Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 14: Mi độc

"Tiên sinh có thể đã nghĩ sai rồi hay không? Sau khi nữ nhi của ta chết, ngỗ tác đã tới xem qua, thời gian tử vong chính là sáng sớm hai ngày trước." Chu lão gia khó hiểu.

Huyện thái gia cũng hơi luống cuống, tiến đến bên tai Kỷ Vân Thư, nhẹ giọng nói: "Vân Thư, ngươi đừng phạm sai lầm, ngỗ tác đã tới nghiệm qua."

"Ta sẽ không sai."

Nàng trả lời hắn một câu.

Huyện thái gia im bặt, không nói thêm gì nữa.

Kỷ Vân Thư nhìn trên vai Chu tiểu thư, dùng đao nhọn cắt ra rộng hơn, để lộ xương vai, nói: "Ta nói rồi, thi thể người có thể nói dối, nhưng xương sẽ không. Căn cứ theo phán đoán của ngỗ tác, Chu tiểu thư thật đúng là đã chết vào sáng sớm hai ngày trước. Tuy nhiên, tình trạng sưng lên trên xương vai của Chu tiểu thư, chỉ có thể hình thành sau khi người đã chết được nửa canh giờ (1h). Hơn nữa, căn cứ vào độ sưng cứng, hình dạng và màu xanh tím để xem, cũng đủ chứng tỏ rằng thời gian nàng tử vong chính là buổi tối ba hôm trước."

"Vậy vì sao ngỗ tác lại nói là sáng sớm hai hôm trước?"

"Bởi vì Ngỗ tác đã bỏ qua một điểm, buổi tối ba hôm trước, mưa to cả một đêm, nhiệt độ giảm dưới không độ... rất lạnh, điều này sẽ ảnh hưởng tới nhiệt độ của gan người. Từ trước tới nay, ngỗ tác luôn phán đoán thời gian chết dựa trên quan niệm sai lầm ấy, nhưng xương sẽ không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ của môi trường xung quanh."

Đều do niên đại này không có kỹ thuật tiên tiến, nếu không, nàng cũng không đến mức phải tiêu phí nhiều công phu như thế, còn phải cắt da thịt trên vai Chu tiểu thư để tiến hành chứng minh lập luận của mình.

Thật sự là khó chịu muốn chết!

......Dịch: Emily Ton....

Tuy rằng người Chu gia nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên nghiệp đó, nhưng cũng minh bạch ý của Kỷ Vân Thư.

Chu phu nhân chảy nước mắt, run run hỏi: "Vậy... nữ nhi ta rốt cuộc là chết như thế nào?"

"Đúng vậy, nữ nhi ta rốt cuộc chết như thế nào?" Chu lão gia cũng có chút sốt ruột.

Kỷ Vân Thư cũng không vội giải thích, mang bao tay trực tiếp đẩy ngón tay vào trong miệng hư thối của tiểu thư Chu gia, quấy vài cái, sau đó từ bên hông mình lấy ra một viên hạt sen đường và ném vào, đợi một lát, lại cạy viên hạt sen đường ra từ trong miệng Chu tiểu thư.

Hạt sen đường vốn có màu cam, đã biến thành màu lam.

"Chu tiểu thư, là trúng độc mà chết." Kỷ Vân Thư đưa ra kết luận.

"Trúng độc?" Chu lão gia kinh ngạc: "Ngỗ tác không nói gì về việc trúng độc mà chết."

"Đương nhiên, nghiệm độc sẽ phải nghiệm cổ họng, nhưng loại độc này đã không đi vào cổ họng, Ngỗ tác đương nhiên sẽ nghiệm không ra. Ngày hôm qua khi ta vẽ tranh cho tiểu thư đã phát hiện trong răng của nàng có một mảnh màu đen."

Đang nói, nàng trực tiếp rút ra một trong những chiếc răng đen mới lỏng của Chu tiểu thư, tiếp tục nói.

"Loại độc này, gọi là mi độc (中毒), đến từ Tây Vực, không đi vào cổ họng, chỉ xâm nhập vào răng, chỉ cần dính một chút sẽ chết. Phương pháp kiểm nghiệm ra loại này độc chính là phải dùng tinh bột. Khi chất độc gặp phải tinh bột, sẽ tạo ra một kết tủa màu lam. Điều này đã giải thích vì sao hạt sen đường có tinh bột, khi gặp phải loại độc này, tự nhiên lại biến thành màu lam."

Chu lão gia suýt nữa đứng không vững, hai mắt trừng lớn và hơi đỏ lên, giọng run lên hỏi: "Rốt cuộc là người nào muốn hại nữ nhi ta? Hung thủ rốt cuộc là ai? Nữ nhi của ta từ nhỏ đều rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không ra khỏi đại môn và không đi xa khỏi sân, tuyệt đối sẽ không đắc tội với người khác."

"Chu lão gia đừng gấp, nếu tiểu thư chưa từng ra khỏi phủ, đó chính là đã chết ở trong phủ, sẽ không khó để tra."

"Kỷ tiên sinh, ngươi nhất định phải giúp nữ nhi ta tìm được hung thủ gϊếŧ nàng, ngươi chính là ân nhân Chu gia ta!"

"Chu lão gia nói quá lời."

Kỷ Vân Thư cảm thấy có chút khó chịu, nhẹ gật gật đầu, đặt viên hạt sen đường đã biến sắc và cái răng trong tay ở một bên, cởi bao tay đẫm máu.

Nàng đi cho đến khi đến trước mặt nha đầu kia, hỏi: "Tên ngươi là gì?"

Nha đầu kia lúc này vẫn còn nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu trả lời: "Nô tỳ gọi là Kiều Tâm."

"Kiều Tâm cô nương, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, khi tiểu thư nhà ngươi rơi xuống từ trên gác mái, ngươi rốt cuộc đã ở đâu?"