Vì sao Lý Minh Châu lại nói không quen biết mấy người chết kia?
Chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ?
Sau khi Phòng Minh Tam nghe xong những lời Triệu Hoài nói, lập tức hạ lệnh, "Người tới, đưa Lý Minh Châu tới đây."
Một số bộ khoái đang định rời đi.
"Chờ đã!"
Cảnh Dung ngăn cản!
Hắn trầm mặt lại, "Ngày hôm qua ông ta không nói, hôm nay ngươi gọi ông ta tới, ông ta cũng sẽ không nói."
"Vậy Vương gia có ý gì?"
Cảnh Dung nhướng mày, nhìn về phía Kỷ Vân Thư, nhếch môi, "Không phải Kỷ tiên sinh đã nói, muốn biết chân tướng, cần phải dẫn rắn ra khỏi hang hay sao?"
Ai da, hắn đang định học đến đâu thực hành đến đó?
Kỷ Vân Thư không biết hắn định làm gì.
Chỉ thấy hắn gọi Lang Bạc tới, thì thầm vài câu.
Lang Bạc gật đầu, lập tức rời đi làm nhiệm vụ.
Khuôn mặt hắn tràn đầy tự tin, "Việc này cứ giao cho bổn vương làm đi. Đêm nay, chúng ta sẽ tới bắt ba ba trong rọ."
Giọng nói của hắn vang dội!
Mọi người không hiểu, trời mới biết hắn đang định làm gì?
Lúc này, Triệu Hoài đưa tờ giấy kia cho Kỷ Vân Thư, nói, "Ta đã nói hết tất cả những gì ta biết cho các ngươi, không biết Kỷ tiên sinh có thể cũng nói cho ta về những gì ta muốn biết hay không?"
Hả?
Kỷ Vân Thư lùi lại, nheo mắt.
Ca, ngươi đang muốn làm gì?
Cảnh Dung nhanh chóng kéo nàng ra phía sau người, đối mặt với Triệu Hoài.
"Nếu đại đương gia có chuyện gì thì cứ hỏi ta. Chỉ cần bổn vương biết, đều sẽ nói hết cho ngươi."
"Điều ta muốn hỏi, chỉ có Kỷ tiên sinh mới trả lời được."
"Vậy lại càng không thể." Thái độ của Cảnh Dung rất kiên định, "Kỷ tiên sinh là người của bổn vương, hắn cần phải nằm ở trong tầm ngắm của bổn vương mới được, không cho phép ngươi nói chuyện riêng."
Đây gọi là, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng!
Hắn tuyệt đối sẽ không để Kỷ Vân Thư ở một mình với Triệu Hoài, hắn không thể chịu nổi mấy ngàn người sẽ bị thương vong lần nữa.
Nhưng ——
Kỷ Vân Thư đột nhiên nói, "Được, ngươi muốn hỏi điều gì, chỉ cần ta biết, ta sẽ nói cho ngươi, xem như báo đáp ngươi đã nói cho chúng ta biết về lai lịch hình xăm kia."
Cái gì?
Cảnh Dung xoay người trừng mắt nhìn nàng, "Bổn vương ra lệnh cho ngươi, không cho phép rời khỏi tầm mắt của bổn vương."
Kỷ Vân Thư nhấp môi, gật đầu.
Sau đó nàng nhìn về phía Triệu Hoài, "Ta tin rằng đại đương gia sẽ không xúc động giống như lúc trước nữa?"
"Yên tâm, ta sẽ không làm ngươi bị tổn thương."
Vì thế ——
Hai người cuối cùng ngồi xuống ở một cái đình nhỏ ở hậu viện nha môn.
Trong khi Cảnh Dung đứng ở bên ngoài đình, đôi mắt như ánh lửa nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cực kỳ cảnh giác!
Có lẽ vì bị cặp mắt của Cảnh Dung nhìn chằm chằm đến nỗi có chút không được tự nhiên, Kỷ Vân Thư xoay người, để lại cho hắn một bóng lưng mảnh khảnh.
"Không biết đại đương gia muốn hỏi điều gì?"
Triệu Hoài trầm mặc một lát, lời nói giống như bị mắc kẹt ở trong cổ họng hồi lâu, sau đó hỏi, "Khối ngọc bội trên đó có khắc chữ "Tuất" là của ngươi?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có phải hay không?"
"Đúng vậy."
Triệu Hoài lập tức nắm chặt nắm tay, đè nén sự kích động ở trong lòng, tiếp tục hỏi, "Vậy khối ngọc kia, là ai cho ngươi?"
Từ lời nói của hắn, Kỷ Vân Thư có thể cảm thấy manh mối trong đó. Vô duyên vô cớ, vì sao hắn lại hỏi về khối ngọc kia?
Triệu Hoài vẫn luôn đi theo mình từ huyện Sơn Hoài tới thành Du Châu, chẳng lẽ chính là bởi vì khối ngọc bội kia?
"Đại đương gia có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng, những lời nói của ngươi đều luôn không rời khỏi khối ngọc kia. Nếu vậy chắc ngươi từng nhìn thấy khối ngọc đó, hoặc là có ý nghĩa nào khác đối với ngươi?."
"Ta chỉ muốn biết, khối ngọc kia rốt cuộc là ai cho ngươi?"
"Từ nhỏ ta đã mang theo trên người."
Nàng đã nói dối!
Trước khi chưa biết chắc chắn về ý định của Triệu Hoài, nàng không thể kéo Vệ Dịch xuống nước.
