"Đó là trước kia, nhưng từ khi......"
"Đang nói bậy gì đó?"
Cô nương kia còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời bởi một giọng nói cao vυ't.
Mọi người cùng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Bảo nương của Trường An Sở đang lắc lư cơ thể đầy đặn, phe phẩy quạt giấy mềm mại trong tay đi tới.
Bảo nương giơ tay đẩy mấy cô nương kia ra.
Ngoài miệng còn không quên giáo huấn vài câu, "Mấy người các ngươi, không hầu hạ khách nhân, ở đây nói hươu nói vượn gì vậy? Còn không nhanh chóng đi tiếp đãi khách nhân khác?"
"Vâng!"
Mấy cô nương không dám tranh luận, tất cả đều giải tán, đành phải đi kéo khách nhân khác.
Bảo nương cười tủm tỉm nói với Kỷ Vân Thư, "Thì ra là Lương công tử tới, chậm trễ, hay là mời công tử lên lầu ba, ta sẽ gọi cô nương tốt nhất ở đây phục vụ công tử."
Hoá ra là ma ma tang*! (*bà chủ hoặc quản lý trong các nhà thổ)
Trang điểm một thân ánh vàng rực rỡ, cực kỳ khoa trương.
Kỷ Vân Thư thu hồi ánh mắt đánh giá, hỏi, "Chuyện gì xảy ra với Ngọc Âm cô nương? Vì sao tình hình không tốt?"
"Không không, không có chuyện đó, Ngọc Âm cô nương sao có thể xảy ra chuyện? Nàng chính là vũ cơ nổi danh nhất của chúng ta, rất nhiều người ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để xem nàng nhảy. Nhưng nàng không còn nhỏ tuổi nữa, Bảo nương ta nhìn nàng lớn lên, vẫn luôn đối xử với nàng giống như nữ nhi của mình, vì thế đêm nay mới chuẩn bị một sân khấu, vị nào có tiền, đều có thể mang Ngọc Âm đi."
"Mở đấu giá?!"
"Đấu giá? Đó là ý gì?"
"Không có gì, nếu như Ngọc Âm cô nương hôm nay sẽ lên sân khấu, vậy bản công tử sẽ chờ tới buổi tối."
"Được được được, hay là hai vị công tử lên lầu ba chiếm chỗ trước đi. Nếu không tới lúc đó sẽ không còn chỗ."
"Được."
Nàng sảng khoái đồng ý, phớt lờ sự bất mãn của Cảnh Dung đi lên lầu ba.
Khi hai người vừa mới đứng dậy, Bảo nương lập tức chú ý tới Cảnh Dung vẫn luôn yên lặng không nói, thân mình cố ý đi gần về phía hắn, đổi giọng, nói.
"Vị công tử này không tệ, chắc là bằng hữu của Lương công tử. Không biết...... công tử thích loại hình gì? Bảo nương sẽ sắp xếp cho ngài."
"Không cần."
"Tới đây chẳng phải vì muốn tìm vui hay sao? Dù sao từ giờ đến tối vẫn còn một khoảng thời gian, hay là......"
Cảnh Dung quét ánh mắt sắc bén về phía Bảo nương, "Đã nói không cần."
Bảo nương sợ hãi lui về phía sau,đành phải vẫy vẫy quạt từ bỏ.
Tới lầu ba ngồi xuống, Kỷ Vân Thư hỏi Cảnh Dung một thỏi bạc, đưa cho Bảo nương.
"Không cần tiếp đãi, hãy đưa tới đây một bình trà ngon là được, chúng ta không muốn bị người quấy rầy."
"Vâng vâng vâng, trà ngon lập tức sẽ tới, không quấy rầy hai vị nữa."
Bảo nương cầm thỏi bạc trong tay, vui sướиɠ lui xuống.
"Một thỏi bạc, trả lại như thế nào?"
Cảnh Dung gõ gõ ngón tay trên bàn!
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn hắn, "Chàng dường như còn thiếu ta một ít bạc, đúng không?"
"Xin chỉ giáo?"
"Ta đã đồng ý tiếp nhận 《Lâm Kinh Án》, còn phá vụ án mất tích. Chàng nói sẽ thưởng bạc cho ta, nhưng đã bao lâu rồi, ngay cả một văn tiền ta đều chưa nhìn thấy."
"Tiểu tham tiền."
Kỷ Vân Thư hừ cười một tiếng, "Có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền, sẽ rất có hại."
Cảnh Dung nói, "Chờ nàng trở thành Dung Vương phi, còn phải lo lắng về tiền bạc nữa sao? Bổn vương có gì, nàng đều có nấy. Đến lúc đó, bổn vương sai người chế tạo một cái giường vàng, để nàng ngủ cho đủ."
Kỷ Vân Thư: "......"
Hai người cãi nhau, thật sự không biết mệt!
Sau khi Bảo nương nhận bạc, sai người bưng trà và điểm tâm hầu hạ hai người.
Chờ từ sáng đến buổi tối, Cảnh Dung cũng nói lải nhải rất nhiều.
Hắn nói về thời thơ ấu ở Bát vương phủ, những chuyện phát sinh sau khi tiến cung, chuyện hắn lập phủ sau khi phong vương, thậm chí những điều mới mẻ hắn từng gặp qua......
Thậm chí, hắn còn nói những lời lúc trước hắn nói với Lưu Thanh Bình, kể lại không sót một lời cho Kỷ Vân Thư.
Cục đá nở hoa!
Cây liễu hút máu!
Quái vật trên sông!
......
