Kỷ Vân Thư cau mày, hỏi, "Trên mặt ta có gì đó hay sao?"
Cảnh Dung lắc đầu!
"Vậy vì sao Vương gia lại nhìn ta như vậy?"
"Rất kỳ lạ sao?"
"Có chút!" Nàng thành thật trả lời.
Trên mặt Cảnh Dung đầy ý cười, "Bổn vương chỉ nhìn nàng thôi, không cần phải ngạc nhiên. Từ nay về sau, ta đều sẽ luôn nhìn nàng như vậy."
Hắn thật sự chỉ cần thuận miệng đều có thể thốt ra những lời âu yếm.
Kỷ Vân Thư bất ngờ liếc mắt nhìn hắn một cái, "Những lời này, vương gia nên nói với Khổng cô nương."
Nàng hiển nhiên đang ám chỉ hắn không cầu xin cưới Khổng Ngu ở trước mặt hoàng thượng.
Cảnh Dung xanh mặt, vốn định tiếp tục giải thích với nàng, nhưng đột nhiên nói không nên lời.
Thôi!
Tốt nhất không nên nói gì thì hơn!
Ánh mắt hắn chuyển hướng về phía trên bức tranh nàng vẽ trên giấy, hỏi một câu, "Nàng đang vẽ gì vậy?"
"Ta cũng không biết nữa."
Nàng đặt bút xuống, cầm tờ giấy lên cẩn thận xem xét, phía mặt trên, chỉ có một hình bán nguyệt, trong hình bán nguyệt đó, là một số nét hoa văn ngang dọc đan xen không đều.
Rốt cuộc, đây có thể là gì?
Cảnh Dung cầm tờ giấy trong tay nàng lên, nheo mắt nhìn nhìn, khó hiểu hỏi, "Vì sao nàng đột nhiên lại vẽ cái này? Có liên quan tới vụ án án sao?"
"Thật ra ta hy vọng nó có liên quan tới vụ án mà không phải do ta suy nghĩ nhiều."
"Hả?"
Nàng bắt đầu kiên nhẫn giải thích, "Uất Trì Lâm thật sự đã bị một kiếm chém rơi đầu mà chết, hơn nữa hắn cũng không có dấu hiệu trúng độc, tất cả mọi chứng cứ đều chỉ về phía đại ca ta. Nhưng, ta có chút không hiểu, một người uống say, cơ thể sẽ chậm chạp hơn và thiếu linh hoạt hơn, chắc hẳn tay cầm kiếm tương đối lỏng. Như vậy, khi bị một kiếm chém đầu, đôi tay không có khả năng dùng vũ lực một cách chính xác, nhưng kỳ lạ là, vết cắt trên cổ nạn nhân rất gọn gàng và chuẩn xác. Thậm chí ở trong phòng, ta cũng không tìm được bất luận dấu vết đấu tranh hay sự bất thường nào, ngoại trừ phía sau cánh cửa, phía trên mặt sàn có một dấu ấn này. Không biết là do ta suy nghĩ quá nhiều, hay là dấu vết này có thể là một manh mối."
Khi nàng vừa nói, mày cau càng chặt. Trong lòng nàng nghĩ, dấu ấn này, rốt cuộc là cái gì vậy?
Cảnh Dung vừa nghe nàng nói xong, buông tờ giấy xuống, nhìn nàng, "Dấu vết này, bổn vương cũng chưa từng nhìn thấy, nếu tất cả mọi chứng cứ thật sự chỉ về phía Kỷ Lê, như vậy, hắn chính là hung thủ. Kỷ gia lần này, chỉ sợ sẽ sụp đổ."
Đó là tất nhiên!
Kỷ Lê gϊếŧ người, Kỷ gia nhất định không thoát được trách nhiệm. Trong trường hợp xấu nhất, dưới sự giận dữ của Hoàng thượng, rất có khả năng sẽ bị chém đầu toàn gia.
Bọn họ nên quên đi việc Kỷ Mạc Thanh muốn trở thành Thái tử phi, ngay cả Kỷ Uyển Hân muốn gả cho nhi tử Thượng Thư đại nhân cũng đừng mơ tới.
