Những hình ảnh trong ký ức càng ngày càng trở nên mơ hồ, càng ngày càng trở nên xa xăm.
Cho đến khi chúng bị phá vỡ bởi một loạt tiếng đập cửa vang lên!
Triệu Hoài thu hồi ánh mắt mê man, nhăn mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía cánh cửa đóng chặt.
"Vào đi."
Cửa bị đẩy ra!
Nam tử bên ngoài hấp tấp tiến vào, đi đến bên cạnh Triệu Hoài, nói một câu: "Đại đương gia, không có."
"Chắc không?"
"Thật sự không có."
Triệu Hoài tối sầm mặt lại, một lúc sau, hắn mới giơ tay vẫy một cái: "Ngươi lui xuống đi, không được để bất luận kẻ nào biết chuyện này."
"Đã hiểu."
Người nọ cúi người rời đi.
Trong phòng, Triệu Hoài lại lâm vào trong trầm mặc.
......Dịch: Emily Ton.....
Mộ Nhược trở lại huyện nha huyện Sơn Hoài, việc đầu tiên chính là đi tắm rửa sạch sẽ một lượt.
Mặc đồ khất cái cả ngày, quả thực khiến hắn nghẹn muốn chết.
Mùi vị kia phảng phất như chỉ cần hắn há miệng ra một cái, hắn thậm chí có thể sẽ "nuốt" nó xuống cổ họng.
Lúc này, Kỷ Uyển Hân bưng một bát thuốc vừa mới nấu xong đi tới phòng Cảnh Dung.
Cảnh Dung cả ngày lẫn đêm vẫn chưa chợp mắt chút nào.
Hắn vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Kỷ Vân Thư.
Khi Kỷ Uyển Hân mang thuốc vào, chỉ thấy hắn khoác một chiếc áo choàng, một mình đứng ở trước cửa sổ rộng mở, một tay thả xuống ở bên cạnh người, một tay khác đáp ở trên cửa sổ, nắm chặt nắm tay.
"Vương gia, Mạc công tử đã nói, ngài cần phải dùng thuốc đúng giờ, không được chậm trễ."
Nàng ta đưa thuốc qua!
Nhưng không nhận được lời đáp lại.
"Ta biết ngài lo lắng cho Vân Thư, nhưng không thể không quan tâm tới thương thế của mình, vết thương trước ngực của ngài có thể trở nên tệ hơn."
"......"
"Vương gia......"
"Buông thuốc xuống, đi ra ngoài." Cảnh Dung lạnh giọng.
Kỷ Uyển Hân bỗng nhiên run rẩy một chút, thuốc trong chén cũng theo đó rơi ra vài giọt, đọng ở trên chỗ mu bàn tay mảnh khảnh của nàng ta.
Rõ ràng là thuốc rất ấm, nhưng nàng ta lại cảm thấy lạnh băng!
Nàng ta mím môi, mắt phượng buồn rầu, tóc mai giữa trán rơi xuống vừa vặn che khuất đôi mắt ứa nước và nốt ruồi đỏ của nàng ta.
Nàng ta nói giọng nghẹn ngào, "Ta và Vân Thư từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nàng xảy ra chuyện, ta là tỷ tỷ, sao có thể không lo lắng được? Nhưng lo lắng thì có tác dụng gì? Nếu như có thể, ta thật sự hy vọng dùng bản thân mình để đổi lấy nàng."
Những lời nói dịu dàng, khiến trái tim người xúc động!
Cảnh Dung nhấc đôi mắt vô lực lên, nghiêng người, nhìn về phía nàng ta.
Hắn chỉ nhìn nàng ta.
Không nói lời nào!
Kỷ Uyển Hân lớn mật đón nhận ánh mắt của hắn.
Sau đó tiếp tục nói với giọng chứa đầy lo lắng: "Ta biết, trong lòng Vương gia chỉ có Vân Thư, đó cũng là may mắn của Vân Thư. Nhưng, nếu nàng biết được Vương gia vì nàng, thậm chí không quan tâm tới thân thể của mình, sao nàng có thể an tâm? Vương gia cần phải chăm sóc mình, mới có thể cứu được nàng."
