Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi!
Nào có "nam nhân" chiếu cố nam nhân?
Kỷ Vân Thư mở to mắt sáng, vặn vẹo cổ tay cảu mình, biểu tình cấp bách.
"Vương gia, tiểu nhân vụng về, ngay cả cuộc sống áo cơm hằng ngày của mình đều khó chiếu cố, Vương gia cần gì phải khiến ta khó xử?"
"Ngươi cảm thấy bổn Vương đang gây khó dễ với ngươi?" Nhướng mày ngả ngớn!
"Vâng."
Hơi dừng lại một chút, sau đó hắn lập tức nhanh nhẹn dứt khoát, nói: "Ta cũng đoán vậy."
Vào lúc đó, buông lỏng nàng ra.
Cổ tay đã được tự do, Kỷ Vân Thư lập tức lui về phía sau hai bước, giấu cả hai tay vào trong ống tay áo, kín mít.
Bất ngờ, Cảnh Dung vòng qua bàn trước mặt, tiến thẳng về phía nàng, bước chân dần dần tới gần, khiến Kỷ Vân Thư căng thẳng dây thần kinh, trực tiếp nâng ống tay áo lên, dấu hai tay về phía sau lưng.
Hành động nho nhỏ! Dừng ở trong mắt Cảnh Dung, thật sự rất đáng yêu!
Bước chân dừng lại cách nàng gần ba cái nắm tay, Cảnh Dung câu môi nói: "Bổn Vương từ nhỏ thích nhất, là khiến người khó xử, cảm thấy hứng thú nhất, đó là uy hϊếp người. Kỷ tiên sinh, nếu lựa chọn một trong hai, ngươi lựa chọn cái nào?"
Nàng có thể lựa chọn sao?
Ngươi bị thương, đổ lỗi cho ta?
Ngươi không có năng lực tự lo cuộc sống cơm áo hằng ngày, cũng đổ lỗi cho ta?
Sắc mặt Kỷ Vân Thư xen kẽ giữa xanh và trắng, từ từ lui thân mình về phía sau. Hai con ngươi giống vũng mực đầy sao, thật sự bất mãn nhìn chằm chằm hắn.
"Dung Vương, không nên khi dễ người như thế."
"Nga, bổn Vương quên mất một điều, bổn Vương vui nhất, chính là khi dễ người." Xoa mày đắc ý mãnh liệt.
"......"
Lúc này, trên trán nàng có bao nhiêu vạch đen xuất hiện, Kỷ Vân Thư cũng lười đếm chúng.
Khóe miệng run run, không có lời nào để nói!
Cảnh Dung đối phản ứng của nàng, cực kỳ vừa lòng, ánh mắt tràn ngập nghiền ngẫm, nheo mắt lại, hai chân bất động, thân mình như cố ý lại như vô tình "áp" về phía Kỷ Vân Thư.
"Coi như bổn vương gây khó dễ cho ngươi cũng được, uy hϊếp ngươi cũng tốt, hoặc là khi dễ ngươi cũng thế. Cánh tay của bổn Vương sẽ toàn quyền giao cho ngươi, sau này nếu như không thể hồi phục, vậy thì ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ trốn, chỉ có thể làm cánh tay của bổn Vương suốt đời!"
Ách!
Kỷ Vân Thư phải thừa nhận, giọngđiệu kia rõ ràng khiến người muốn đánh hắn, nhưng khi dừng ở bên tai nàng, lại mang theo một loại cảm giác tê dại, kéo dài một đường từ màng tai đến ngực nàng.
Tiếng tim đập kịch liệt, khiến nàng không thể không bắt đầu cảm thấy kinh sợ!
Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?
Bỗng chốc, nàng chuyển ánh mắt khi bốn mắt va chạm đan chéo, hơi rũ xuống.
Bộ dáng thẹn thùng, hoàn toàn dừng ở ánh mắt Cảnh Dung.
