Tiêu Phi ngồi trên ghế quý phi, môi đỏ mỉm cười, tràn đầy thâm ý khiến người cảm thấy thần bí.
Khi Kỷ Vân Thư đang định hành lễ, Tiêu Phi nhẹ nâng tay lên.
"Không cần, bổn cung triệu Kỷ tiên sinh tiến cung, ngươi chính là khách quý của bổn cung."
"Thảo dân mệnh tiện, không đảm đương nổi một từ quý."
Tiêu Phi không nói gì, đôi tay ngọc nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt nhìn về phía ghế dựa bên cạnh.
"Tiên sinh, mời ngồi."
"Đa tạ nương nương."
Kỷ Vân Thư chậm rãi đi đến bên cạnh ngồi xuống, trên mặt mang theo kính trọng, nhưng tâm lý lại rất lạnh lùng.
Khóe miệng Tiêu Phi gợi lên, nhìn Kỷ Vân Thư, hỏi: "Kỷ tiên sinh là một người thông minh, ngày ấy có thể lợi dụng vụ án mất tích, khiến Hoàng thượng đồng ý khai quan vụ án Ngự Quốc Công, bổn cung thập phần kính nể. Nếu ngươi thông minh như thế, nói vậy, cũng biết vì sao hôm nay bổn cung triệu ngươi tiến cung, đúng chứ?"
Ồ, không ngờ bà ta cũng là một người thẳng tính!
Nói chuyện không hề quanh co lòng vòng.
Đối với những lời bà ta nói, Kỷ Vân Thư chỉ thờ ơ mở miệng.
"Nương nương có tâm truyền triệu, cho dù có ý tứ khác, thảo dân cũng không dám suy đoán loạn."
"Không sao, ngươi thật ra có thể thử đoán xem."
"Dụng ý của nương nương thế nào, thảo dân thực sự không dám suy đoán loạn, mong rằng nương nương có thể khai sáng."
Nếu Tiêu Phi giả vờ ngớ ngẩn để lừa nàng, nàng vẫn có thể ăn miếng trả miếng lại bà ta.
Bởi vì nàng hiểu rất rõ ràng, nếu như nàng đoán đúng, Tiêu Phi sẽ đi theo hướng khiến nàng rơi vào bẫy, không thể không giúp bà ta. Nếu như nàng đoán sai, điều này có vẻ như nàng đang cố ý, tỏ vẻ rõ ràng mình sẽ không đứng về phía trận doanh của Tiêu Phi, như vậy, nàng sẽ lập tức trở thành đối tượng săn gϊếŧ của bà ta!
Hai chọn một, đều là đường chết!
Tốt nhất là không đoán!
Tiêu Phi là người thông minh, biết Kỷ Vân Thư đã nhanh chóng hiểu ra mưu kế nho nhỏ của bà ta, đơn giản cười cười.
"Thôi, nếu tiên sinh không thích đoán, bổn cung cũng không gây khó khăn. Thật ra, bổn cung triệu tiên sinh ngươi tiến cung, chỉ muốn hỏi một chút về vụ án mất tích."
Nói dối!
Kỷ Vân Thư không vạch trần bà ta, thành thật trả lời: "Không dối gạt nương nương, vụ án mất tích tạm thời chưa có tiến triển gì."
"Chưa có?" Tiêu Phi ngầm mừng thầm, nhưng vẫn không quên nhướng mày hỏi: "Nhưng bổn cung có nghe nói, hai ngày nay, ở trên núi Lương Sơn có phát hiện một khối thi thể có liên quan tới vụ án mất tích, hơn nữa hai tay đều bị chặt đứt, da mặt cũng bị bóc ra, tiên sinh cũng tới xem qua. Nghe nói, tiên sinh vẽ ra một bức bức họa, biết được người chết là ngoại tôn nữ Lý lão tướng quân?"
"Vâng."
"Vậy...... ngoài việc đã biết được người chết là ai, không có gì khác?"
"Manh mối đã bị chặt đứt, không thể nào tra được."
Kỷ Vân Thư rất thành thật trả lời, những điều này, nàng không cần phải che giấu.
Rốt cuộc, đối với Tiêu Phi, vụ án mất tích không thể tra ra manh mối, chính là cùng ý với bà ta.
Tiêu Phi cố ý lộ ra thần sắc thất vọng, mơ hồ còn mang theo một chút thương cảm, thở dài buồn bã.
Sau đó nói: "Vụ án này đã kéo dài lâu như vậy, nữ tử vô tội liên tiếp bị mất tích. Có lẽ, bọn họ đều giống như ngoại tôn nữ của Lý lão tướng quân, đều đã gặp nạn."
Cực kỳ đau đớn kịch liệt, lại thở dài một tiếng!
Bộ dáng giả bộ của nữ nhân này, thật sự khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy ghê tởm.
Tuy nhiên, cảm giác ghê tởm này, nàng vẫn phải nuốt trở vào.
"Nương nương quan tâm tới vụ án này, là phúc của bá tánh, thảo dân tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực."
"Kỷ tiên sinh có niềm tin là tốt."
Nói xong, Tiêu Phi ra hiện ánh mắt cho cung nữ một bên.
Chỉ thấy cung nữ kia, cầm một hộp gấm cực kỳ tinh xảo tiến lên, đặt ở trên bàn trong tầm tay của Kỷ Vân Thư, sau đó thật cẩn thận mở nó ra.
Ánh vào mi mắt, là một viên ngọc Hải Nam cực kỳ đẹp và tinh xảo.
"Viên ngọc Hải Nam này, là mấy năm trước Hoàng thượng đã ban thưởng cho bổn cung. Mặc dù bổn cung rất thích nó, nhưng bổn cung thầm nghĩ, trên đai thắt lưng của tiên sinh vừa lúc thiếu một viên như vậy, không bằng, cứ đưa tặng tiên sinh."