Đồng thời với khi nói chuyện, nàng ta đưa thuốc qua chỗ hắn.
Khuôn mặt Cảnh Dung vô cảm, sau khi do dự một lát, vươn tay bưng bát thuốc lên.
Cạch ——
Một tiếng loảng xoảng vang lên!
Hắn ném chén dược ở trên bàn bên cạnh.
Bát thuốc bị nghiêng qua một bên.
Khoảnh khắc sau, hắn lên tiếng: "Chuyện sắc thuốc không cần ngươi làm."
Không có chỗ để thương lượng.
Nhưng ——
Kỷ Uyển Hân nói: "Ta đã quen rồi. Ngày xưa ở nhà, ta vẫn thường xuyên sắc thuốc cho mình, không có gì đáng ngại, hơn nữa ngài là Vương gia."
"Ngươi không nghe hiểu ý của bổn vương?."
"Hả?"
Kỷ Uyển Hân bối rối!
Cảnh Dung nói một cách nghiêm khắc, "Thứ nhất, ngươi không là người hầu của ta, thứ hai không phải thê tử của ta, càng không phải là nô tài. Những việc này, không cần ngươi làm, cũng không tới lượt ngươi làm."
Hắn vừa nói xong những lời này, Kỷ Uyển Hân ngẩn ra, mũi chân hơi nhấc lên một chút, gần như muốn trốn chạy.
Thì ra, ở trong lòng Cảnh Dung, không ngờ nàng...... thậm chí không bằng nô gia!
Nghĩ đến đây, nàng ta liền đỏ mắt, đôi môi run rẩy vài cái, nhưng vẫn không thể nói nên lời.
Cảnh Dung cũng không muốn quá tuyệt tình. Rốt cuộc, nữ nhân này là nhị tỷ của Kỷ Vân Thư.
Vì thế hắn đè thấp giọng xuống, chỉ nói: "Ngươi đi ra ngoài đi."
Đúng là hắn có ý tống cổ nàng ta ra ngoài!
Kỷ Uyển Hân cảm thấy cực kỳ ủy khuất trong lòng.
Nàng ta không hiểu, vì sao con mắt của hắn lại không nhìn mình!
Vì sao phải nói những lời khiến người cảm thấy tổn thương như thế!
Đôi mắt nàng ta ngấn nước, thời điểm đang muốn tràn mi......
Mộ Nhược bước vào!
Kỷ Uyển Hân lập tức thối lui qua một bên, lặng lẽ lau nước mắt.
Khi Mộ Nhược cất bước tiến vào, hắn nhìn thoáng qua cái bát rỗng ở trên bàn trước tiên, sau đó mới chuyển tầm mắt về phía Kỷ Uyển Hân.
"Kỷ cô nương, ta có chuyện quan trọng cần bàn với Dung Vương, phiền cô nương......"
Đi ra ngoài!
Hắn còn chưa nói dứt lời.
"Được, ta sẽ không quấy rầy nữa."
Nàng ta cúi đầu, thức thời nâng bước chân chuẩn bị rời đi, nhưng lại lo lắng hỏi Mộ Nhược một câu, "Mạc công tử, Vân Thư hiện tại thế nào?"
Mộ Nhược: "Nàng không sao, cô nương yên tâm."
"Vậy là tốt rồi."
Kỷ Uyển Hân cúi người rời đi.
Cảnh Dung đột nhiên gọi nàng ta lại.
Hắn hỏi: "Kỷ nhị cô nương, bổn vương muốn hỏi ngươi, ngươi thật sự xem Vân Thư là muội muội của mình sao?"
Kỷ Uyển Hân kinh ngạc!
Nàng ta bỗng nhiên xoay người: "Vì sao Vương gia lại hỏi như vậy?"
"Ngươi chỉ cần trả lời ta là được."
"Ta đương nhiên xem Vân Thư là muội muội của mình, cho dù tính mạng ta gặp nguy hiểm, ta cũng nguyện ý giúp nàng!"
Nếu như ngươi phải chết.
Ngươi cũng thật sự nguyện ý?
Dối trá!
