Không biết?
Lương Tông Chính chất vấn: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
Nữ chưởng quầy dừng lại một lát, sau đó tiếp tục nói: "Lúc ấy cửa hàng là một mớ hỗn loạn, hơn nữa người nhiều như vậy, ta thực sự không nhìn thấy rõ ràng lắm."
Trong khi nói chuyện, nàng ấy cúi đầu càng thấp hơn.
Những lời này vừa mới nói xong, tiểu nha đầu vẫn luôn canh giữ ở bên thi thể Lương tiểu thư lập tức lên tiếng.
"Ngươi nói dối, vừa rồi lúc ở cửa hàng, ngươi không nói như vậy. Chính miệng ngươi đã nói với ta rằng, nàng kia đã đẩy tiểu thư nhà chúng ta, vì sao tới nơi đây, ngươi lại sửa lại lời nói?"
Đáy mắt nữ chưởng quầy giật mình một cái, cuống quít xua tay giải thích.
"Vừa rồi ta cũng bị dọa sợ, vì vậy nên mới buột miệng thốt ra. Tuy nhiên sau khi xong việc và suy nghĩ lại, thật ra ta căn bản không nhìn thấy rõ. Hơn nữa, lúc ấy mặt sàn tương đối trơn trượt, nếu như Lương tiểu thư tự mình trượt chân và ngã, cũng rất có khả năng."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, chỉ sợ tai họa sẽ dừng ở trên đầu mình.
Hai nữ tử khác cũng nhanh chóng phụ họa nói: "Đúng vậy, lúc ấy thật sự quá nhiều người, hai nàng đều đánh nhau cùng một khối, chúng ta cũng không nhìn thấy rõ. Chúng ta chỉ biết có người đã hết, hơn nữa mặt sàn đúng thật là rất trơn, trước đó ta cũng từng bị ngã."
"Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng từng bị ngã. Lương tiểu thư, có lẽ không cẩn thận nên mới bị ngã, không trách được người khác."
"Ngày thường, đôi mắt nàng ấy luôn ở trên trời, không có gì ngạc nhiên khi nàng ấy không cẩn thận với bước chân của mình."
......
Tiểu nha đầu vừa nghe tới đó, gục người trên thi thể tiểu thư nhà mình, bật khóc nức nở.
Chẳng lẽ tiểu thư nhà mình xui xẻo như vậy, tự mình trượt chân?
Lương Tông Chính đang tràn ngập thương tâm, nghe thấy nữ chưởng quầy nói những lời này, mặt đều biến xanh.
Ông ta tức muốn hộc máu, suýt nữa lại muốn rút kiếm trong tay quan sai, may mắn đã bị Kinh Triệu Doãn ngăn cản.
Kinh Triệu Doãn khuyên can: "Lương đại nhân, việc này nếu như không có người làm chứng, không thể kết luận được cô nương kia đẩy người. Ngài......"
Thật sự khiến Kinh Triệu Doãn buồn bực muốn chết!
"Nữ nhi của ta chết thảm như vậy, chẳng lẽ vụ án mạng này cứ bỏ qua như vậy?"
"Việc này......"
Kinh Triệu Doãn còn chưa kịp nói, đã bị giọng điệu bén nhọn của Kỷ Mộ Thanh ngắt lời.
Có hai vị ca ca làm nơi trú ẩn cho mình, nàng ta lập tức có đủ tự tin.
Nàng ta đi về phía trước, thẳng thắn thân mình, vênh váo tự đắc nói: "Ta đã nói không phải ta đẩy, xung quanh nhiều người như vậy, ta cũng bị người đẩy từ phía sau lưng, nhưng không phải ta vẫn sống hay sao? Sao có thể bị người đẩy một cái đã đứng không vững rồi ngã xuống. Nàng ấy đã tự mình trượt chân té ngã, không nên đổ lên đầu ta. Ta sẽ không bao giờ gϊếŧ người."
Xem như ngươi có năng lực nhất!