Khi Triệu Hoài nghe thấy câu nói đó, nét mặt hán tử ngay lập tức trầm xuống, cặp mắt mơ hồ ứa lệ, nhìn Kỷ Vân Thư.
Toàn bộ thân thể cường tráng của hắn đều đang run rẩy!
Kỷ Vân Thư hỏi, "Ngươi biết gì đó về nó?"
Triệu Hoài chỉ hỏi, "Ngươi thật sự không biết lai lịch của khối ngọc kia?"
Nàng thẳng thắn lắc đầu.
Triệu Hoài mở miệng, nhưng không đáp lại lời nàng nói, chỉ nói, "Khối ngọc kia rất quan trọng, đối với ngươi cũng rất quan trọng. Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, ngươi đều không được làm mất khối ngọc kia. Nếu Kỷ tiên sinh muốn biết lai lịch của khối ngọc kia, một ngày nào đó sẽ có người nói cho ngươi biết, nhưng không phải là bây giờ."
"Ngươi có ý gì?"
"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói, ngọc còn người còn, ngọc mất người mất."
Hắn đang có ý gì?
Kỷ Vân Thư cảm thấy khó hiểu.
Nhưng không chờ nàng tiếp tục truy vấn thêm, Triệu Hoài đã bước nhanh rời đi.
Nàng ngẩn người tại chỗ, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về khối ngọc kia.
Sau khi Triệu Hoài rời đi, Cảnh Dung bước vào.
Thấy nàng không nói gì, hắn cũng không hỏi thêm.
........
Lúc này, Lý phủ!
Từ hôm qua sau khi Lý Minh Châu trở về từ nha môn, ông ta bắt đầu sai người thu dọn hành lý, nói rằng có việc buôn bán ở nơi khác, dự định mang theo người nhà rời khỏi thành Du Châu trong một thời gian ngắn.
Mọi thứ đều đã được thu dọn gần xong, có rất nhiều đồ vật và hộp gỗ được chất lên xe.
Gã sai vặt mồ hôi đầy đầu chạy vào, hỏi, "Lão gia, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát. Có cần gọi phu nhân và tiểu thư lên xe ngựa trước hay không?"
Ông ta gật gật đầu, xua tay, "Nhanh lên."
"Vâng."
Gã sai vặt chạy đi gọi người, Lý Minh Châu đứng ở đại sảnh hồi lâu, nhìn nơi mình đã sinh sống gần hai mươi năm qua, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó ra khỏi phủ.
Bốn năm chiếc xe ngựa đều dừng ở bên ngoài phủ.
Quản gia kéo mành xe lên, đang muốn đỡ ông ta lên xe ngựa.
Đột nhiên......
Từ xa truyền tới một giọng nói, "Ngươi có nghe nói hay không? Lần này bọn họ đã tìm ra manh mối của vụ án oan hồn lấy mạng."
Người nọ cực kỳ kích động!
"Thật ư? Hung thủ là ai?"
"Ta có một người họ hàng đang làm việc ở trong nha môn. Hắn nói, Phòng đại nhân đã tìm được chứng cứ chứng minh ai đã gϊếŧ người. Hình như nha môn mời về một vị Kỷ tiên sinh, tìm ra được chứng cứ ở trên người chết, nhưng chứng cứ vẫn còn chưa đủ, cần phải đợi sáng mai nghiệm thi lại thi thể Thường lão gia một lần nữa. Lúc đó mới có thể tìm ra được hung thủ là ai."
"Vậy thì tốt quá, gần đây ồn ào như vậy, trong lòng mọi người đều hoang mang rối loạn. Nếu như bắt được hung thủ, nhất định phải chém đầu."
"Không biết hung thủ là ai? Gϊếŧ ba người, thật sự quá tàn nhẫn."
"Tóm lại, trước khi chưa tìm ra hung thủ, buổi tối chúng ta nên đóng cửa, đừng đi ra ngoài."
"Đúng vậy. Hiện tại chỉ mong chờ bọn họ nhanh chóng tìm ra được chứng cứ."
......
Hai nam nhân vừa bàn tán, vừa đi qua bên cạnh xe ngựa Lý phủ.
Thật trùng hợp, Lý Minh Châu đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ.
Gã sai vặt ở bên cạnh hỏi, "Lão gia, không lên xe ngựa sao?"
"......"
"Hôm nay trời đã tối, nếu như vẫn không lên đường, sẽ không thể tới khách điếm ở bên ngoài thành."
Lý Minh Châu âm trầm nói, "Đi thông báo với mọi người, hôm nay không đi nữa, ngày mai hẵng đi."
Gã sai vặt gãi gãi đầu, cuối cùng không hỏi gì thêm nữa, chỉ phân phó mọi người dọn toàn bộ đồ từ trên xe ngựa xuống.
Lý phu nhân kéo nữ nhi của mình xuống, hỏi ông ta, "Lão gia, có chuyện gì vậy?"
Ông ta vỗ vỗ mu bàn tay phu nhân của mình, "Không có chuyện gì. Ta thấy thời tiết không tốt, đêm nay có khả năng sẽ mưa, vì thế ngày mai hẵng đi."
"Nhưng không phải ngài vội vã vì chuyện buôn bán hay sao?"
"Chậm một chút cũng không sao. Phu nhân, sức khỏe của nàng không tốt, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi trước đi." Sau đó ông ta dặn dò nữ nhi của mình, "Cẩm Nhi, đỡ nương của con vào trong."
Cẩm Nhi là một hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, gật gật đầu, đỡ Lý phu nhân đi vào.
Lý Minh Châu âm thầm tính toán gì đó trong lòng!
~~~Hết chương 405~~~