Chuyển ngữ: Mic
"Ha ha ha Cận Tây Trầm, chú mày đoán phim điện ảnh này của anh doanh thu hiện giờ được bao nhiêu rồi? Mười lăm tỷ đó, mười lăm tỷ, anh bảo chú mày ở lại có thịt ăn, chú mày không nghe, dù thế nào cũng phải chạy tới cái nơi chim chả thèm ị đó làm bác sĩ không biên giới gì đấy, hối hận chưa hối hận chưa hối hận chưa."
Cận Tây Trầm cầm điện thoại đưa ra xa, âm thanh huyên náo hãy còn thao thao bất tuyệt từ bên trong truyền tới, quan trọng là âm thanh này đáng ghét vô cùng, còn rất muốn ăn đòn, nếu là người bình thường xem ra sớm đã nhịn không nổi rồi.
Cận Tây Trầm trước nay có mức độ khoan dung vượt trên người bình thường, chỉ khẽ mỉm cười: "Ừm, với sự tài hoa của Lâm đại đạo diễn, chỉ mười lăm tỷ thì có tính là gì chứ."
"Sao lại cảm thấy lời này không giống như đang khen tôi ấy nhỉ?" Lâm Tu Trúc ở đầu bên kia điện thoại lập tức cảm thấy từ lòng bàn chân dâng lên một luồng khí lạnh, câu này nghe không đúng cho lắm nha.
Cận Tây Trầm ngữ điệu mang theo ray rứt: "Chủ yếu phải trách tôi, mấy năm nay đối xử với anh đích thực quá đáng, tin chắc Lâm đ*o diễn hẳn là không so đo chuyện trước đây với một bác sĩ nghèo như tôi đâu. Một bụng nhiệt huyết của anh vẫn có thể vì sinh mệnh nhân dân toàn thế giới mà cống hiến, anh cũng đừng quá tự coi nhẹ mình."
"Thằng quỷ im miệng, anh đây coi nhẹ mình khi nào hả, mày dù gì cũng là một giáo sư bệnh lý học, liệu có thể dùng thành ngữ đàng hoàng chút không." Lâm Tu Trúc nổi giận.
"Nếu đã không có, vậy cũng đúng lúc dược phẩm và vật liệu bên Kenya này đang thiếu thốn, lần này giao cho anh vậy. Tin tôi, việc này anh có năng lực hoàn thành, cũng sẽ làm tốt." Cận Tây Trầm nói.
"Chuyện này quá không có tính khiêu chiến, vốn không cơ hội thể hiện tính anh hùng của anh đây, đừng có mà dụ dỗ, tôi không nhận." Lâm Tu Trúc lần này hiếm khi suy nghĩ rõ ràng, thẳng thừng vạch ra mục đích của Cận Tây Trầm, hừ lạnh nói.
"Bình thường đương nhiên là không thể hiện được, nhưng lần này chúng tôi muốn tạo tiếng lớn." Cận Tây Trầm nói.
"Tiếng lớn thế nào?"
"Gửi mười vạn trăm vạn dược phẩm có ý nghĩa gì, lần này chúng tôi muốn gửi hai trăm triệu." Cận Tây Trầm ngừng một chút, lại bổ sung nói: "Gộp cả vắc xin, thiết bị gửi cùng lúc luôn."
"Được, tôi thích cái cảm giác làm đại sự thế này............" Lâm Tu Trúc nói được nửa chừng thì dừng lại, hết nửa ngày mới gào lên.
"Thằng khốn cậu quá vô sỉ, lừa một mình tôi còn chưa đủ, ngay cả doanh thu của tôi chú mày cũng muốn chấm mυ'ŧ, chú mày có còn mặt mũi không hả."
"Sao lại nói là lừa anh chứ, con người ta sống phải biết cảm ơn, anh có ngày hôm nay cũng là quần chúng nhân dân ủng hộ anh, hiện giờ đến lượt anh báo đáp quần chúng nhân dân, anh không xấu hổ khi không cảm tạ à?" Cận Tây Trầm nghiêm túc nói, như thể Lâm Tu Trúc mà từ chối thì chính là tội nhân thiên cổ.
"Đương nhiên không phải, ông đây là người thế nào chứ? Với thực lực và tài lực của tôi, đừng nói hai trăm triệu, cậu có thêm một trăm triệu, ông đây cũng chả thèm thở mạnh một tiếng, nói đi, lúc nào gửi qua." Lâm Tu Trúc nói.
"Càng nhanh càng tốt, phía Kenya này cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được hai ngày." Cận Tây Trầm lật lật đơn thuốc trong kho, nói.