Những điều này, đều sẽ trở thành ý nghĩ kỳ lạ!
Ngẫm lại về người cha độc ác của mình đã dành nhiều tâm tư lên kế hoạch cho mấy nữ nhi Kỷ gia như vậy, giờ phút này đều như ném đá trên sông, có lẽ sắc mặt đã biến xanh.
Ngay khi trong lòng Kỷ Vân Thư đang có chút đau buồn, Cảnh Dung đột nhiên nói một câu, "Tuy nhiên vẫn còn tốt, ngay cả khi Kỷ gia xảy ra chuyện, cũng không liên quan tới nàng. Rốt cuộc, nàng cũng không phải là người Kỷ gia. Bổn vương vẫn luôn nghĩ, nàng có nên sửa lại dòng họ hay không? Nếu không, hãy đổi thành họ Cảnh đi."
Ngươi bị bệnh sao!?
Cảnh là Quốc họ!
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng đang định phản bác lại hắn.
Nhưng Cảnh Dung đã ngắt lời nàng, "Dù sao sớm hay muộn nàng cũng là người của bổn vương, sửa lại dòng họ cũng tốt, Cảnh Vân Thư, thật sự dễ nghe hơn Kỷ Vân Thư rất nhiều."
Dễ nghe muội ngươi!
Kỷ Vân Thư hoàn toàn không còn lời nào để nói. Thôi, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, gập lại bức vẽ kia, sau đó cất nó vào trong ống tay áo, đi về phía cửa.
"Nàng muốn đi đâu?" Cảnh Dung hỏi.
Nàng không quay đầu lại ném ra một câu, "Dụ Hoa Các!"
Nàng đã hứa với Vệ Dịch mỗi ngày đều phải đi thăm hắn, vì thế không thể nuốt lời!
Cảnh Dung là bình dấm chua lâu năm, trong nháy mắt lại bị đánh đổ, hắn vừa định đuổi theo nàng nhưng đã bị Lang Bạc vội vàng tiến tới ngăn cản.
"Chuyện gì!?" Hắn nói với giọng điệu không tốt.
Lang Bạc nói, "Kỷ tướng quân vào cung, muốn Hoàng thượng thả đại ca hắn ra, Hoàng thượng đã đuổi hắn ra ngoài, nhưng sau đó hắn lại quỳ ở ngoài đại điện vài canh giờ. Trong cơn tức giận Hoàng thượng hiện tại đã giam hắn vào đại lao Hình Bộ."
Hả!?
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ngay khi chúng ta rời khỏi đại lao Hình Bộ, Kỷ tướng quân đã bị áp tải vào."
Cảnh Dung lắc đầu, vẻ mặt hiện lên sự coi thường "kẻ ngốc kia", nói, "Rõ ràng biết phụ hoàng vẫn đang nóng giận, Kỷ Hoàn này đã ăn phải dược gì, dám lấy trứng chọi đá. Người Kỷ gia, thật sự mỗi người đều rất quật cường."
"Vương gia, có muốn nói với Kỷ tiên sinh hay không?"
"Nàng sẽ biết, bổn vương chỉ đang lo lắng, trong lòng nàng chỉ nhớ tới việc hai ca ca kia đều muốn gϊếŧ nàng mà quá mức chuyên chú đến vụ án này, vạn nhất có điều gì xảy ra, bổn vương sợ nàng cũng sẽ bị kéo vào mớ hỗn độn này."
Hắn thở dài một tiếng!
.......
Khi Kỷ Vân Thư đi tới Dụ Hoa Các, bên ngoài, người vẫn kín chỗ như cũ!
Danh hiệu thần y của Mộ Nhược cũng không phải vô dụng.
Sau khi nàng tiến vào, lập tức nghe thấy tiểu đồng nói, Mộ Nhược đang ở trên gác mái uống rượu, Vệ Dịch đang chăm sóc hắn.
Chăm sóc?
Điều này thật sự quá kỳ lạ!
Nàng mang theo tâm tính tò mò đi lên gác mái, xộc vào mũi không phải là mùi thảo dược, mà là từng đợt hương rượu nồng đậm.