Cảnh Dung nhìn kỹ gương mặt có chút nôn nóng và ủy khuất của nàng ta, không tiếp tục hỏi nữa.
Hắn chỉ thờ ơ nói: "Bổn vương biết rồi, ngươi ra ngoài đi."
Nàng ta không dám nhiều lời nữa, cúi đầu xuống thật sâu, đi ra ngoài.
Mộ Nhược thấy vậy, trầm giọng nói, "Ngươi hà tất phải nói những lời như thế?"
Cảnh Dung: "Những lời nào?"
"Lúc ở bên ngoài ta đã nghe thấy hết, nếu như ta vẫn không tiến vào, chỉ sợ cô nương kia sớm đã bị ngươi nói đến nỗi phát khóc."
"Liên quan gì tới ta? Hiện tại lòng ta đều đang lo lắng cho sự an nguy của Vân Thư, chẳng lẽ còn phải lo lắng cho nàng ta?" Cảnh Dung nhíu mày, nhanh chóng hỏi, "Như thế nào? Ngươi có vào được Cao Sơn trại hay không?"
"Đã vào."
Cảnh Dung cầm lấy cánh tay hắn: "Vân Thư thế nào? Đám người kia có làm gì nàng hay không?"
Mộ Nhược thở dài, đẩy hắn ra.
"Yên tâm đi, Kỷ cô nương không sao."
"Không sao?" Cảnh Dung nghi ngờ, "Mộ Nhược, ngươi nói thật với ta."
Mộ Nhược: "Những gì ta đang nói với ngươi, chính là sự thật!"
Vì thế ——
Mộ Nhược kể hết mọi chuyện với hắn.
Hơn nữa còn khuyên bảo hắn, "Nếu như Kỷ cô nương đã có ý định của mình, ngươi nên nghe nàng. Sau khi mượn binh từ Kinh Châu, tạm thời đừng tấn công lên núi, tránh cho sự tình trở nên tồi tệ hơn."
Cảnh Dung cau mày, đi qua đi lại vài bước.
Hắn lắc đầu: "Không được, ta không thể mạo hiểm. Những sơn tặc đó gϊếŧ người không chớp mắt, lỡ may xảy ra vấn đề gì, tính mạng của Vân Thư khó mà giữ được."
Mộ Nhược: "Nhưng bên ngoài Cao Sơn trại kín không kẽ hở, muốn tấn công vào đó không phải là chuyện dễ. Nếu thật sự đánh vào đó, nhất định sẽ có vô số thương vong, không bằng tin tưởng Kỷ cô nương một lần."
Cảnh Dung: "Nàng đã mạo hiểm tính mạng phá án, ngươi muốn ta làm thế nào để tin tưởng nàng? Từ Cẩm Giang đến đây, tất cả những gì nàng làm, có một lần nào là vì chính bản thân nàng hay chưa? Hiện tại Cao Sơn trại cũng xảy ra án mạng, khó đảm bảo sau khi nàng phá án, những người đó sẽ không gϊếŧ nàng. Ta tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy, cho dù hiện tại ta phải đơn thương độc mã vào đó, ta cũng không thể để nàng xảy ra chuyện."
Cảnh Dung gần như gầm lên khi nói!
Cục đá lạnh lùng này, chỉ vì một nữ nhân mà đã nở hoa.
Nhưng đóa hoa này, lại là hoa bìm bìm, rất quật cường!
Mộ Nhược cố gắng nhẫn nhịn, trầm giọng phân tích lợi hại trong đó với hắn.
"Cảnh Dung, ta biết ngươi quan tâm tới Kỷ cô nương, thậm chí còn hơn cả tính mạng của mình, nhưng dù sao ngươi cũng là hoàng tử, là Vương gia. Nếu như làm lớn chuyện này, truyền tới kinh thành, ngươi có nghĩ tới hậu quả hay chưa? Hiện tại vô số đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào ngươi, đặc biệt là Diệc Vương. Một khi ngươi xảy ra một chút sai sót, hắn ta sẽ lập tức bẩm báo với hoàng thượng. Tới lúc đó, chỉ sợ đời này của ngươi đừng nghĩ tới chuyện hồi kinh."
~~~Hết chương 370~~~