Sau khi Vệ Dịch nghe hắn nói xong.
Một đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào hắn, rưng rưng nước mắt.
Khiến người đau lòng.
Kỷ Vân Thư không dám tiếp tục nhìn ánh mắt như vậy, đơn giản quay người đi, tránh ở cửa bên trái.
Chỉ nghe thấy bên trong Vệ Dịch đột nhiên hỏi một câu.
"Vậy, ngươi sẽ thương Thư nhi giống như ta chứ?"
Giọng nói của hắn yếu ớt, chứa đầy khó chịu.
Cảnh Dung gật đầu thật mạnh, "Ta sẽ. Ta không chỉ sẽ yêu thương nàng, còn sẽ chăm sóc nàng giống như ngươi. Hơn nữa, ta cũng có thể chết vì nàng."
Mộ Nhược nghe thấy vậy, cả người đều nổi da gà, ôm lấy cánh tay, tiếp tục uống rượu.
Khi Kỷ Vân Thư nghe thấy như vậy, cắn môi đỏ ửng, không dám gây ra tiếng động, trong lòng lại yên lặng nhói lên.
Giống như có một tảng đá đang đè nặng trong trái tim nàng.
Dường như Vệ Dịch nghe hiểu những gì Cảnh Dung nói, nâng tay áo lên gạt nước mắt, hít hít mũi.
Hắn xác nhận lại, "Thật không? Ngươi thật sự sẽ luôn yêu Thư nhi chứ? Sẽ luôn bảo vệ nàng? Không bao giờ khiến nàng bị tổn thương? Khi nàng khổ sở, ngươi sẽ ở bên nàng, khi nàng thương tâm, ngươi cũng sẽ ở bên nàng? Bất cứ khi nào, ngươi đều sẽ ở bên người nàng, có thật vậy không?"
Những câu hỏi của hắn giống như nước lũ quét qua!
Cảnh Dung kiên định gật đầu.
"Vệ Dịch, ta đồng ý với ngươi."
"Nói chuyện giữ lời."
"Đương nhiên."
Vệ Dịch ngậm miệng lại, dường như khúc mắc đã được cởi ra, thông thoáng thông suốt.
Nhưng khoảnh khắc sau ——
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên nhảy xuống từ trên giường.
"Nhưng ta đã đồng ý với nương ta, nhất định phải cưới Thư nhi làm thê tử, ta không thể nuốt lời. Hơn nữa, ta cũng đồng ý với Thư nhi, tương lai sẽ bảo vệ nàng, sẽ sinh thật nhiều tiểu Vệ Dịch. Vì thế, ta không thể nhường Thư nhi cho ngươi. Nhưng......" Hắn bĩu môi, "Nhưng ta không muốn Thư nhi khổ sở, không muốn nàng thương tâm. Vì thế, muốn cạnh tranh công bằng với ngươi."
Vệ Dịch ngang nhiên mang theo ý chí chiến đấu!
Không đợi Cảnh Dung mở miệng nói gì đó, hắn đã bắt đầu "hơn thua".
"Ta và Thư nhi cùng nhau lớn lên ở Cẩm Giang, chúng ta đã có hôn ước, nhưng ngươi không có. Khi ta bị Nguyên Chức ca ca bắt nạt, Thư nhi đã cứu ta, còn đưa ta một chiếc khăn tay. Sau đó, ta đã tặng nàng một khối ngọc bội, còn có một cái dây xích lục lạc, nàng vẫn luôn mang theo bên người. Ta từng cõng Thư nhi về nhà, nàng tặng ta một chiếc đèn l*иg hoa mai, mua cho ta rất nhiều đồ chơi, đưa ta đi ăn rất nhiều món ăn ngon. Hơn nữa, trước khi tới kinh thành, nàng còn tặng ta hai bức họa cha mẹ."
Ai da, nếu nói như vậy, Cảnh Dung thật sự cảm thấy mình kém còn kém xa!
Ngoài bộ bút mực mình từng đưa cho Kỷ Vân Thư ở Mặc Bảo Trai, không còn thứ gì khác, ngay cả Kỷ Vân Thư cũng chưa từng tặng hắn cái gì.
Thứ duy nhất hắn có được là hạt châu cài tóc, còn do bản thân mình mặt dày đoạt lấy.
Hắn suy nghĩ một chút, đúng thật là tâm tắc.
Mình và Vệ Dịch, quả thực kém xa.
Vệ Dịch cực kỳ đắc ý, tiếp tục nói, "Thư nhi đối với ta rất tốt. Nàng từng nói, sau này sẽ mang ta đi rất nhiều nơi, kể cho ta nghe thật nhiều chuyện xưa thú vị, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Đúng rồi, Thư nhi còn nói, chờ đến khi nàng trồng một cái cây trước nhà, dùng tên của ta để đặt cho nó, như vậy, nó sẽ ra hoa kết trái. Mỗi lần ta không vui, Thư nhi đều sẽ ở bên ta, còn có......"
Vệ Dịch bắt đầu lải nhải!
Khuôn mặt Cảnh Dung càng ngày càng đen, khóe miệng cũng co giật càng ngày càng thêm lợi hại!
Hắn rõ ràng tới đây là để an ủi gia hoả lúc trước với sắc mặt tiều tụy, muốn chết muốn sống. Vì sao trái lại, hắn có cảm giác mình đã bị lừa một cú?
Khi Vệ Dịch còn đang chuẩn bị tiếp tục nói tiếp ——
Mộ Nhược vẫn luôn im lặng không lên tiếng, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Hắn cau mày, ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, đứng dậy đi tới.