Hắn cực kỳ vui vẻ, cực kỳ đắc ý!
Môi mỏng câu lên, đốt ngón tay thon dài chậm rãi vươn từ trong ống tay áo, hướng về phía mũ quan trên đỉnh đầu Kỷ Vân Thư, giống như muốn kéo chốt ra để búi tóc rơi xuống.
Trong khi đó, Kỷ Vân Thư vẫn đang cúi đầu, vì thế vẫn hồn nhiên không biết!
Đốt ngón tay dần dần tới gần, ánh mắt Cảnh Dung vội vàng thoáng nhìn qua, thật trùng hợp, bỗng nhiên dừng lại ở sau lưng Kỷ Vân Thư, trên quyển sách được bày ở trên bàn.
.....Edit & Dịch: Emily Ton......
Đó chính là 《Lâm Kinh Án》!
Bàn tay dừng lại, ánh mắt ngả ngớn từ màu hồng phấn ban đầu, lập tức chuyển thành một tia sáng kỳ lạ, sắc mặt ngẩn ra.
Lập tức vòng quanh Kỷ Vân Thư, đi qua, cầm lên cuốn 《Lâm Kinh Án》, để ở trong tay, hỏi nàng: "Ngươi đã đọc nó?"
Kỷ Vân Thư xoay người nhìn về phía hắn, nói: "Đã lật qua vài tờ."
"Vậy ngươi biết 《 Lâm Kinh Án 》 là gì?"
"Vụ án Ngự Quốc Công phủ."
"Biết nội dung sao?"
"Vừa mới lật xem, không biết."
Một hỏi một đáp, biết nghe lời phải!
Sắc mặt Cảnh Dung trở nên trang nghiêm, nhẹ giọng "Ân" một tiếng, đưa quyển 《Lâm Kinh Án》 trong tay về phía Kỷ Vân Thư.
"Như vậy, bổn Vương cho ngươi thời gian ba ngày, hãy cẩn thận đọc kỹ từng câu từng chữ trong《Lâm Kinh Án》. Hai ngày sau, bổn Vương sẽ chờ ngươi ở Quảng Cự viện phía thành tây."
Đây là lần đầu tiên Kỷ Vân Thư nhìn thấy khuôn mặt Cảnh Dung ngưng trọng, ánh mắt mang theo thần bí và nôn nóng như thế, khiến người cũng cảm thấy lo lắng!
Nàng duỗi tay nhận lấy cuốn《Lâm Kinh Án》.
Trong miệng nhẹ giọng hỏi một câu: "Vì sao?"
Cảnh Dung vẫn duy trị sự trang nghiêm của mình: "Sau khi ngươi đã quen với nội dung của nó, bổn Vương sẽ tự nói cho ngươi."
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư rất thông minh, tựa hồ như đã có sẵn từ khi sinh ra, trong tim đây lên nghĩ ngờ, nói tiếp, "Liệu có liên quan gì với.... vụ án 72 xác chết mà Vương gia từng nhắc tới?"
Thần sắc hơi nhăn lại!
Hắn phải thừa nhận, Kỷ Vân Thư quá thông minh!
Đồng thời cũng chứng minh rằng, mình đã tìm đúng người!
Nhưng......
"Việc này rất trọng đại, hiện nay bổn Vương cũng không thể nào nói rõ với ngươi, nhưng bổn Vương có thể báo cho ngươi biết, bổn Vương rời kinh nửa năm nay, đúng là vì việc này."
Kể từ khi được thụ phong là hoàng tử Đại Lâm, chỉ được ban phong hào, không được phong đất. Tất cả phủ đệ, thường chỉ giới hạn ở trong kinh thành. Lý do thứ nhất, chính là để thuận tiện cho lão tử của bọn họ tiến hành theo dõi và quản lý bọn họ, thứ hai cũng là ngăn chặn việc bọn họ có ý niệm nuôi quân nổi dậy.
