Đúng ngay lúc này ——
Từ nơi xa truyền đến một loạt tiếng vó ngựa và bánh xe chạy trên mặt đường lát đá.
Mọi người trên đường cái giật mình kinh sợ, nhanh chóng tản về phía hai bên, những quầy hàng rong của tiểu thương không kịp bỏ chạy, trực tiếp bị xe tông ngựa đá ngã lăn ở trên mặt đất.
Một số người thậm chí còn bị xô ngã!
Vệ Dịch chỉ lo vùi đầu chạy, đến khi hắn ngẩng đầu lên, mấy con ngựa đã vọt về phía hắn.
Hai chân hắn dán chặt vào mặt đất, đồng tử phóng đại, căn bản không thể nào trốn tránh.
Mấy người ở trên lưng ngựa cũng không hề có ý kéo dây cương, ngược lại vừa vung roi, vừa lên tiếng quát lớn.
"Tránh ra! Tránh ra!"
Ngay khi những con ngựa kia chuẩn bị dẫm lên người Vệ Dịch ——
Kỷ Vân Thư đột nhiên vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay hắn, định kéo hắn qua một bên, nhưng cơ thể Vệ Dịch vẫn bám chắc tại chỗ. Nàng không có đủ sức, chỉ có thể tiến lên vài bước, chắn ở trước mặt Vệ Dịch, ôm chặt lấy hắn.
Tất cả mọi người đều trừng lớn đôi mắt, nhìn cảnh này.
Nếu như những con ngựa đó không kịp thời dừng lại, hai người kia không chết cũng sẽ bị thương!
Những người ở trên lưng ngựa đều rất hung dữ, giá ngựa vọt tới.
Tình cảnh rơi vào thế ngàn cân treo trên sợi tóc ——
Hai bóng người đột nhiên nhảy ra, đá vào trên chân của mấy con ngựa.
Mấy con ngựa bị đau, sau khi rống to một tiếng thì lần lượt ngã xuống đất, đập vỡ một số sạp hàng của tiểu thương ở hai bên đường.
Thậm chí người ở trên lưng ngựa cũng lăn xuống đường.
Xung quanh náo động!
Thời Tử Câm và Thời Tử Nhiên vững vàng đứng ở phía trước, lạnh lùng nhìn những người kia.
"Đúng là càn rỡ, dám cưỡi ngựa trên phố, quả nhiên không phải đang ở dưới chân thiên tử."
Thời Tử Nhiên hừ một tiếng.
Thời Tử Câm đi đến bên cạnh Kỷ Vân Thư, "Kỷ tiên sinh, ngài có bị thương hay không?"
Nàng lắc đầu, kiểm tra Vệ Dịch. Tiểu tử kia hiển nhiên rất sợ, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, cả người run rẩy.
"Vệ Dịch, đừng sợ, có ta ở đây."
Nàng xoa xoa bàn tay lạnh băng, ôm lấy thân thể đang run rẩy của hắn.
Đột nhiên ——
"Kẻ nào không có mắt, dám đối địch với chúng ta?"
Giọng nói cực kỳ hống hách!
Một người ngã ngựa nằm ở dưới đất bò dậy, chỉ vào đám người Thời Tử Nhiên.
Thời Tử Nhiên vốn không sợ trời không sợ đất, nheo mắt, "Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, dám chạy loạn ngoài chợ?"
"Mắt ngươi bị mù hay sao? Không biết chúng ta là ai?"
"Ai thèm quan tâm các ngươi là ai? Cả đời ta còn chưa từng sợ ai. Nếu các ngươi dám khiến chủ tử nhà ta bị thương, có thể không đơn giản chỉ dừng lại ở chỗ ngã xuống từ trên lưng ngựa, rất có khả năng sẽ gãy tay gãy chân, hoặc là chết."
Thời Tử Nhiên tuyên bố một cách ngạo mạn!
Có lẽ vì hắn đã ở bên Cảnh Dung một thời gian khá lâu!
Sau khi rời khỏi huyện Sơn Hoài, hắn và Thời Tử Câm đã quay trở về kinh thành một chuyến, khi bọn họ vừa đuổi kịp đoàn người thì bắt gặp cảnh tượng này.
Cũng may bọn họ đuổi kịp. Nếu không, Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch xảy ra chuyện gì, Vương gia có thể sẽ lấy đầu bọn họ.
Đối phương nghe thấy những lời nói đó của Thời Tử Nhiên, tức giận chỉ vào lá cờ phía sau.
"Tiểu tử, ngươi nhìn kỹ xem, chúng ta là tiêu cục Long Dương! Những kẻ chắn đường của chúng ta đều phải chết."
Vừa nói, đối phương vừa hét, gọi mọi người cầm đao chuẩn bị tiến lên.
Thời Tử Nhiên và Thời Tử Câm cũng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón địch.
Nhưng hai bên còn chưa bắt đầu, từ trong xe ngựa phía sau đã truyền tới một tiếng, "Dừng tay."
Mấy người kia vốn đang gây hấn ngay lập tức dừng lại, lui qua một bên.
Một người nam tử bước xuống xe ngựa, cao to vạm vỡ, ăn mặc giống như người tập võ. Hắn ta khoảng hơn 50 tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị làm nổi bật sức hút tự nhiên của bản thân. Ánh mắt đầy uy lực, lạnh lùng, giống như có thanh đao đang chuyển động ở bên trong, có thể hạ gục bất cứ người nào ngay trong nháy mắt.
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn ta!
Ngay cả Thời Tử Nhiên không sợ trời không sợ đất cũng cảm thấy có chút ớn lạnh trong lòng.
Người kia tiến về phía trước trong đôi ủng của mình.
"Tổng tiêu đầu."