Đôi mắt nhỏ kia, giống như mắt mèo, sáng ngời ranh mãnh!
Lương Tông Chính mặt đỏ tai hồng, nước mắt tuôn đầy, vung tay áo lên và đập trên đùi mình một cái.
"Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Ông ta liên tục than vãn vài tiếng!
Sau đó nhẹ nhàng yếu ớt bước đi tới bên thi thể nữ nhi nhà mình, nức nở khóc lóc.
Vì thế việc này, xem như đã chấm dứt?
Rốt cuộc, ngay cả nhân chứng cũng chuyển phương hướng, ông ta có thể làm được gì khác nữa hay sao?
Kỷ Lê kéo Kỷ Mộ Thanh trở về và nhẹ giọng cảnh cáo một câu: "Còn ngại gây sự chưa đủ lớn hay sao?"
"Đại ca, muội......"
"Có chuyện gì, quay về hẵng nói."
"Vâng!"
Kỷ Mộ Thanh gật gật đầu.
Kỷ Lê liền tiếp cận Lương Tông Chính một cách tự nhiên, quan tâm nói: "Lương đại nhân, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương."
Nén bi thương muội ngươi!
Lương Tông Chính quá mức thương tâm, căn bản không để ý tới hắn, lửa giận trong lòng ông ta càng thêm bùng cháy.
Ông ta hận!
Ngay trước khi Kỷ Lê mang theo Kỷ Mộ Thanh rời khỏi Kinh Triệu phủ ——
Kỷ Mộ Thanh sớm đã chú ý tới Kỷ Vân Thư một bên, nàng ta đi qua, nâng cằm.
"Ngươi đừng tưởng rằng vừa rồi giúp ta ở cửa hàng son phấn thì có thể xoá bỏ ngươi là tội nhân của Kỷ gia ta. Hôm nay ta tạm thời buông tha ngươi. Lần sau, ta sẽ bắt ngươi đền tội."
"Tùy ý."
Kỷ Vân Thư thờ ơ trả lời.
Dường như không hài lòng với câu trả lời của Kỷ Vân Thư, nàng ta câu môi lạnh lùng, đi đến bên tai Kỷ Vân Thư.
"Đại ca và Nhị ca không có biện pháp bắt ngươi, không có nghĩa là ta không có. Ngươi cũng thấy rồi đó, kết cục khi trêu chọc ta, chính là chết."
Ôi trời, lão tử thật sự bị dọa sợ rồi.
Kỷ Vân Thư liếc mắt xem xét nàng ta một cái, đồ điên!
"Nếu như ngươi có bản lĩnh như vậy thì tốt, chỉ sợ sau lưng ngươi, chính là hai vị ca ca của ngươi giúp đỡ."
"Ngươi có ý gì?"
"Sự tình xảy ra bất quá mới nửa canh giờ (1h), thủy triều đã không giống nhau, ngay cả kẻ ngốc cũng biết vì sao!"
May thay may thay, Kỷ Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng ta không phải là đồ ngốc!
Bởi vì nàng ta biết vì sao!
Không thể nghi ngờ, giống như Kỷ Vân Thư vừa mới nói, nàng ta có hai ca ca tốt, trước khi tới đây, chỉ sợ là đã chuẩn bị xong hết thảy.
Tóm lại, nàng ta không cần gánh tội danh này là được. Vì vậy, nàng ta vui vẻ tự tại, sửa sang lại đầu tóc rối bời của mình, xoay người rời đi.
Cũng ngay khi nàng ta xoay người, Kỷ Vân Thư lại nhìn thấy phía sau lưng nàng ta có một vết máu nho nhỏ, và trên vết máu kia, dường như có một sợi chỉ lỏng lẻo treo ở trên đó, viên ngọc vốn được nạm ở phía trên cũng không còn nữa.
Chẳng lẽ ——
Chẳng lẽ khi Kỷ Mộ Thanh đánh nhau với tiểu thư Lương gia thì bị rơi mất, cũng bởi vậy nên làn da bị thương và để lại một vết máu nhỏ như vậy?