"Hai ngày, đấy chính là lửa sém lông mày đó. Chú mày làm sao biết doanh thu của anh đây được bao nhiêu, vạn nhất lần này thua lỗ, chú mày làm thế nào?" Lâm Tu Trúc nói, cảm thấy kỳ quái, cậu ta sẽ không thể nào thần thánh như vậy chứ.
"Ở bên này tôi có học sinh là fan của anh." Cận Tây Trầm mặt không đổi sắc đáp.
"Thế chú mày làm thế nào khẳng định anh đây sẽ gọi? Vạn nhất anh đây không gọi, chú mày tiền cũng không cần à?" Lâm Tu Trúc thử nghĩ một lúc, hối hận vô vàn đã gọi dãy số này.
"Anh nhịn không được, đây là phương thức anh dùng để châm chích tôi, anh không bỏ qua đâu." Cận Tây Trầm bình tĩnh đáp.
"Mọe mọe mọe mọe mọe, ông đây cũng không muốn nói chuyện với mày nữa, ông cúp máy đây." Lâm Tu Trúc hiện giờ hận đến độ muốn đem điện thoại nuốt luôn, cả người lo lắng đi qua đi lại trong phòng làm việc.
Tên này quá đáng sợ, ở Kenya xa xôi vạn dặm mà cũng có thể tính tới chỗ mình. Vài ba câu đã lừa được mình chi ra mấy trăm triệu, nhất định phải tuyệt giao, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng anh hiện giờ.
Cận Tây Trầm không đáp, anh cũng không cần phải trả lời, Lâm Tu Trúc tuyệt đối sẽ không chịu im lặng như vậy, nhất định sẽ tự mình tìm chuyện để nói, mà đề tài, khẳng định là cô: Ôn Đồng.
Quả nhiên, một lúc sau, Lâm Tu Trúc đã xấu xa đem đề tài dời sang cô: "Nếu như anh đây đã làm người tốt, vậy không ngại làm người tốt đến cùng, thuận tiện tiết lộ một chút tình hình cháu gái của chú mày, nói thật, hai năm nay chú mày không trở về lấy một lần, không nhớ con bé à?"
Cận Tây Trầm không đáp, Lâm Tu Trúc biết từ miệng thằng quỷ này sẽ không nhả ra được lời nào, nhưng anh là ai chứ, Lâm đ*o diễn nổi danh tài hoa cùng nói nhiều, không có chuyện, tự tìm lời để nói chính là sở trường số một của anh.
"Người coi tiền bạc như rác như chú mày ấy, làm thế nào dạy dỗ ra cô cháu gái yêu tiền như mạng thế hả? Hai ta có giao tình đúng không, anh đây muốn ra ơn với đạo diễn, kết quả hay rồi, cháu gái chú mày chạy tới hỏi: giá cả bao nhiêu? Anh đây ngồi ở một bên, suýt nữa thì mờ cả hai mắt." Nhắc tới chuyện này Lâm Tu Trúc lại nhức đầu, lại bắt đầu cằn nhà cằn nhằn lệch mất trọng tâm.
"Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, một điều rất rõ ràng, anh không hiểu ý nghĩa của câu này." Cận Tây Trầm cười một tiếng.
Lâm Tu Trúc lại nổi giận: "Hai đứa bây đều bệnh thần kinh, cháu gái của chú mày mở miệng ngậm miệng là tiền, dựa theo giá trị hiện tại của con bé, gởi ngân hàng ít nhất cũng tám con số, chú mày cũng đừng có mà sơ suất." Cuối cùng, ý tứ mờ ám nhắc nhở.
"Anh từ khi nào thì học được thuật đọc tâm vậy?" Cận Tây Trầm nói.
"Đây đều là nói có căn cứ ấy chứ, chú mày thấy con bé từ nhỏ sống chung với chú mày, mặc dù chú mày không nhiều tiền như anh đây, nhưng có lúc nào từng để con bé thiếu tiền, dù thế nào cũng không đến mức bỏ bồi dưỡng ra cái tính tình coi tiền như mạng đến thế chứ, nếu không chuẩn bị tiền để trốn theo người ta, chuyện này có giải thích thế nào cũng không rõ." Lâm Tu Trúc phân tích rõ ràng đâu ra đấy, thiếu điều lấy ra chứng cớ chứng minh những điều này là sự thật.
"Chính anh thiếu tâm nhãn, còn đọc tâm thuật thì sao?" Cận Tây Trầm không chút dao động, vẫn bình tĩnh lật văn kiện trong tay, đối với lời của Lâm Tu Trúc thế nhưng một câu cũng không có.
"Cái rắm, ông đây thiếu tâm nhãn? Ông đây không cần quá thông minh!" Lâm Tu Trúc nổi giận.