Đám người xếp hàng hai bên cung kính lên tiếng.
Vân Đồng Dương cụp mi xuống, nhìn Thời Tử Nhiên, sau đó đột nhiên rút con dao găm bên người mình ra, dường như muốn đâm về phía Thời Tử Nhiên, nhưng ——
Hắn ta lại vung tay qua bên cạnh, cắm mạnh vào trên đùi của người cưỡi ngựa đang hùng hổ ở phía trước.
Sau khi người nọ kêu lên thảm thiết một tiếng, khuỵ xuống mặt đất, toát mồ hôi lạnh!
Vân Đồng Dương thay đổi gương mặt uy nghiêm lúc trước, cúi thấp người, khách khí nói với Thời Tử Nhiên, "Tiêu cục Long Dương chúng ta từ trước đến nay chưa từng gây chuyện thị phi. Hôm nay ta quay về thành là vì có chuyện quan trọng, vì thế nên mới xảy ra tình huống vừa rồi, mong mấy vị công tử thứ lỗi. Nếu như có chỗ nào đắc tội, Vân mỗ ta thay mặt mọi người, mong được tha thứ."
Hắn ta chắp tay.
Hoàn toàn không giống một người thô lỗ!
Thời Tử Nhiên nhìn thoáng qua lá cờ cắm ở phía sau xe ngựa, nhếch mép cười, "Tiêu cục Long Dương các ngươi đúng là rất lợi hại, lấy danh nghĩa tiêu cục đấu đá lung tung ở trên đường cái, nếu như đâm chết người, xảy ra chuyện, có phải ngay cả nha môn cũng không dám động tới các ngươi hay không?"
"Chê cười, tiêu cục Long Dương chúng ta không mua bán bất hợp pháp, là tiêu cục đứng đắn, thủ hạ của Vân mỗ phạm phải sai lầm, vừa rồi xem như đã nhận giáo huấn. Đối với những thứ vỡ nát xung quanh, tiêu cục Long Dương ta sẽ bồi thường tương ứng. Nếu như có gây ra thương tích nào đó tới mấy vị công tử, ta cũng sẽ chịu hết trách nhiệm."
"Vân tiêu đầu khiến người ta cảm thấy rất vừa ý."
"Vậy thì mong các vị công tử hợp tác."
Thời Tử Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch bình yên vô sự, hắn cũng không muốn tiếp tục gây chuyện. Dù sao mình là người bên cạnh Dung Vương, nếu xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi liên lụy tới Cảnh Dung.
Vì thế ——
Sau khi suy nghĩ, hắn liền từ bỏ.
"Nếu Vân tiêu đầu đã nói như vậy, ta cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi. Nhưng dù sao ở đây cũng là trên đường cái, sau này đừng để xảy ra chuyện tương tự như thế. Nếu không, có người bị thương sẽ gặp phải vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều."
"Vâng, Vân mỗ ghi nhớ."
Hắn ta rất ngoan ngoãn!
Giọng điệu quả thực rất khác biệt với cách ăn mặc hiện tại của hắn ta.
Người này rõ ràng là người cuồng kiểm soát, mặc dù lúc nói chuyện rất khách khí, nhưng nhìn cách vừa rồi hắn rút dao găm đâm thủ hạ của mình, có thể thấy được, hắn ta không chỉ là người rất thích kiểm soát, khi xuống tay cũng cực kỳ tàn nhẫn. Nếu như có người nào dám phản kháng lại sự kiểm soát của hắn ta, có thể tưởng ra được hậu quả!
Người khác có thể không nhìn ra được, nhưng Kỷ Vân Thư thì khác!
Đám đông tản ra, Vân Đồng Dương sai người bồi thường cho những tiểu thương bên đường một ít bạc, sau đó thu dọn một chút, rời đi.
Kỷ Vân Thư trấn an Vệ Dịch, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt co lại ở trong lòng nàng, cả người run rẩy.
Sau khi trở lại nha môn, nàng nhắn Mộ Nhược qua thăm khám cho hắn. Mộ Nhược chỉ nói rằng do hắn quá kinh sợ, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Kỷ Vân Thư canh chừng ở bên mép giường của hắn một lúc, cảm thấy cực kỳ áy náy.
"Đáng lẽ ta nên giữ chặt hắn, không để hắn chạy đi. Là ta không tốt! Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, ta thật sự đáng chết."
Cảnh Dung đứng bên cạnh nói, "Nàng đừng tự trách mình, cũng đừng lo lắng. Mộ Nhược đã nói không sao, hãy để hắn yên tĩnh nghỉ ngơi. Chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Nàng gật đầu!
Khi hai người vừa đi ra ngoài, Phòng Minh Tam đã đứng ở cửa.
Ông ta thỉnh tội nói, "Đó là lỗi của hạ quan, đáng lẽ hạ quan nên phái người đi theo bảo vệ Vệ công tử. Cầu xin Vương gia trách phạt."
Cảnh Dung xua tay, "Chuyện đã qua rồi, không liên quan tới ngươi." Sau đó hắn lại hỏi, "Những người đó là ai?"
"Những người đó là người của tiêu cục Long Dương. Tiêu cục Long Dương là quan cục của triều đình, chuyên vận chuyển cống phẩm và hàng hoá."
Thời Tử Nhiên dựa vào một cây cột cách đó không xa, cười lạnh một tiếng, "Chẳng trách bọn họ kiêu ngạo như thế. Tổng tiêu đầu của tiêu cục Long Dương có lai lịch thế nào?"
Phòng Minh Tam đáp lại, "Người này không có lai lịch gì ở thành Du Châu, nhưng đám thuộc hạ của hắn lại rất hung dữ, cũng rất nghe lời hắn."
~~~Hết chương 410~~~