Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 270: Vương triều Đại Lâm, chưa từng thiếu thiên tử

Lý lão tướng quân thực sự cũng là một con cáo già khôn khéo!

Lão che dấu cảm xúc trong lòng rất tốt, từ trước tới nay đều chưa từng biểu hiện ra ngoài.

Có lẽ, lão thật sự đã sống lâu rồi, vì vậy nên càng ngày càng trở nên giảo hoạt!

Cảnh Dung đã đi bộ tới dưới mái hiên, đôi tay chắp ở sau lưng, tiếp tục kể lại chuyện xưa.

Hắn nói: "Cho dù mục đích của Lý lão tướng quân là gì, bổn vương cũng muốn khuyên tướng quân một câu......" Nói xong, hắn xoay người, nhìn Lý lão tướng quân đang ngồi ở trên ghế hoa lê, nói tiếp: "Người đã sống lâu rồi, nên học cách buông tay. Hơn nữa trên dưới Lý gia, cũng có khoảng trăm người, nếu như bởi vì tướng quân bước sai một bước, toàn bộ gia môn đều bị trảm, vậy thì quá không đáng giá."

Quả nhiên, phương thức khuyên bảo của Cảnh Dung, không hề giống với người bình thường!

Và trong giọng nói của hắn, giống như không hề quan tâm tới nguyên nhân vì sao Lý lão tướng quân phải làm như vậy.

Đối với những lời này của hắn, lão gia hỏa kia lại giống như đang đánh giặc ở trên chiến trường, không vội không lo, vẫn mang bộ dáng thờ ơ.

Trên gương mặt từng trải kia, chỉ hơi nhăn lại trong lúc lơ đãng, cười nói: "Không ngờ, đứa trẻ cao chưa đầy một mét năm đó, hiện giờ đã không khéo như vậy. Rất giống với Bát hoàng tử năm đó."

Bát hoàng tử, chính là đang nói tới Kỳ Trinh Đế hiện tại!

Nói xong, Lý lão tướng quân chống hai tay ở tên ghế hoa lê, có vẻ có chút khó khăn chống đỡ thân thể cồng kềnh của mình đứng lên.

Lão vừa đi về phía Cảnh Dung, vừa nói: "Đã hai mươi năm kể từ khi Bát hoàng tử đăng cơ, thời điểm năm đó khi vẫn còn là Bát hoàng tử, không ngừng tranh đoạt. Trong số tất cả các hoàng tử, Bát hoàng tử là người không xuất chúng nhất. Ngược lại năm đó Ninh Vương xuất sắc nhất, ra trận gϊếŧ địch, lập hạ vô số chiến công cho Đại Lâm ta. Cũng bởi vì như thế, vị trí Thái Tử năm đó, ngoài Ninh Vương ra thì không ai xứng."

Lão thở dài một tiếng.

Lý lão tướng quân đứng ở bên cạnh Cảnh Dung, ngửa mặt nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đen tối.

Vẻ mặt mang đầy hoài niệm, cảm khái!

Cảnh Dung không muốn ngắt lời lão nói, vì vậy hắn yên lặng tiếp tục lắng nghe.

"Có lẽ, một người đã sống trên đời đủ lâu, đi lại nhiều nên chỉ thích an tĩnh. Ninh Vương cũng không ngoại lệ, từ bỏ vị trí Thái Tử, chắp tay nhường cho Bát hoàng tử. Thời điểm lúc ấy, Bát hoàng tử thông minh nhưng không khoa trương, thật sự rất thích hợp để chọn làm trữ quân. Nhưng khi một người đã nắm được quyền uy trong tay, tâm tính, du͙© vọиɠ đều sẽ bành trướng. Không có người nào ngoại lệ, cho dù chỉ một chút uy hϊếp nhỏ cũng tuyệt đối không cho phép phát sinh. Vì vậy, Ninh Vương bị phong làm Ngự Quốc Công, cả đời đều sống dưới chân thiên tử, bị xiềng xích, bị người theo dõi."

Một con hổ bị rút hết răng nanh, còn phải bị xiềng xích!

Cảnh Dung nghe xong, trong lòng thở dài một hơi, dường như giữ cho cảm xúc của mình được kiểm soát, khóe miệng hắn giương lên, nói.

"Bổn vương vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi phụ hoàng chưa đăng cơ, Ngự Quốc Công luôn tới tìm phụ hoàng chơi cờ ở Bát vương phủ. Hai người thường tán gẫu rất lâu, không nói chuyện chính sự, chỉ nói những chuyện chim trời nhàn nhã. Lúc ấy bổn vương còn nhỏ, ghé vào bên cạnh xem cờ, có thể nghe được vài câu. Cho đến khi hoàng gia gia hạ chỉ, phong phụ hoàng là Thái Tử, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Một người là quân, một người là thần. Quân quân thần thần, chung quy vẫn khác."

Hắn vẫn nhớ rõ, năm đó Ngự Quốc Công được hắn gọi là thúc thúc, thường xuyên sẽ đến Bát vương phủ, khiêng hắn lên trên vai, còn mang đến cho hắn rất nhiều thứ tốt. Khoảng thời gian kia, hắn vĩnh viễn đều sẽ không quên.

Một năm sau khi phụ hoàng được phong làm Thái Tử, bản thân hắn chỉ mới ba tuổi. Mùa thu năm thứ hai, hoàng gia gia qua đời, phụ hoàng đăng cơ.

Hắn tận mắt nhìn thấy hoàng thúc của mình quỳ gối trước mặt phụ hoàng, tự xưng mình là "Thần".