Mộ Nhược vừa xua tay, vừa nói, "Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Nếu ngươi còn nói thêm nữa, lỗ tai ta sẽ mài ra kén."
Vệ Dịch tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Ta còn chưa nói xong?"
"Nhưng chúng ta không muốn nghe."
"Nhưng......"
"Đừng nhưng. Ngươi nhìn xem ngươi, mới vừa rồi còn giống như tử thi nằm liệt trên giường, lúc này lại tràn đầy sức sống. Nam nhân các ngươi tâm tư thật phức tạp."
Ồ!
Ca, ngươi có muốn xốc quần ngươi lên nhìn xem một cái, ngươi có phải cũng là một nam nhân hay không?.
Ý thức được những lời mình nói dường như có chút không thích hợp, Mộ Nhược nhanh chóng nói, "Được rồi được rồi. Ta nghe nói, thành Du Châu nổi tiếng nhất là suối nước nóng, nếu như ngâm mấy canh giờ, cả người đều giống như đăng tiên, cực kỳ sảng khoái. Lúc trước đi qua thành Du Châu, ta hối hận không ở lâu thêm vài ngày để cảm thụ nó. Lần này tới đây, ta không thể bỏ lỡ."
Vì thế, hắn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc chọc Vệ Dịch, "Thế nào, ngươi muốn đi không?"
Vệ Dịch chớp đôi mắt, "Suối nước nóng là gì?"
Cảnh Dung lạnh lùng bắn ra một câu, "Chính là tắm rửa."
"Tục tĩu!" Mộ Nhược bác bỏ, "Phải gọi là cường thân kiện thể."
"Các ngươi đi đi, bổn vương lười đi."
Trong khi nói, hắn nhấc chân muốn đi ra ngoài.
Nhưng lại bị Mộ Nhược giữ chặt, đánh giá trên dưới hắn vài lần, sau đó lên giọng chế giễu nói, "Hay là, người nào đó lo lắng dáng người......"
Mộ Dịch không nói hết câu, chỉ cười xấu xa!
Cảnh Dung hiểu ý hắn nói, lập tức liếc xéo hắn một cái, nghiêm túc nói, "Nói vớ vẩn gì vậy? Vụ án này còn chưa kết thúc, ai có tâm tư đi tắm với các ngươi."
"Đã nói không phải tắm rửa, ngươi thật là tục tĩu. Đường đường là Vương gia, nói tục về đến tận nhà. Dù sao đã định như vậy rồi, lát nữa chúng ta sẽ đi, tìm nơi nào tốt nhất trong thành Du Châu đi tắm. A phi, là cường thân kiện thể."
Kỷ Vân Thư bên ngoài cửa nghe thấy vậy thì nói không nên lời.
Đây là ——
Đây chính là cách nam nhân giải quyết vấn đề?
Chạy ra suối nước nóng để giải quyết?
Đúng là chuyện lạ của các thời đại.
Cũng may Vệ Dịch đã không sao, nàng cảm thấy an tâm hơn. Nàng thở dài một tiếng, đi tìm Phòng Minh Tam.
Những người Phòng Minh Tam phái đi điều tra việc này vẫn chưa có tin tức, vì thế Kỷ Vân Thư vừa cùng bọn họ uống trà, vừa chờ.
Nhìn canh giờ, đã sắp đến giờ Tuất!
Lúc này Kỷ Vân Thư mới phát hiện ——
"Sao không thấy Văn sư gia?"
Phòng Minh Tam cũng đang tự hỏi!
Một tiểu bộ khoái bên cạnh vội vàng nói, "Kỷ tiên sinh, mới vừa rồi ta có nhìn thấy Văn sư gia ở hậu viện, cũng nhìn thấy mấy người Vương gia và Vệ công tử, nói là muốn đi ngâm suối nước nóng gì đó, nhưng không tìm thấy chỗ, vì thế đã kéo theo Văn sư gia đi dẫn đường cho bọn họ."
"Thì ra Vương gia còn có sở thích như vậy. Sớm biết như thế, hai ngày trước ta nên an bài."
Phòng Minh Tam cảm thấy mình sơ suất, cực kỳ hối hận.
Ông lại nghiêng người dò hỏi khởi Kỷ Vân Thư, "Không biết Kỷ tiên sinh có sở thích này hay không? Nếu có, bản quan sẽ an bài. Dù sao hiện tại vẫn chưa có tin tức, tiên sinh có thể thả lỏng một chút."
"Không cần, tại hạ không thích luộc bánh bao."
"Luộc bánh bao?"
Kỷ Vân Thư mấp máy miệng, "Có nghĩa là quá nhiều người."
"Ồ, bản quan có thể sắp xếp riêng một mình cho tiên sinh."
"Phòng đại nhân, tại hạ thật sự không có sở thích này, trước mắt vụ án còn chưa phá được, đâu có thời gian thư giãn gân cốt?"
Nàng vừa nói những lời này, nụ cười trên mặt Phòng Minh Tam trở nên cứng nhắc.
Đúng lúc này ——
Ngoài cửa tiến vào mấy bộ khoái, mang theo một lão bá tánh gần 60 tuổi và một khất cái.
Có lẽ, đã có tin tức.
Người tới bẩm báo, "Đại nhân, Kỷ tiên sinh, vị phu canh này sau khi xem qua bức họa, nói là giờ Sửu canh một chính là ông ấy đánh, vừa vặn đúng lúc ấy, thật sự nhìn thấy Lý Xa đi ra khỏi chỗ ở của Ngọc Âm cô nương. Còn có khất cái này, thời điểm canh hai hắn nhìn thấy Lý Xa bò tường vào Thường phủ, canh ba mới ra khỏi đó."