"Ba câu bỏ ra hai trăm triệu, còn không phải thiếu tâm nhãn?" Cận Tây Trầm nói.
"Chú mày lại nói thêm một câu với ông đây thử coi, có tin ông không đi không hả? Chú mày ôm đám nạn dân Kenya của chú mày tự sinh tự diệt đi." Người này quả thực quá không biết xấu hổ, trong lòng Lâm Tu Trúc bi ai, gài bẫy mình lại còn khoe mẽ, nhìn khắp đám bạn bè chưa từng thấy kẻ nào mặt dày như vậy.
"Đạo diễn Lâm, tôi ghi âm rồi đấy. Nếu như anh kiên quyết không tới, tiêu đề ngày mai sẽ là, đạo diễn nổi tiếng Lâm Tu Trúc nhận lời chi viện hai trăm triệu cho tổ chức bác sĩ không biên giới, sau đó đổi ý còn ác miệng bảo dân chúng tự sinh tự diệt. Nếu anh rảnh, đừng ngại tính toán một chút doanh thu bộ phim điện ảnh sắp tới. Thế nào?" Cận Tây Trầm bình tĩnh nói, không ngờ vừa nói hết câu, người bên kia điện thoại đã nghiến răng nghiến lợi hận không thể nào bóp chết anh.
"Đại đại đại vô liêm sỉ, ông đây tuyệt giao với chú mày." Dứt lời, Lâm Tu Trúc đã "CẠCH" một tiếng cúp điện thoại, kế đó thì cười hắc hắc lại cầm điện thoại gọi đến một dãy số khác.
Gọi liên tục ba lần nhưng đều không trong vùng phủ sóng. Không thể nào, cảnh trượt tuyết quay ba ngày còn chưa xong? Ôn Đồng dựa theo thời gian tính tiền, lần này đạo diễn sẽ mệt phát khóc rồi đây.
**
Trời cao cùng núi tuyết, hai màu xanh trắng phân chia rõ rệt, nhưng xa xa lại tựa như liền kề nối tiếp nhau.
Đỉnh núi se lạnh giữa chốn núi non trùng điệp được tuyết trắng óng ánh bao phủ, tựa như những mảng băng trắng lóa, dưới ánh dương chói mắt lấp lánh ánh sáng.
"Tuyết mịn, độ dốc hai bên sáu mươi, độ dày ước chừng năm mươi. Đạo diễn, có thể chuẩn bị quay rồi." Giọng nói sặc giọng mũi vang lên, nhận thấy rõ rệt là hậu quả của cảm cúm nặng.
"Độ dốc này hẳn là không có vấn đề nhỉ?" Đạo diễn chạy lên trước, gương mặt già nua sầu não ngay cả chút ý cười tươi tắn cũng không có, khổ sở xác nhận với Ôn Đồng.
Cô đứng thẳng lưng, phủi phủi tuyết đọng trên bao tay, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn hắt xì chảy nước mũi, loại trừ một vài chỗ có địa hình hố lồi lõm, chọn một khu vực tương đối bằng phẳng an toàn.
"Độ dốc này thích hợp với người mới, theo lý thuyết quay phim, nếu như muốn tạo cảm giác nguy hiểm, ít nhất phải chọn một ngàn năm trăm mét, hiện giờ với độ dốc năm mươi mét này, nếu như vẫn trượt không tốt, cháu đề nghị chú đổi diễn viên hoặc là dùng thế thân."
Đạo diễn vừa nghe cô nói vậy thì trong lòng cũng thấy không vui, ông quả thực từng có suy nghĩ muốn đổi diễn viên. Ngoại hình diễn viên này rất phù hợp, những cảnh quay khác cũng không tệ, tuy rằng diễn xuất có hơi đơ, nhưng niệm tình cô nàng là lính mới thì cũng không sao, ai biết lại đυ.ng phải hoạt động thể thao mạo hiểm, cô nàng hệt như chim sợ cành cong.
"Không gạt cháu chứ, chú cũng từng có suy nghĩ này, nhưng bây giờ mà thay diễn viên thì rất nhiều cảnh sẽ phải quay lại, nhưng cô ta lại không chịu dùng thế thân, đích thực khó xử, cháu cũng biết cô nàng này..... Aizzzzz!" Đạo diễn thở dài.
Ôn Đồng không tiếp lời, cô đối với chuyện của giới giải trí trước giờ không chút hứng thú, ở trong đoàn phim mấy ngày nay cũng nghe người ta nói thì nhiều, còn chính mình lại ít tham gia. Cộng thêm núi tuyết đích thực lạnh lẽo, cô bây giờ cảm thấy tế bào não gần như đông cứng, phần đầu hận không thể vùi cả vào trong khăn quàng.