Lý lão tướng quân cũng vuốt chòm râu hoa râm của mình khi lắng nghe Cảnh Dung nói, giống như đang hồi tưởng lại những hình ảnh hơn hai mươi năm trước.

Lão than nhẹ: "Đi đã trôi qua, đều đã trôi qua. Tiên hoàng cũng vậy, Ngự Quốc Công cũng thế, đều đã trôi qua."

Cảnh Dung nói: "Một khi đã như vậy, Lý lão tướng quân cũng nên buông xuống."

"Vương gia muốn nói ta buông cái gì?"

"Chuyện cũ năm xưa!" Hắn thờ ơ nói.

Bốn chữ này, khiến cho Lý lão tướng quân căng thẳng trong lòng. Lão nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Vương gia không muốn hỏi một chút, rốt cuộc chuyện cũ năm xưa thế nào, khiến lần này lão phu phải vào kinh?"

Cảnh Dung cũng không cảm thấy hứng thú!

Hắn chỉ nói: "Cho dù là chuyện gì, bổn vương đều không để bụng. Hôm nay bổn vương tới đây chỉ vì hai điểm: Thứ nhất, ta muốn nói với tướng quân, những chiếc đèn l*иg kia đã được thay thế. Thứ hai, ta hy vọng tướng quân hãy thu tay lại, đừng chờ tới lúc sự tình không thể vãn hồi thì mới hối hận."

"Ngươi cho rằng lão phu sẽ hối hận?"

Cảnh Dung nghiêm túc nói: "Cho dù Lý lão tướng quân không nghĩ cho bản thân mình, có phải cũng nên suy nghĩ một chút cho trên dưới Lý gia hay không? Toàn bộ trăm mạng người, vì sao phải chôn cùng ngài?"

Hắn nói ra hai chữ "chôn cùng", thật sự rất nghiêm trọng.

Nhưng ——

Lý lão tướng quân khinh thường mỉm cười.

Sau đó lão nói: "Nếu lão phu đã đi tới một bước này rồi, lão phu sớm đã nghĩ tới điểm này, đâu ra hối hận giống như Vương gia vừa nói."

"Tóm lại, những gì bổn vương nên nói, đều đã nói. Tướng quân có quay đầu hay không, đó là chuyện của tướng quân. Bổn vương niệm tình tướng quân đã lập hạ nhiều chiến công hiển hách cho Đại Lâm ta, vì vậy bổn vương sẽ giúp ngài che chắn lần này. Sự tình đèn l*иg, sẽ không có người nào biết. Nhưng ta hy vọng, tướng quân có thể suy nghĩ cẩn thận mà quay đầu lại đúng lúc, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, đừng dùng mạng người nhà của mình làm tiền đặt cược."

Cảnh Dung thật sự là một người tốt!

Lý lão tướng quân gần như bị hắn thuyết phục.

Cảnh Dung cũng tính toán rèn sắt khi vẫn còn nóng: "Cho dù là Bát hoàng tử năm đó, hay là Ninh Vương, tin rằng đều sẽ hoài niệm về quãng thời gian hai mươi năm trước đó, những ngày tháng không tranh không giành. Hiện giờ tướng quân đã cởi giáp về quê, hãy thanh thản ổn định hưởng thụ là được, cần gì phải tới kinh thành nơi mưa gió không ngừng? Cho dù ngài có lý do gì đi chăng nữa, bổn vương cũng sẽ không hỏi. Tuy nhiên, bổn vương thật tình khuyên giải tướng quân, sáng hôm nay hãy rời khỏi kinh thành, quay về Thanh Châu đi thôi."

Lý lão tướng quân lẳng lặng nghe xong những lời này, khuôn mặt trầm xuống, không nói câu nào.

Cảnh Dung cũng chắp tay thi lễ!

"Hôm nay hãy xem như bổn vương chưa từng tới đây, chuyện đèn l*иg, xem như là một trò đùa của tướng quân đi. Không có lần sau! Bổn vương cáo từ."

Hắn hơi cúi người, sau đó rời đi.

Những lời hắn vừa nói, vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai Lý lão tướng quân.

Sau khi Cảnh Dung rời đi không lâu, bên người Lý lão tướng quân bỗng xuất hiện một người. Người nọ không phải ai khác, chính là quản gia Lý phủ.

Lão quản gia nhìn thoáng qua phương hướng Cảnh Dung, xác định hắn đã thật sự rời đi.

Lúc này lão quản gia mới dò hỏi nói: "Lão gia, có muốn tiếp tục hay không?"

Lý lão tướng quân hít một hơi thật sâu, không nhìn lão quản gia, ánh mắt vẫn dừng ở vầng trăng treo trên bầu trời.

Thật lâu sau ——

Lý lão tướng quân gật đầu.

Quản gia hiểu ý của lão, nói tiếp: "Dung Vương chỉ phát hiện sự tình đèn l*иg, phần còn lại cũng chưa phát hiện ra. Trong ngày đại thọ Hoàng thượng, tất cả đều sẽ dựa theo kế hoạch của lão gia hành sự."

Lý lão tướng quân trầm mặc một hồi.

"Vương gia này, thật sự quá giống với Bát hoàng tử năm đó." Trong ánh mắt của lão, mang theo một loại cảm xúc phức tạp.

Xung quanh, cũng đột nhiên nổi lên một cơn gió!

"Vương triều Đại Lâm, chưa từng thiếu thiên tử!"