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Kỷ Vân Thư mới đi tới bên thi thể Lương tiểu thư.
Nàng ngồi xổm xuống, nói với Lương Tông Chính: "Lương đại nhân, Lương tiểu thư đã chết, cho dù ngài khổ sở như vậy, nàng ấy cũng không có khả năng sống lại."
Lương Tông Chính khóc nức nở, giương mắt nhìn nàng: "Kỷ tiên sinh, nữ nhi của ta chết, chẳng lẽ thật sự chỉ là một tai nạn thôi sao?"
"Vừa rồi ta đã xem qua, thật sự lòng bàn chân trượt nên bị té ngã. Đối với nỗi việc có phải bị người đẩy hay không, ta cũng không rõ ràng lắm."
"Không phải ngài tra án rất lợi hại sao? Xin ngài hãy giúp giúp ta một tay."
Lương Tông Chính mang theo vẻ mặt khẩn cầu nhìn nàng.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát, sau đó nghĩ tới vết máu nhỏ sau lưng của Kỷ Mộ Thanh, nàng nói: "Hãy để ta nhìn xem thi thể."
"Được." Lương Tông Chính gật đầu, nhanh chóng thối lui qua một bên.
Kỷ Vân Thư xốc khối vải bố trắng kia lên!
Nàng bắt đầu kiểm tra trên tay, trên cổ, thậm chí cả trên quần áo của Lương tiểu thư một lượt.
Giống như Kỷ Mộ Thanh, Lương tiểu thư là người luôn chú ý tới quần áo của mình, không có lý do hạt ngọc trên quần áo bị rơi cũng phát hiện ra được. Vì vậy, hạt ngọc kia, nhất định là khi hai người bọn họ đánh nhau nên đã bị rơi.
Nhưng ——
Trên người Lương tiểu thư không hề bị lây dính vết máu.
Tuy nhiên, Kỷ Mộ Thanh cũng không có khả năng thò tay ra sau lưng mình và cào rớt viên ngọc đó. Nếu vậy, vết máu kia là từ đâu tới?
"Kỷ tiên sinh, ngài có phát hiện ra điều gì không?"
Nàng lắc đầu, phủ tấm vải bố trắng lên, nói: "Xin lỗi, ta không tìm thấy gì mới."
"Vậy nói cách khác, nữ nhi của ta thật đã tự mình té ngã?"
Kỷ Vân Thư không trả lời. Nói thật, nàng không chứng kiến cảnh đó, những chứng nhân kia cũng nói không nhìn thấy được.
Trong một cuộc chiến, mọi bên đều đúng - chỉ có trời mới biết sự thật.*
(*) Nguyên văn: 公说公有理,婆说婆有理,天知道啊。: Trên web thấy các bạn dịch, "ông nói phải, bà nói hay". Tuỳ các bạn hiểu. {Noted: Emily Ton}
"Lương đại nhân, hay là nhanh chóng nâng thi thể Lương tiểu thư quay về an táng đi."
Lương Tông Chính mặt đầy tang thương, tiếp tục khổ sở khóc lóc rất thương tâm.
Sau đó, Kỷ Vân Thư cũng rời khỏi Kinh Triệu phủ.
Lúc này, Vệ Dịch đang ngồi bên cạnh tượng sư tử đá bên ngoài chờ nàng.
"Đi thôi." Nàng nói một tiếng.
Vệ Dịch lập tức đứng dậy, vừa đuổi kịp bước chân của nàng, vừa hỏi ở bên tai nàng: "Thư nhi, vừa rồi ta nhìn thấy Kỷ đại ca và Kỷ Hoàn ca ca đi vào, Thư nhi có nhìn thấy không?"
"Ừ, có thấy!"
"Các ngươi có nói chuyện không?"
"Không!"
"Vì sao?"
"......"
Nàng không đáp lại, lôi kéo Vệ Dịch nhanh chóng đi về phía Dụ Hoa Các.