Thật là hào phóng!
Kỷ Vân Thư không biểu hiện ra bất kỳ vui thích nào, cũng không có ý cự tuyệt, nàng chỉ duỗi tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lên nắp hộp gấm, dùng sức ấn xuống.
Hộp gấm được đóng lại.
Tiêu Phi khó hiểu: "Hay là, tiên sinh không thích?"
"Vật nương nương ban thưởng tất nhiên rất đẹp rất tinh xảo và quý trọng, tuy nhiên thảo dân có thói quen mặc quần áo bình thường đơn giản, nếu trên đai lưng đeo vật quý trọng như thế, thật sự không quen."
"Ồ? Nếu tiên sinh không thích ngọc Hải Nam, bổn cung vẫn còn thứ khác."
Cung nữ hiểu ý, một lần nữa đưa lên một cuộn tranh.
Mở nó ra ở trước mặt nàng!
Trong hình hiện lên hoa mai đủ mọi màu sắc. Trên bức tranh cuộn tròn dài hơn một mét, tập trung vào một thứ duy nhất: Hoa mai. Mỗi một đóa hoa mai màu đỏ nhạt, nở rộ, khiến người cảm thấy cực kỳ thoải mái. Hơn nữa, các nhánh mai đan xen rất đẹp, không quá dày cũng không quá thưa, ánh vào mi mắt không cảm thấy phức tạp hay hoa mắt.
Không thể không nói, đáy lòng Kỷ Vân Thư quả thật có chút tâm động.
Tiêu Phi vươn ngón tay trỏ thon dài, từ xa vừa chỉ vào hình một con dấu phía trên bức họa.
Vừa bắt đầu giải thích: "Tiên sinh có nhận ra được con dấu trên đó?"
Khi nhìn vào nó, không ngờ đó là dấu ấn của họa sư giỏi nhất Đại Lâm.
"Nhận được, Bạch tiên sinh." Nàng gật gật đầu.
"Kỹ thuật vẽ của Bạch tiên sinh, trong toàn bộ Đại Lâm, có thể nói là tốt nhất, không người nào có thể vượt qua. Bức tranh này là 《Hoa Mai Viên 》do hắn vẽ ra, là một bức họa hắn đắc ý nhất trong đời. Trong lúc vô tình bổn cung đã đoạt được nó. Với vật thượng đẳng thế này, tất nhiên cần có một người có thể hiểu và thưởng thức nó. Bổn cung biết tiên sinh cũng thích vẽ tranh, hơn nữa kỹ năng cũng rất lợi hại. Không bằng, bổn cung tặng bức họa này cho tiên sinh. "
Không thể không nói, Kỷ Vân Thư thật sự muốn nhận hậu lễ này.
Nhưng nàng biết, một khi nàng vừa nhận lấy, có nghĩ là nàng sẽ phải đứng về phía trận doanh Tiêu Phi, từ bỏ việc giúp đỡ Cảnh Dung tra vụ 《Lâm Kinh Án》.
Cảm giác lạnh lùng từ tận đáy lòng dâng lên đôi mắt, nhanh chóng che dấu sự động tâm của nàng.
Nàng chỉ cười cười!
......
Trong khi đó, Cảnh Huyên nâng theo làn váy đã được thay mới, chải lại búi tóc thật đẹp, không ngừng chạy vội về phía chính điện.
Phía sau có mấy cung nữ đi theo, nhưng làm thế nào cũng không thể nào đuổi kịp bước chân nàng.
Tới cửa chính điện, lòng nàng tràn ngập vui mừng chuẩn bị vọt vào, nhưng lại bị thái giám một bên ngăn lại.
"Công chúa, nương nương hiện tại đang tiếp Kỷ tiên sinh bên trong, đã phân phó xuống, không cho bất luận người nào quấy rầy."
"Làm càn, chẳng lẽ bản công chúa ngươi cũng muốn ngăn cản?"
"Nô tài không dám."
"Vậy cút ngay cho ta."
Thái giám cuối cùng vẫn không dám ngăn lại, đành phải run rẩy thối lui hai bước, dịch qua bên cạnh.
Cảnh Huyên hừ một tiếng, nâng váy đi vào.
Vừa lúc nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang ngồi ở trên ghế, ánh mắt đang đặt ở trên bức tranh mê người.
Trong khi mẫu phi của mình, đang đầy mặt nhìn trộm Kỷ Vân Thư!
......
Bên kia, trong Phụ Dương điện.
Kỳ Trinh Đế đang ngồi ở trước bàn, mặt mày nặng nề lo lắng, một bộ dáng lo cho dân cho nước. Trên bàn trước mặt, đặt một chồng tấu chương.
Phía trước điện, từ trái sang phải, lần lượt có Cảnh Diệc, Cảnh Hoa và Cảnh Dung đang đứng.
Ngoài ra, còn có vài vị đại thần đang đứng phía sau ba người.
Và phía sau những đại thần đó, còn đứng mấy quan văn trẻ tuổi, trong đó có một người gọi là Thẩm Trường Khâm, nhi tử Lễ Bộ Thượng Thư, là người được phụ thân hắn đề cử nửa năm trước vào Lễ Bộ thị lang.
Thẩm Trường Khâm, cũng đúng là phu quân tương lai của Kỷ Uyển Hân.
Mặc dù nhìn hắn hơi cúi người, nhưng mặt mày thật sự có vài phần thanh tú, cũng có bộ dáng quân tử khiêm nhường, thật sự rất xứng đôi với mỹ nhân đệ nhất Cẩm Giang thành, Kỷ Uyển Hân.