhìn về phía cửa lều, một người phụ nữ tuyền tụy trông già hơn rất nhiều khiến cho cậu không khỏi đau lòng. Cậu vội tiến về phía người phụ nữ ôm chầm lấy bà.

- Mẹ, con xin lỗi mấy ngày nay chắc con làm mẹ lo lắng nhiều lắm phải không?

- Không sao, thấy con tỉnh là mà mừng rồi, khổ cũng đáng không sao đâu con.

Vừa nói hai hàng lệ bà rơi xuống vì vui sướиɠ. Nhìn thấy con mình bình an vượt qua hoạn nạn đó là niềm hạnh phúc vô ngần của các bậc cha mẹ như bà. Thấy mẹ mình khóc, Trần Minh cũng không khỏi sụt sùi, đôi tay ôm mẹ mình chặt hơn.

- Mẹ à, mấy hôm con ngủ say đã xảy ra chuyện gì vậy ạ, mẹ kể con nghe hết đi. - Sau khi tỉnh lại Trần Minh rất tò mò trong khoảng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ có thể trông mong nhìn mẹ mình chờ đợi mẹ mình nói.

Hai mẹ con cùng ngồi nói chuyện, nghe mẹ kể về những chuyện xảy ra khiến cậu không khỏi ngơ ngẩn. Sau khi tốt nghiệp cậu mong tìm được việc làm, kiếm tiền chăm lo cho mẹ cùng các em, sống cuộc đời bình bình an an. Không ngờ tận thế đến mọi chuyện lại lâm vào ngõ cụt, cuộc sống bình an mà cậu mơ ước có lẽ không thể có được. Nghĩ đến đây, đôi tay cậu siết chặt, không đúng muốn có cuộc sống bình an phải dựa vào chỉnh mình, phải cố gắng để mẹ mình không phải vất vả.

- Minh à, con có linh căn gì không nếu con có mộc linh căn như mẹ với em còn thì để mẹ xin con vào trang trại làm việc với mẹ. Công việc đó đủ ăn, đủ mặc không cần lo lắng nguy hiểm đến nữa. - Nhìn thấy nét buồn bã trên mặt con mình, bà liền đổi chủ đề sang chuyện khác.

- Con không có mộc linh căn, con có song linh căn là băng và phong, linh căn của con chuyên về chiến đấu hơn. Chắc có lẽ con sẻ ra ngoài rèn luyện để mạnh hơn, như thế mới có thể tồn tại lâu hơn được. - Cậu trả lời câu hỏi của mẹ mình với ánh mắt đầy quyết tâm.

Nghe con mình muốn ra ngoài lăn lộn với nguy hiểm khiến bà không khỏi hoảng hốt ngăn cản.

- Không được, bên ngoài rất nguy hiểm con ra ngoải sẽ rất dễ bị thương hoặc mất mạng, mẹ không cho phép.

- Mẹ, trong lúc con ngủ say giọng nói đó đã nhắc nhở con một điều. Thời đại này thay đổi, nếu không mạnh lên, nhất định sẽ bị đào thải. Mẹ à, tin tưởng ở con được không? Con nhất định sẽ tự bảo vệ chính mình, sẽ không để xảy ra chuyện gì hết. - Nghe mẹ mình từ chối việc cậu muốn ra ngoài, Trần Minh vội thuyết phục.

- Không được, mẹ bảo không được, con dám đi mẹ sẽ chết cho con vừa lòng. Ngày mai mẹ vào xin ông chủ cho con vào làm, con đi làm ở đó với mẹ. - Bà kiên quyết từ chối.

- Mẹ à..

- Chuyện gì cũng có thể cho qua còn chuyện này mẹ nhất định không đồng ý, con đừng nhiều lời. - Biết con mình đang muốn nói điều gì, bà cắt lời.

Đúng lúc này cửa lều lại một lần mở ra, bên ngoài hai thiếu niên tay sách đồ ăn bước vào.

- Mẹ, bác Hùng cho nhiều đồ ăn lắm, còn nóng mẹ ăn đi. Anh hai, anh tỉnh lại rồi.

Giọng nói Trần Khải toát ra vẻ mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy anh mình.

- Ừm, tao vừa mới tỉnh, Khải với Tâm khoảng thời gian này vất vả cho hai đứa rồi. - Vỗ vai đứa em út của mình, cậu nói.

Trần Tâm từ tốn để thức ăn trên bàn rồi lại gần nói với anh mình.

- Không gì đâu ạ, công việc đó không vất vả lắm. Mấy nay anh ngủ say mẹ lo lắng đến bỏ ăn, nay anh hai tỉnh rồi mẹ nên ăn nhiều vào để lấy lại sức. - Trần Tâm khuyên mẹ mình.

Như trực nhớ ra điều gì, Trần Tâm vội nói

- Đồ ăn con mới mang về còn nóng, mọi người ăn đi kẻo nguội.

- Thôi được rồi, tụi con vừa về chắc cũng đói, ăn cơm luôn đi. - Nghe Trần Tâm nói vậy, người mẹ liền đứng dậy, vừa nói bà vừa mang đồ ra để đựng thức ăn trong bọc.

Sau khi đổ thức ăn ra đồ đựng cả gia đình quây quần bên mâm cơm, mặc dù đơn sơ nhưng tràn ngập ấm áp.