Kỷ Vân Thư lắng nghe đế nỗi bắt đầu đau tai.
Vì thế nàng hỏi một câu, "Vậy mẫu phi của chàng thì sao? Ta chưa từng nghe chàng nhắc tới."
Sắc mặt Cảnh Dung lập tức trầm xuống, bưng chén trà lên, uống một ngụm.
"Chuyện cũ, không muốn nhắc lại."
Kỷ Vân Thư không phải là loại người khăng khăng muốn biết tất cả. Nếu hắn không thích nhắc tới, nàng sẽ không hỏi nữa.
Không ngờ ——
Cảnh Dung lại tự mình nói ra, "Mẫu phi ta đã mất từ rất lâu, bởi vì phạm phải một sai lầm nhỏ, bị biếm vào lãnh cung, ngày hôm sau thì thắt cổ tự tử. Từ đó, Vương gia ta đã không còn chỗ dừng chân."
Nói xong, hắn lại uống một ngụm trà.
Kỷ Vân Thư đau lòng nhìn hắn, không nói gì.
Nếu vậy, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao trong nhiều năm qua, Cảnh Dung vẫn luôn không được Kỳ Trinh Đế yêu thích.
Nhưng đến tột cùng mẫu phi hắn đã phạm phải sai lầm gì?
Hai người cứ như vậy suốt một ngày ở Trường An Sở.
Khi hoàng hôn buông xuống, người tới Trường An Sở càng ngày càng nhiều, đa số đều tới vì Ngọc Âm cô nương.
Từ trên lầu ba nhìn xuống, người là người!
Đèn l*иg ngoài cửa đều được treo lên, đủ mọi màu sắc, phản chiếu lên sân khấu cực kỳ xa hoa.
Kỷ Vân Thư: "Ta nghĩ, căn bản không có người nào biết, trước khi ba người kia chết đều gặp quỷ ở Trường An Sở, chỉ có người trong nha môn và người trong Trường An Sở mới biết. Nếu không, bọn họ biết được chuyện xảy ra ở trong phòng Thưởng Nguyệt Hào, đoán chừng đêm nay sẽ không có nhiều người tới như vậy. Bảo nương cũng vì lo lắng cuối cùng sẽ không giấu được, vậy nên nhân khi mọi người chưa biết, bán Ngọc Âm cô nương đi, có thể kiếm được bút bạc."
"Vậy rốt cuộc nàng muốn làm gì?" Cảnh Dung buồn bực.
"Ai ra giá cao thì được, vừa rồi Bảo nương đã nói như vậy."
"Nàng muốn mua nàng ấy?" Cảnh Dung giật mình.
Kỷ Vân Thư nhún nhún vai, "Nếu không, chàng cho rằng chúng ta ngồi cả ngày ở đây là vì cái gì? Chỉ cần uống vài chén trà rồi trở về sao?"
"Kỷ Vân Thư, đầu óc nàng có phải bị nước vào hay không? Nàng mua một nữ nhân về làm gì?"
"Đầu óc chàng mới bị nước vào." Nàng đáp lại, ánh mắt thông minh hơi nhíu, "Nếu chuyện xảy ra ở Thưởng Nguyệt Hào, nói cách khác, lúc ấy Ngọc Âm cô nương khẳng định cũng có mặt ở đó. Nàng nhất định đã nhìn thấy gì đó, nhưng trên hồ sơ vụ án trong nha môn lại viết nàng không biết gì cả, chẳng phải rất kỳ lạ hay sao? Nếu trên đời này không có quỷ, vậy Ngọc Âm cô nương khẳng định biết điều gì đó, nhưng nàng ấy không nói ra."
Cảnh Dung nghe hiểu.
"Vì thế, nàng muốn mua nàng ấy, sau đó lấy thông tin từ nàng ấy."
"Sai!"
"Hả?"
"Không phải ta mua, là chàng mua."
Cài gì?
Đột nhiên ——
Những tiếng la hét vang lên.
Mọi người bắt đầu xôn xao, từng đôi mắt như lang tựa hổ nhìn chằm chằm trên sân khấu kia.
Bảo nương đứng ở bên ngoài lụa mỏng, phe phẩy chiếc quạt trong tay, cười tủm tỉm nói với mọi người, "Đã để các vị công tử đợi lâu."
"Nhanh lên, chúng ta không chờ được nữa."
"Ta biết các vị đều tới vì Ngọc Âm. Ngọc Âm nhà ta chính là vũ cơ đầu bảng của Trường An Sở, nhưng Bảo nương ta hôm nay đành phải từ bỏ yêu thích. Các ngươi đều đã biết quy củ, muốn có được Ngọc Âm, chỉ có một cách, chính là trả giá. Ai ra giá cao nhất, người đó có thể mang Ngọc Âm đi."
Không khí phía dưới lại bắt đầu nóng lên.
"Ngọc Âm là của ta."
"Bản công tử không có gì cả, chỉ có nhiều tiền."
"Vì Ngọc Âm, bản công tử từ một nơi rất xa chạy tới. Hôm nay, ta nhất định phải có được nàng."
Nhóm công tử bắt đầu cãi nhau.
Bảo nương nhanh chóng nói, "Ta đã nói quy tắc, chỉ cần ra giá đủ cao là có thể mang người rời đi. Được rồi, hãy để Ngọc Âm nhà ta xuất hiện đi."
Ngay khi Bảo nương nói xong!
Một dáng người duyên dáng kéo một dải vải dài xoay tròn từ trên lầu ba xuống sân khấu đã được bao phủ!
~~~Hết chương 398~~~