Mái tóc dài đen óng xõa sau lưng, hai má vì lạnh mà đỏ bừng, ngay cả bên trong đôi mắt màu trà cũng ngập tràn tâm tình nôn nóng.
Mọi việc chuẩn bị đâu vào đó, lại bắt đầu quay. Nhưng cùng với một tiếng thét chói tai cao vυ't tiếp tục vang lên, gần như không cần nhìn cũng biết lại thất bại rồi.
Đạo diễn đưa tay tháo khẩu trang, nghe tiếng ho khan không ngừng vang lên của nhân viên đoàn phim, tức giận mắng: "Sớm biết cô ta như vậy, dù thế nào tôi cũng không chọn cô ta đóng phim, đúng là đồ bỏ!"
Ôn Đồng ở đây mấy ngày, thực ra cũng ít nhiều nắm được bộ phim này. Kịch bản tên , là một tác phẩm đạo diễn tự biên tự diễn để tưởng nhớ người vợ đã mất của mình, dốc rất nhiều tâm huyết, mỗi một nhân vật, nhất là nữ diễn viên chính – miêu tả vô cùng sống động.
Nghe thợ hóa trang nói, vợ của đạo diễn ba năm trước mắc bệnh qua đời, sức khỏe trước đây vẫn luôn suy nhược, ngay cả chút việc bình thường cũng không làm được, tâm nguyện lớn nhất là có thể trượt tuyết một lần.
Nhưng ông trời có đôi khi lại nhẫn tâm vậy đấy, ngay cả một ước nguyện nhỏ nhoi cũng không dễ dàng thỏa mãn.
Đạo diễn không lay chuyển được bà, khi ông gạt đi ánh mắt phản đối của mọi người dẫn bà lên núi, đêm đó trời bắt đầu đổ tuyết, vừa lất phất bay bay là suốt cả một tuần, cuối cùng bà rúc người trong chiếc thảm lông nhìn tuyết lấp lánh ngập trời, ôm nỗi tiếc hận nhắm mắt trước lò sưởi.
Trong phim, nữ diễn viên chính thời thiếu nữ nổi loạn bướng bỉnh, làm xằng làm bậy. Đánh nhau, hút thuốc, chơi thể thao mạo hiểm, tóm lại là một nhân vật "anh chị".
Mặc dù phân cảnh không nhiều, nhưng nhân vật cực kỳ cá tính, thu hút sự chú ý, rất nhiều quản lý đều ném cành oliu cho đạo diễn, thậm chí một vài nữ minh tinh từng diễn vai nữ anh hào cũng đề nghị muốn nhận vai này, nhất thời sức nóng của dẫn đầu bảng Hot Search.
Ôn Đồng cũng cảm thấy vai diễn này đích thực rất hay, đương nhiên phần lớn quyết định có thể là do tình yêu của cô đối với các môn thể thao mạo hiểm, không cần đắn đo.
Ôn Đồng chôn gương mặt đờ đẫn trong chiếc khăn quàng, lẳng lặng nghe dạo diễn đứng phía trước mắng chửi, thầm tính, đây là lần thất bại thứ mấy rồi nhỉ.
Cô còn chưa tính xong thì đạo diễn đã bước qua: "Cháu gái Ôn, cháu xem chúng ta tốn công tốn sức như vậy cũng không được gì, liệu có thể nhờ cháu đóng hộ Diêu Lộ cảnh này không?"
Thực ra trong lòng ông không muốn thế, mặc dù tiền không phải là vấn đề, nhưng kỳ thật cũng không thể nào cứ mất thời gian chả biết tới khi nào thế này. Dù sao dáng người của nữ diễn viên với Ôn Đồng tương tự nhau, lại đội thêm mũ trượt tuyết, ai có thể nhận ra đấy không phải là do cô ấy diễn, huống hồ chuyện thế thân trong giới giải trí quả thực rất bình thường, vốn không ai để ý cả.
Nếu không phải cô ta có gương mặt quá giống với người vợ đã mất thì ông đã thay bằng một người mới hơn, cũng sẽ không đến mức thành ra như vầy. Nhớ tới đây đạo diễn hận không thể tự tát mình một cái, vẻ ngoài giống thì có tác dụng gì chứ, cô ta và người vợ đã mất khác xa nhau mười vạn tám ngàn dặm đó.
Thế thân là một phương pháp đích thực "nhất lao vĩ dật"*, chỉ là không biết Ôn Đồng liệu có đồng ý hay không, dù sao bối cảnh của cô quả thực khá phức tạp, cho nên liền cẩn cẩn thận thận tới hỏi dò.
*Vất vả một lần mà khỏe cả đời
"Cũng được." Ôn Đồng ngẩng đầu: "Dựa theo giá của cháu, gấp ba."