Mộ Nhược hoàn toàn thanh tỉnh!
Hắn hoàn toàn không để ý tới nước trà trên mặt, trở nên hết sức nghiêm túc, nôn nóng hỏi.
"Không có đường cứu vãn hay sao?"
Tính hắn và Cảnh Dung vốn hoàn toàn khác nhau, lúc này hắn không giữ được bình tĩnh thong dong giống như Cảnh Dung. Nếu như hôm nay người nghe được tin tức này ở trong triều là hắn, chỉ sợ hắn đã xốc bàn giận dữ.
Hắn quản gì tới quân quân thần thần!
Thậm chí là tình phụ tử!
Cảnh Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm túc nói, "Phụ hoàng đã ra quyết định, không người nào có thể phản đối. Ngươi cũng biết tính phụ hoàng ta, từ trước tới nay đều như thế. Hơn nữa, thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, hiện giờ làm muốn ông ấy bác bỏ ý chỉ của mình, quá khó!"
Cảnh Dung im lặng thở dài.
Mộ Nhược nắm tay thành nắm đấm, trong lòng rối rắm, những gì còn sót lại của rượu làm rối loạn tâm trí hắn!
Đồng thới với cảm giác tức giận, trong lòng hắn còn hiện lên sự tiếc hận cực điểm.
Mộ Nhược nói với Cảnh Dung, "Vậy còn ngươi? Thật sự cứ như vậy nhìn Khổng Ngu gả cho lão Khương vương kia sao? Cho dù ngươi không thích nàng, có phải cũng nên tranh thủ giúp nàng hay không? Rốt cuộc, chúng ta từ nhỏ đều lớn lên bên nhau."
Mộ Nhược cố tình nhấn mạnh điểm này!
Đổi lấy, chỉ là thần thái bất động thanh sắc của Cảnh Dung.
Cảnh Dung vẫn lạnh mặt như cũ, nhưng giọng nói hơi trầm xuống một chút, "Ngươi cho rằng ta không cố gắng sao? Hai ngày nay, ta đã vào cung cầu xin phụ hoàng vô số lần, cầu xin ông ấy suy nghĩ lại. Ngươi có biết, nếu ta không phải là con ông ấy, giờ này khắc này, ta đã bị mang ra ngọ môn chém đầu."
Ồ!
Lời này, đương nhiên không phải chỉ nói nói mà thôi.
Chính xác, hai ngày qua, Cảnh Dung hắn đã tới Phụ Dương điện rất nhiều lần, hy vọng Hoàng thượng có thể thay đổi chủ ý. Thật không may, hoàng đế lại giống như say ở bên gối Tiêu Phi.
Nghe Tiêu Phi hàng đêm nói bên gối "Khổng Ngu là người được chọn tốt nhất", có lẽ ông ấy đã thay đổi một cách vô tri vô giác.
Hơn nữa việc này thực sự quấy nhiễu khiến tâm thần ông ấy phiền muộn, đơn giản đập bàn một cái, lập tức định ra chuyện này.
Một đạo thánh chỉ, phong Khổng Ngu là công chúa Tuệ Văn, gả tới Khúc Khương.
Ngày mai khi thánh chỉ được ban bố, sẽ trở thành kết cục đã định.
Cho dù Khổng Ngu không muốn, nhưng chung quy không có lựa chọn nào khác là phải tuân theo!
Muốn trách chỉ trách bảy năm trước, hoàng hậu Tuyên Xu chết đi, không thể nào bảo vệ được cháu gái này.
Muốn trách chỉ trách, Cảnh Huyên có một vị mẫu thân vĩ đại, bày mưu tính kế cho Cảnh Huyên, giúp nàng tránh khỏi thảm họa này.
Mặc dù Mộ Nhược thường có những cuộc tình bất tận, nhìn hắn một thân giống như nợ đào hoa, phong lưu ân cần. Tuy nhiên, nói đến cùng, Khổng Ngu vẫn là bằng hữu của hắn.
