*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Emily Ton.
Cũng ngay khi Triệu Hoài còn đang do dự.
Triệu Thanh lại tỉnh táo hơn, hỏi Kỷ Vân Thư: "Có thể biết được người chết là ai hay không?"
"Ta cần một chút thời gian, nhưng cần bao lâu thì phải xem bộ hài cốt này cung cấp cho ta biết bao nhiêu thông tin."
"Hả?"
Kỷ Vân Thư vòng tới trước bàn, nói: "Người chết cao khoảng năm thước. Mặc dù là nữ tính, nhưng khung xương chắc chắn hơn nhiều. Hơn nữa, xương cốt rất cứng, không giống như được sinh ra trong nhà giàu có."
Nàng lại nhìn xương chân người chết, nhíu mày, tiếp tục nói: "Người chết khi còn sống, xương bàn chân (跖骨) nhất định đã từng bị thương, vì thế nên thiếu mất một đốt xương chêm ở giữa (中间楔骨). Nếu trên xương chân (脚骨) có xương chêm giữa và xương chêm ngoài (外侧楔骨) bị thương lúc còn sống, sau khi chết ngâm mình ở trong rượu sẽ bị hoá mềm, thậm chí hoàn toàn dung hợp ở trong rượu. Người chết căn bản thiếu đốt xương chêm giữa, vậy nên có thể phán đoán lúc còn sống đã bị thương ở chân, thậm chí có thể nói, người chết thật ra là một người què."
Ồ!
Nàng vừa đưa ra kết luận, Triệu Hoài và Triệu Thanh đều ngẩn cả người!
Kỷ Vân Thư thu hết biểu tình của hai người vào trong đáy mắt, nhưng không chỉ rõ ra. Nàng lại giơ tay ấn ấn trên xương bả vai của bộ hài cốt.
"Trên xương vai trái người chết có một vết lõm, có lẽ đã bị đâm bởi một vật sắc nhọn. Căn cứ vào chiều sâu và những thay đổi xung quanh khớp xương của vết lõm, có lẽ nó đã xảy ra khoảng hai năm trước. Bởi vì lúc ấy không được chữa trị kịp thời, vì thế căn bệnh không chấm dứt được. Mỗi khi trời mưa sét đánh, người chết nhất định phải chịu đựng những cơn đau từ bả vai."
Bang——
Nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt Triệu Thanh trắng bệch, cả người lảo đảo lùi ra phía sau hai bước, hai chân đập vào chiếc ghế, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Trong khi Triệu Hoài mang biểu tình bối rối, hai mắt mê ly.
Thậm chí ——
Hắn có chút khϊếp sợ không tin!
Kỷ Vân Thư nhìn vào phản ứng của hai người bọn họ, trong lòng đã có dự tính.
Nàng tiến tới gần, nghiêm mặt hỏi hai người: "Vì thế, các ngươi biết người chết là ai?"
"Không... không......"
Triệu Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt hư vô, không có tiêu cự, hoàn toàn bất ngờ.
Kỷ Vân Thư khẽ nheo mắt lại, tiếp tục hỏi: "Ngươi biết là ai, đúng không?"
Không ngờ, Triệu Thanh chưa kịp nói gì, Triệu Hoài đã mở miệng.
"Khi nàng sinh ra, bởi vì bị tật ở chân, thế nên bị người nhà vứt bỏ. Cha ta thấy nàng đáng thương, mang nàng về sơn trại, vẫn luôn nuôi dưỡng ở trong trại. Hai năm trước, nàng đập vai vào góc bàn, nhưng nàng quá ương ngạnh, không chịu kêu đau. Từ lần đó về sau, nó đã để lại căn bệnh, mỗi khi trời mưa sét đánh, nàng sẽ bắt đầu đau."
"Đại đương gia đang nói về nàng, là ai?"
Triệu Hoài nuốt vài ngụm nước miếng.
Sau đó mới chậm rãi thốt ra hai từ.
"Cửu Nhi!"
Sao lại là Cửu Nhi?
Triệu Thanh đã quá kinh hoảng, lập tức nói: "Khối hài cốt này không có khả năng là Cửu Nhi. Một năm trước, chính ta tự mình mang Cửu Nhi đi, cũng chính tay ta đã chôn nàng ấy. Nàng ấy không có khả năng xuất hiện ở đây, còn có đầu của nàng, sao có thể bị người khác chặt được? Không có khả năng."
Hắn nói chắc chắn như thế!
Không giống như đang nói dối.
Khoảnh khắc sau, Triệu Hoài đỏ mặt, trở tay túm lấy cổ áo Triệu Thanh, chất vấn: "Ngươi chắc chắn, ngươi đã chôn thi thể Cửu Nhi?"
"Ta đã chôn nàng, chính tay ta đã chôn nàng... chính tay ta đã chôn nàng. Đây không phải thi thể Cửu Nhi, tuyệt đối không phải."
Triệu Thanh giống như nổi điên, đẩy Triệu Hoài ra.
Sau đó lao về phía Kỷ Vân Thư, đỏ mắt, nói: "Chẳng phải ngươi đã nói, ngươi có thể căn cứ vào những cái xương đó và phán đoán ra khối hài cốt này là ai hay sao? Được, vậy ngươi hãy điều tra đi. Hãy hanh chóng điều tra, chứng minh nàng không phải là Cửu Nhi."
Triệu Thanh tương đối xúc động, Kỷ Vân Thư lại cực kỳ bình tĩnh.
"Nếu ngươi muốn biết khối hài cốt này rốt cuộc có phải là Cửu Nhi hay không, có một biện pháp nhanh nhất, chính là khai quật mộ Cửu Nhi, mở quan tài ra nhìn là biết."