Mà hoàng tử rời khỏi kinh càng là một vấn đề đại sự, thứ nhất là sợ bọn họ sau khi rời kinh sẽ chiêu binh mãi mã, thứ hai là sợ bọn họ đi nhờ cậy những nước khác, khởi binh mưu phản!
Từ xưa, hoàng đế luôn nhiều nghi kỵ, đây là bệnh chung của tất cả quân chủ qua các triều đại.
Vì thế, đương kim hoàng đế Đại Lâm Kỳ, đã từng bạn hành một sắc lệnh, bất luận hoàng tử nào rời khỏi kinh thành, cần phái người hồi kinh thông báo hành tung ba ngày một lần, một khi đến trễ, ngay lập tức xem như có ý mưu phản!
Mà năm thi thể bị thiêu, đúng là những người mà Cảnh Dung đã hạ lệnh phái về kinh thông báo. Tuy nhiên, đã bị người hại chết!
Cảnh Dung rời kinh, vừa rời đi chính là nửa năm, càng khiến người cảm thấy ngạc nhiên.
Có thể thấy được 《Lâm Kinh Án》 rất trọng đại!
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm, "Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ phân tích rõ ràng từng câu từng chữ."
Vâng lời như vậy, Cảnh Dung thực sự rất hưởng thụ.
Thu hồi sự nghiêm túc ở trên khuôn mặt lại, nhẹ nhàng cười, "Vậy bổn Vương sẽ không quấy rầy ngươi nữa, hãy cẩn thận. Giờ Thìn hai ngày sau, đừng đến trễ."
Nói xong, phất quần áo rộng lớn, rời đi!
Thư phòng, cũng lập tức trở nên an tĩnh lại.
Kỷ Vân Thư ôm cuốn 《Lâm Kinh Án》nặng trĩu, hoa văn trên văn bản giống như gợn sóng trên mặt nước, lúc thăng lúc trầm, dường như phản ánh sự dao động trong tim nàng, cũng có chút khẩn trương!
Nhẹ nhàng buông sách xuống, nàng vẫn nên nhanh chóng viết xong hành án vụ Chu gia, sau đó ôm sách về nhà và gặm!
Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, hành án đã được hoàn thành, đặt nó ở trên bàn, chữ viết phía trên thập phần tinh tế chỉnh tề.
Đó chính là từ khi nàng xuyên qua, đã mất thời gian hơn nửa năm để luyện viết chữ cổ.
Tốn rất nhiều nỗ lực trong đó!
Nàng cũng không đợi Huyện thái gia tiến vào ký nhận, ôm quyển sách, rời khỏi nha môn.
Dọc theo đường đi, tâm tư nàng có chút hơi mất tập trung.
Nói đến cùng, vẫn bởi vì Tố Vân.
Một nữ tử đang êm đang đẹp, vì tình lang của mình, liền chết không sợ!
Tình yêu đó, nàng có chút không thể nào hiểu được.
Ít nhất hiện tại, nàng vẫn chưa gặp được một người nào, có thể khiến nàng nguyện ý vứt bỏ sinh mệnh của mình để cứu người ấy.
Nàng không ngừng suy nghĩ liên miên trong đầu, cho đến khi trở lại Kỷ gia, hết thảy đều bị gián đoạn.
Đẩy cửa trong viện ra, lập tức nghe được tiếng vang "lách cách" bên trong!
Bốn năm tên gia đinh cầm gậy, đập phá những bồn hoa bên trong viện nàng, mặt đất đầy đồ sứ vỡ, đầy bùn đất, đầy những nhánh cây và hoa đã bị đạp hỏng.
"Đừng đập, Tam thiếu gia, cầu xin ngươi đừng đập nữa, những thứ này đều do tiểu thư cực khổ nuôi lớn, cầu Tam thiếu gia, đừng đập nữa!"
Giọng kêu khóc khẩn cầu của Loan Nhi truyền tới bên tai Kỷ Vân Thư.