Nàng nhìn thấy Mộ Nhược đang nằm ở trên ghế trúc, híp mắt lại, trong tay còn ôm một bầu rượu rót vào trong miệng, một chân đặt nghiên trên sàn, một trên một dưới, không ngừng lay động ghế dựa.
Thật sự thanh nhàn như vậy, giống như đã vứt hết sự tình Khổng Ngu bị gả tới Khúc Khương.
"Thư nhi!"
Đột nhiên nghe thấy Vệ Dịch hào hứng hô lên một tiếng.
Hắn đang cầm hai bình rượu trong tay đi tới, tươi cười đón nàng.
"Chơi vui không?" Kỷ Vân Thư hỏi Vệ Dịch một câu.
Vệ Dịch gật đầu điên cuồng!
"Chơi vui, Mộ Nhược ca ca đối ta rất tốt!"
Nụ cười kia càng trở nên rõ ràng hơn khi hắn nói!
Ồ, lúc trước không phải nói không thích Mộ Dược sao? Vì sao hôm nay miệng lại giống như đã quét qua mật ngọt như vậy?
Chẳng lẽ Mộ Dược đã dùng hồ lô đường để thu phục ngươi?
Kỷ Vân Thư cười cười, đi đến bên cạnh Mộ Nhược, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn hắn, hỏi, "Đây là đang mượn rượu giải sầu sao?"
Mộ Nhược nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một cái, "Tướng quân Khúc Khương kia đã chết, vì sao ta phải mượn rượu giải sầu?"
"Ồ? Lời này của Mạc công tử, ta thật ra có chút không hiểu."
Mộ Nhược mở một mắt ra, nhìn mấy vị dược liệu treo trên đỉnh đầu, chậm rãi nói, "Hiện giờ tướng quân kia đã chết, chuyện hòa thân, chỉ sợ sẽ phải từ bỏ, Khổng Ngu tất nhiên cũng sẽ không cần phải đi hòa thân, ta đương nhiên vui vẻ tự tại."
"Ngươi và hắn, quả nhiên không giống nhau!" Kỷ Vân Thư bất ngờ nói một tiếng.
Mộ Nhược: "Ngươi đang nói Cảnh Dung?"
Kỷ Vân Thư: "Nếu ta đoán không sai, Mạc công tử chắc hẳn là vì sự tình Khổng cô nương gả tới Khúc Khương nên tâm tình phiền muộn, đúng không? Nhưng Dung Vương lại không giống như vậy, hắn rõ ràng có thể giúp nàng ấy, nhưng hắn lại không làm. Vì thế nên mới nói, các ngươi thật sự không giống nhau!"
Một lát sau, Mộ Nhược hỏi, "Vậy ta hỏi ngươi, Cảnh Dung đã tới gặp Khổng Ngu hay sao?"
Nàng gật gật đầu, nhưng lại lắc đầu, "Ta không chắc chắn lắm. Tối hôm qua trước khi yến tiệc bắt đầu, hắn đúng là có rời đi. Hắn có phải đi tìm Khổng cô nương nói chuyện gì hay không, ta không chắc chắn lắm."
Lúc này, Mộ Nhược chống người ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng, "Nếu như có một tia hy vọng, hắn chắc chắn sẽ cứu Khổng Ngu. Vì thế nên trước khi yến tiệc bắt đầu, hắn nhất định đã tới gặp nàng ấy, Khổng Ngu nhất định đã nói gì đó với hắn, hắn mới mặc kệ để nàng ấy gả tới Khúc Khương."
"Ta không hiểu ý ngươi."
"Ta cho rằng Kỷ cô nương ngươi hiểu hắn." Mộ Nhược cười cười, vì cảm thấy không đáng giải thích nhiều hơn nên hắn lại nằm xuống, nhắm mắt lại?
Sau đó nói, "Khổng Ngu là người thông minh nhất trong ba người chúng ta, nàng ấy hiểu rất rõ, Cảnh Dung nhất định sẽ tận tâm tận lực ngăn cản nàng ấy gả tới Khúc Khương. Chính vì nàng ấy lo lắng như vậy sẽ làm hại tới Cảnh Dung, vì thế mới từ chối sự giúp đỡ của Cảnh Dung, cam tâm tình nguyện gả đi."