Hắn sao có thể không giúp bằng hữu?
Hiện giờ lòng nóng như lửa đốt, "Trong lòng Khổng Ngu chỉ có ngươi, ngươi sao có thể cam tâm để nàng gả tới Khúc Khương?"
Cảnh Dung hơi cúi thấp đầu, cặp con ngươi sâu thẳm, bất lực.
"Ta biết! Ta biết nàng ấy tất nhiên không muốn gả, nếu như không phải là ta, nàng ấy cũng sẽ không chờ tới tận bây giờ vẫn chưa chịu gả chồng, lúc này sẽ bị phụ hoàng hạ chỉ đi tới Khúc Khương."
Đúng vậy, Cảnh Dung cực kỳ áy náy!
Nếu không phải hắn vẫn luôn xem câu nói "Dung Vương phi" của Khổng Ngu trở thành trò đùa, hắn vẫn luôn không tỏ thái độ rõ ràng, sẽ không đến mức trì hoãn nàng.
Là hắn sai!
Hắn thừa nhận!
Hắn không cần che dấu!
Mộ Nhược đứng dậy, nắm tay vốn nắm chặt thành nắm đấm, đấm mạnh một quyền trên bàn, khuôn mặt hồng đào bí mật mang theo du͙© vọиɠ của một người nam nhân muốn bảo vệ nữ nhân.
"Ta đi Khổng phủ một chuyến, tới gặp nàng ấy!"
Mộ Nhược cất bước chuẩn bị rời đi!
Nhưng hắn lại bị Cảnh Dung lập tức gọi lại, "Nàng ấy đã tiến cung."
"Cái gì?" Mộ Nhược bỗng nhiên quay đầu lại.
"Phụ hoàng đã tuyên nàng ấy tiến cung."
.........
Một canh giờ trước, Hoàng thượng truyền thánh chỉ tới Khổng phủ.
Khổng phu nhân đang gõ mõ ở Phật đường, đốt nến thắp hương, trong tay cầm một chuỗi tràng Phật 99 viên, dốc lòng hướng Phật.
Bên ngoài ma ma bẩm báo ba lần mới thấy Khổng phu nhân có phản ứng lại.
Ánh mắt bà nhìn lên bức tượng phật trong toà Phật đường, nói một câu, "Tùy nó!"
Những lời này được truyền ra từ bên trong, trái tim ma ma cũng giống như bị thắt chặt.
Sau khi nói những lời của Khổng phu nhân cho Khổng Ngu, vốn tưởng rằng nàng sẽ khóc lớn một trận, tự trách mẫu thân mình không giúp nàng làm chủ, nào biết đâu rằng.
Nàng không nháo!
Không khóc!
Không nói lời nào!
Thay vào đó, nàng nhìn gương mặt phản chiếu trong gương đồng, hóa trang thành Điêu Thuyền, thay một thân quần áo mới.
Trong lúc đó, khóe miệng nàng trước sau vẫn nở nụ cười yếu ớt, không thể che dấu nỗi buồn trong lòng, khiến người cảm thấy cực kỳ chua xót!
Giờ phút này nàng đang ở bên trong xe ngựa, nụ cười trên khóe miệng nàng trước sau vẫn không hề thu liễm lại.
Nàng đã tiếp nhận rồi sao?
Cam nguyện gả tới Khúc Khương sao?
Không phải toàn tâm toàn ý chờ Cảnh Dung, muốn trở thành Dung Vương phi của hắn hay sao?
Nàng xốc bức màn xe lên, có lẽ thời gian còn khoảng nửa nén hương nữa sẽ đến cửa cung.
Mùa xuân đã tới, bên ngoài trên đường phố bao quanh bởi một cây hoa đào, những cánh hoa giống mưa phùn, từng chút một bao phủ quanh xe.
Bay vào bên trong xe ngựa!
