Nhưng, ngay cả khi Khang hầu gia mang theo một đội binh mã, nói đến cùng đó cũng chỉ là một số tán binh mà thôi. Ông ta dưỡng ở Kinh Châu, xem như thị vệ giữ nhà hộ viện, không thể bằng những binh lính hăng hái nhiệt huyết chiến đấu ở trên chiến trường.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, Kỳ Trinh Đế vẫn mặc kệ ông ta.
Tuy nhiên, đó rốt cuộc cũng là một đội binh, không yếu đuối đến mức già lão khô quắt! Vì thế, nếu như dùng để diệt phỉ, xem như cũng hợp lý.
Nhưng Khang hầu gia đã rời khỏi triều đình, thậm chí còn cãi nhau với Kỳ Trinh Đế, sao sẽ cho Cảnh Dung mượn binh của mình?
Từ trước tới nay đều luôn là: thù lão cha, nhi tử trả!
Vì thế Cảnh Dung ở trong mắt Khang hầu gia, cũng chính là một cây gai.
Cảnh Dung nhẹ nhàng ấn trên ngực đau nhức của mình, cau mày.
Hắn phân tích nói: "Mặc dù Khang hầu gia là người ngoan cố, tính tình cũng rất bướng bỉnh, nhưng lại là người cực kỳ thích báu vật. Lang Bạc, ngươi mang theo một câu nói của bổn vương, nếu như lão cho mượn binh, bổn vương sẽ đưa cho lão một bộ Kim Lũ Giáp."
Kim Lũ Giáp? (Áo giáp dệt bằng vàng)
Lang Bạc kinh ngạc!
Trên đời này chỉ có hai bộ Kim Lũ Giáp, một bộ đã theo di thể tiên hoàng nhập táng vào hoàng lăng, còn có một bộ, hiện đang được đặt ở trong hiến tế đường của hoàng thất.
Mặc dù Khang hầu gia thuộc một tộc hoàng thất, nhưng dù sao cũng là đường thân (anh em họ trong tộc). Trong vài thập niên tới, đường thân còn phân ra mấy chi nhánh lớn. Thành thật mà nói, mối quan hệ họ hàng thân thích cho dù là tám gậy tre cũng đánh không tới.
Nhưng Khang hầu gia lại là một người cực kỳ tham lam, đối kia bộ Kim Lũ Giáp có thể nói là chảy nước dãi ba thước!
Ban ngày buổi tối đều luôn nghĩ về nó.
Ông ta còn thường xuyên ồn ào rằng mình cũng là một tộc hoàng thất, dựa vào đâu mà đặt Kim Lũ Giáp ở hiến tế đường thay vì tặng cho ông ta?
Cũng may, lòng tham của ông ta chính là trân bảo thế gian, mà không phải hoàng quyền. Nếu không, Kỳ Trinh Đế sớm đã nghĩ biện pháp đối phó.
Lang Bạc một lần nữa xác nhận lại: "Vương gia, ngài xác định là bộ Kim Lũ Giáp kia sao? Đó chính là ở hiến tế đường của hoàng thất, có người chuyên trông coi, Hoàng thượng cũng không có khả năng ân chuẩn Kim Lũ Giáp cho Khang hầu gia."
Lang Bạc nhắc nhở!
"Ngươi cứ nói theo lời bổn vương, đi nhanh về nhanh."
Lang Bạc không nhiều lời nữa, lập tức nhận lệnh rời đi.
Ngược lại, Cảnh Dung lại phân phó Thời Tử Câm: "Ngươi hiện tại lập tức đi tới ngoài cổng Cao Sơn trại, nếu tìm được cơ hội, nhất định phải vào đó. Cho dù không thể cứu người ra, ta cũng cần phải biết tình hình của Vân Thư trước."
"Vâng."
Thời Tử Câm không nhiều lời, lập tức rời đi.
Cảnh Dung không thể chống đỡ thân thể được nữa, nắm tay chống ở trên môi, nhẹ nhàng bắt đầu ho khan.
Miệng hắn gần như muốn nôn ra máu.
Mộ Nhược nói: "Những gì nên phân phó người đều phân phó rồi, hãy nhanh chóng nghỉ ngơi đi."
"Ta không yên lòng."
"Nhưng cũng không thể vứt bỏ mạng mình."
"Mộ Nhược." Cảnh Dung đột nhiên gọi một tiếng.
Mộ Nhược nhíu mày, dường như biết hắn muốn nói với mình điều gì, vì thế giành nói trước: "Ta biết ngươi muốn nói gì, yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào."
"Đa tạ."
Mộ Nhược trầm giọng, phân phó lần nữa: "Ngươi nhanh chóng nghỉ ngơi đi, đừng lãng phí thuốc mỡ của ta. Thuốc kia cho dù có bao nhiêu bạc đều mua không được."
Không có gì để nói!
Cảnh Dung rũ mắt, không nói lời nào nữa.
Sau khi Mộ Nhược rời đi, lập tức đi tìm Huyện thái gia: "Nói vị trí của Cao Sơn trại cho ta."
"Hả?"
"Nhanh lên!"
Trương Hoán Bình ngây người một chút, sau đó mới nhanh chóng triệu người tới, vẽ ra bản đồ đơn giản.
Mộ Nhược ghi nhớ tuyến đường trên bản đồ, sau đó xé thành từng mảnh và ném qua một bên.
Hắn lại ra lệnh: "Ngươi tìm một bộ quần áo vải thô tới đây, càng tệ càng tốt."