"Không được." Hắn không chịu: "Cửu Nhi đã chết, ta không thể quấy rầy nàng yên nghỉ."
"Nếu ngươi không muốn, tại hạ sẽ không cưỡng cầu. Tốt thôi, ta sẽ vẽ chân dung của khối hài cốt này. Tuy nhiên, nếu phát hiện ra người chết chính là Cửu Nhi, cuối cùng, ngươi vẫn cần phải mở quan quan tài kiểm nghiệm."
"Nếu như không phải thì sao?"
"Dựa theo những gì ta đã miêu tả, khối hài cốt này có khả năng rất lớn, chính là Cửu Nhi. Nhưng ta không thể đưa ra đáp án chắc chắn cho ngươi."
Triệu Thanh trầm tư.
Khuôn mặt Triệu Hoài cứng đờ, hai tay âm thầm nắm chặt thành nắm đấm, mang theo thâm ý nhìn thoáng qua Triệu Thanh.
Hắn nói với Kỷ Vân Thư: "Nếu như ngươi thật sự có thể điều tra rõ chuyện này, Triệu Hoài ta có thể cam đoan với ngươi, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ lúc trước. Ngươi có thể mang theo đồ ngốc kia rời khỏi nơi này. Tất cả những người các ngươi, cũng có thể bình yên vô sự rời khỏi huyện Sơn Hoài. Nhưng, ta chỉ cho ngươi thời gian năm ngày, vẽ ra bức bức họa nàng ấy. Nếu không, ta sẽ gϊếŧ các ngươi."
Thời gian năm ngày?
Ngươi đang nói giỡn sao?
Cho dù có cả hộp sọ được đặt ở đây, nàng cũng khó đảm bảo có thể vẽ ra được trong vòng năm ngày.
Rõ ràng hắn đang làm khó nàng.
Triệu Hoài là người nôn nóng, căn bản không cho Kỷ Vân Thư cơ hội phản bác, thái độ kiên quyết, không thể đàm phán.
Sau khi Triệu Hoài rời đi, Triệu Thanh cũng loạng choạng rời đi.
Kỷ Vân Thư gọi người tìm cho nàng mấy tờ giấy Tuyên Thành và bút mực. Nàng có ý định sẽ đẩy nhanh tốc độ.
Vệ Dịch vẫn luôn ngồi ở trên ghế nhỏ nơi xa, tròn xoe đôi mắt nhìn xem một hồi tuồng kịch vừa rồi. Chờ đến khi Kỷ Vân Thư vùi đầu làm việc, hắn mới tháo bao tay ra, đi tới.
Hắn hỏi: "Thư nhi, có đói hay không?"
Kỷ Vân Thư không hề đáp lại.
"Ta muốn ăn, ta đi lấy màn thầu tới đây."
Vì thế hắn vỗ nhẹ trên cái bụng đang réo của mình, chạy đi.
Hắn hoàn toàn quên hết cảm giác ghê tởm đối với đống xương vừa rồi!
Tiểu Ngư lúc trước mang Vệ Dịch đi nhà xí cũng chạy theo phía sau hắn.
Kỷ Vân Thư cầm xương đùi lên, đặt ở trong tay nhìn nó hồi lâu, sau đó đơn giản vẽ ra trên giấy một phần nhỏ xương cằm, phác thảo hàm dưới.
Không có những phép đo chuẩn xác, cũng không có máy móc hỗ trợ, thực sự là làm khó nàng.
Lúc này, Vệ Dịch đang hào hứng chạy về phía phòng bếp.
Tiểu Ngư theo ở phía sau, trên danh nghĩa là giám thị, nhưng thật ra, hắn ta đang có tư tâm.
"Đồ ngốc, ngươi cuối cùng đã hỏi hắn hay chưa? Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với Tề Thiên Đại Thánh?"
Vệ Dịch trừng hắn một cái: "Ngươi muốn biết?"
"Đúng vậy, ngươi hãy nói ra đi!"
"Ta càng không nói."
Vệ Dịch ngạo mạn quay đầu, cất bước đi vào phòng bếp, bắt đầu tìm kiếm thức ăn.
Mấy người trong phòng bếp cũng không cản trở hắn, đều cảm thấy tên ngốc này cực kỳ thú vị.
Nhưng Tiểu Ngư thật ra không kiên nhẫn như vậy, liên tục truy hỏi: "Đồ ngốc, ngươi hãy nói đi, rốt cuộc sau đó như thế nào? Nếu như ngươi không nói, đêm nay ta sẽ không thể ngủ được."
"Ta không muốn nói."
"Ngươi......"
Tức chết bảo bảo!
Rõ ràng tiểu ngốc tử này đã gợi lên tính tò mò của hắn, nhưng lúc này lại muốn dừng lại, thật sự là tức muốn chết!
Vệ Dịch tìm được vài cái bánh bao nhân thịt, cực kỳ vui sướиɠ.
"Có thịt để ăn."
Vệ Dịch cầm bánh bao muốn quay trở về tìm Kỷ Vân Thư. Nhưng Tiểu Ngư đã chắn ở phía trước hắn, không cho hắn đi.
"Nếu ngươi vẫn không nói, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi, mang đi ngâm rượu."
Vệ Dịch sợ hãi, rụt bả vai một chút, nhanh chóng trả lời: "Chết rồi. Tề Thiên Đại Thánh đã chết."
"Cái gì?"
Tề Thiên Đại Thánh của ta đã chết?
Tiểu Ngư có cảm giác giống như sấm sét đánh xuống đỉnh đầu!
Hắn hoàn toàn ngốc.