Dừng ở trên đầu nàng, trên vai, trên bàn tay nàng!
Những giọt nước trên cánh hoa, thẩm thấu vào hoa văn tinh tế trong lòng bàn tay của nàng, lành lạnh, phảng phất như dắt suy nghĩ của nàng quay lại thời gian của nhiều năm trước.
"A Dung, huynh mau xem, thật là đẹp!"
Giọng nói non nớt, giống như chồi non của những ngày đầu xuân, tràn ngập hy vọng!
Năm ấy, Khổng Ngu chỉ mới chín tuổi, trong tay cầm vài đóa hoa đào, đi tới bên dòng suối nhỏ. Cảnh Dung đang dựa người ở dưới gốc hoa đào vội vàng chạy tới......
Cảnh Dung tám tuổi, không hề có tươi cười ở độ tuổi này nên có, giữa mày hắn, luôn mang theo u buồn khiến người đau lòng.
Khổng Ngu vui vẻ ngồi ở bên cạnh hắn, đặt từng cánh hoa đào trên đôi vai nhỏ gầy của hắn.
"Muội rất thích hoa đào hay sao?" Giọng nói của hài đồng tám tuổi mang theo một cảm giác thê lương.
Khổng Ngu gật đầu!
"Chờ A Dung trưởng thành, có thể trồng một rừng đào cho ta hay không?"
Khi đó, Cảnh Dung không gật đầu, cũng không lắc đầu!
Có người nói, hiện giờ Cảnh Dung có một rừng hoa đào kia, chính là vì Khổng Ngu!
Nhìn những cánh hoa trong lòng bàn tay, nụ cười trên môi Khổng Ngu càng thêm minh diễm.
Đầu ngón tay chậm rãi cuộn lại, nắm chặt những cánh hoa đào trong lòng bàn tay.
Cùng mang chúng vào cung!
Nàng được cung nhân đưa tới Phụ Dương điện, gặp được Hoàng thượng cao cao tại thượng, cùng với Tiêu Phi đang mang vẻ mặt xuân phong đắc ý.
Nàng hành lễ giống như một con rối gỗ, ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, lắng nghe Kỳ Trinh Đế nói chuyện.
Đơn giản, ông ta chỉ muốn nàng an tâm gả tới Khúc Khương, từ đây, cả đời Khổng gia không cần phải lo lắng buồn phiền, sắc phong nàng là công chúa Tuệ Văn, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Đương nhiên, Tiêu Phi cũng mở miệng nói vài lời.
Đối với việc bà ta đã nói những gì, nàng không có tâm trạng lắng nghe.
Nhưng từ đầu chí cuối, nàng đều buông ánh mắt xuống, nhìn những cánh hoa đào trong lòng bàn tay của mình.
Nụ cười nơi khoé miệng, vẫn luôn nằm trên đó.
Điều này khiến Kỳ Trinh Đế và Tiêu Phi đều cho rằng, nàng đã nguyện ý gả đi.
Rốt cuộc, Khổng gia đã xuống dốc đột nhiên có một nàng công chúa, còn may mắn trở thành phi tử Khúc Khương vương, đích thực, đây là một sự vinh quang.
Không biết qua bao lâu, nàng được dẫn ra khỏi Phụ Dương điện.
Bên ngoài, trời đã bắt đầu mưa!
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách!
Nước mưa theo ngói gạch chậm rãi rơi xuống, bọt nước bắn tung toé, bắn lên trên làn váy sạch sẽ của nàng ——
Cung nhân mang tới một cây dù, chống ở trên đầu nàng.
Nói, "Công chúa, Hoàng thượng có lệnh, bọn nô tỳ phải đưa người đi tới Triệu Hiến điện."
Đúng vậy!
Nàng suýt nữa đã quên!
Hiện giờ nàng đã là công chúa, trước khi gả tới Khúc Khương, hoàng cung, chính là nhà của nàng.