"Mạc công tử đây là?"
"Còn không mau đi."
"Vâng vâng vâng!" Trương Hoán Bình không dám chậm trễ, lập tức nhanh chóng sai người của mình đi chuẩn bị.
Kết quả ——
Khi mang về tới nơi, đó lại là một bộ quần áo khất cái.
Hơn nữa ——
Còn có mùi khó ngửi.
Mùi hôi tản vào trong không khí!
Mộ Nhược bịt mũi, đầu ngón tay nhéo bộ quần áo rồi cầm lại đây, vẻ mặt ghét bỏ.
Trương Hoán Bình cẩn thận dò hỏi: "Mạc công tử, quần áo này có vừa lòng không?"
Lão tử không hài lòng chút nào!
Nhưng không có biện pháp nào khác, loại quần áo này, dùng để che mắt là tốt nhất.
"Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng!"
Mộ Nhược miễn cưỡng nhận lấy bộ quần áo.
Sau đó, hắn lại nghĩ tới điều gì đó.
"Trương Hoán Bình, chuyện này phát sinh ở trong phạm vi ngươi quản hạt, theo lý thuyết, phải do ngươi giải quyết mới đúng. Nhưng là việc này, Dung Vương lại tự mình giải quyết, vì vậy, ngươi phải giữ bí mật với bên ngoài, không được tiết lộ ra dù một chữ. Nếu như truyền tới kinh thành, Dung Vương sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, hiểu không?"
"Hạ quan hiểu, không nói không nói."
"Lui xuống đi."
"Vâng."
Trương Hoán Bình liên tục lui xuống.
Mộ Nhược có chút ghét bỏ bộ trang phục khất cái này, nhưng không có lựa chọn nào khác. Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch mất tích, hắn không thể không làm gì, đúng không?
Ai khiến tiểu tử Cảnh Dung kia hiện tại không thể động đậy.
Nhiệm vụ trọng đại thế này, cũng giao tới tận tay hắn.
Cuối cùng, bầu trời sáng dần!
Cao Sơn trại!
Triệu Hoài ngồi ở trên ghế da hổ, suy nghĩ rất nhiều. Hắn cân nhắc hồi lâu, trong lòng còn đang rối rắm, lưỡng lự.
Một bên chính là huynh đệ mình!
Một bên chính là muốn biết, ai là người huỷ hoại rượu của mình, còn có tụy trung bình trong tay Triệu Thanh, hắn vẫn luôn muốn có.
Đại Chuỳ đang nhìn chằm chằm bên cạnh, phủi phủi người, đi tới nói: "Đại đương gia, ngài vẫn chưa quyết định sao?"
"......"
"Đại đương gia, không phải ta đã nói, tiểu tử mang bộ dáng tiểu thư sinh chính là kẻ ba hoa chích choè, căn bản không điều tra được vì. Hơn nữa, trong ung là một khối hài cốt, sao có thể xác định được là ai?"
"......"
"Đại đương gia...... A!"
Lời hắn ta còn nói chưa xong, Triệu Hoài đã nâng chân lên và dùng hết sức đá một cái trên người Đại Chuỳ.
"Câm miệng lại cho ta."
Đại Chuỳ ăn đau tránh ra, che bụng mình lại.
Hắn ta cũng không dám nhiều lời nữa.
Lúc này, Triệu Thanh đi tới.
Triệu Hoài lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Như thế nào? Ngươi ngồi đủ rồi sao? Muốn chạy?"
Triệu Thanh: "Ta muốn biết, rốt cuộc ngươi đã quyết định chưa?"
"Cái gì?"
"Ngươi muốn gϊếŧ Kỷ tiên sinh, hay là muốn điều tra hài cốt?"
Triệu Hoài nghe thấy vậy, cảm thấy đây không phải là đang ném cho hắn một câu hỏi khó hay sao?
Hắn đã rối rắm cả một buổi tối, nhưng vẫn chưa có kết quả!
Triệu Thanh nói thẳng: "Triệu Hoài, nếu ta là ngươi, ta sẽ không khiến sự tình phát sinh đến nỗi không còn cách cứu vãn. Ta sẽ lựa chọn thu tay lại, để người kia điều tra chân tướng của bộ hài cốt trong ung. Hơn nữa, ta cũng sẽ đưa tụy trung bình của ta cho ngươi. Cuối cùng, người có lợi là ngươi."
Triệu Hoài trách mắng: "Những người đã chết chính là huynh đệ của ta, không phải huynh đệ của ngươi."
"Nhưng nếu ngươi vẫn còn như vậy, khẳng định sẽ có nhiều người chết hơn nữa, cho dù ngươi thắng thì như thế nào?"
"......"
Triệu Hoài nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh với ánh mắt đỏ rực, đứng dậy, đi tới trước mặt hắn.
Sau đó hỏi: "Những người đó rốt cuộc là gì của ngươi? Vì sao ngươi muốn cứu bọn họ như vậy?"
"Ngươi không cần biết."
"Hay là, bọn họ cho ngươi vàng bạc tài bảo, nhờ ngươi tới cứu người?"
Triệu Thanh không vui: "Triệu Hoài, ta không phải là ngươi, ta sẽ không đả thương hay lấy mạng người vì tiền. Ngoài ra, chuyện lần này vốn là do người của ngươi gây ra. Nếu không phải các ngươi cản người cướp bóc, cũng sẽ không phát sinh những chuyện như thế."