Trương Việt trời sinh là một người đàn ông tính tình ôn hòa, đối mặt với Bùi Nhược Hi hùng hổ doạ người, đương nhiên là không lời gì để nói, chỉ đỏ mặt, tỏ vẻ lúng túng.
Trương Việt đứng ra vì cô, một người đàn ông bị Bùi Nhược Hi mắng cho té tát, Ninh Tiểu Phỉ đâu thể nhịn nổi.
“Bùi Nhược Hi!” Ninh Tiểu Phỉ đập tay lên bàn: “Thế này đi, hôm nay chúng ta đánh cược một phen, nếu tôi có thể mời được khách quý, tôi muốn chị phải xin lỗi Trương Việt và mọi người ở đây.”
“Muốn đánh cược phải không?” Bùi Nhược Hi ném mạnh túi của mình lên bạn: “Được, vậy chúng ta sẽ đánh cuộc lớn. Trong vòng 3 ngày, nếu cô có thể mời được khách quý thì tôi thua. Nếu tôi thua, trong chương trình của mình, tôi sẽ xin lỗi Trương Việt và mọi người trước toàn thể người dân. Nếu cô thua, tôi muốn cô lập tức cút khỏi tổ chuyên mục, biến khỏi đài truyền hình, vĩnh viễn không được ở lại nơi này. Ninh Tiểu Phỉ, cô dám đánh cuộc không?”
Trương Việt lập tức đứng dậy khỏi ghế: “Tiểu Ninh, đừng xúc động!”
Trương Việt mới vừa vào đài hai năm, biết làm người mới không dễ dàng, Ninh Tiểu Phỉ có thể nhanh chóng vào tổ chuyên mục như vậy, được sự tán thành của Quý Mặc, đây chính là một cơ hội hiếm có.
Nếu lần này đánh cược thua, đến lúc đó Ninh Tiểu Phỉ sẽ không còn đường lui.
Bên cạnh đó, mọi người nhìn hai cô gái đứng đối diện nhau, không người nào mở miệng khuyên can.
Một bên là Bùi Nhược Hi trụ cột của đài, một bên là Ninh Tiểu Phỉ được đạo diễn Quý coi trọng…… Bọn họ là người mà ai cũng không muốn đắc tội.
Chức trường như chiến trường, ngộ nhỡ bàn trận không tốt, nói không chừng ngày mai sẽ thua hết cả bàn cờ, ai không vì mình mà suy xét?
Ninh Tiểu Phỉ nhìn bốn phía xung quanh một lượt, nhìn thấy ánh mắt Trương Việt lo lắng nhìn cô, sau đó lướt qua sự thờ ơ của những người bên cạnh……
Thực ra cô hiểu rõ, những người xung quanh này, ngoại trừ Trương Việt, không ai thực sự coi trọng cô, nếu muốn kỳ chuyên mục này thuận lợi, cô nhất định phải khiến những người này phối hợp làm việc với cô.
Nếu hôm nay cô lùi bước, tất cả mọi người sẽ khinh thường cô, công việc sau này sẽ khó làm việc.
Bùi Nhược Hi duỗi tay cầm túi trên bàn, lắc đầu trào phúng.
“Không ngờ cô không dám, thật là lãng phí thời gian!”
Cô ta xoay người, đi về phía cửa.
Trong phòng họp, Giọng cô gái trong trẻo vang lên.
“Được, tôi đánh cuộc!”
Ba chữ dễ nghe lại giống như một luồng sấm sét.
Không riêng gì Bùi Nhược Hi cau mày, Trương Việt và đồng nghiệp khác cũng ngạc nhiên trong lòng.
Cô gái này điên rồi?!
“Được!” Bùi Nhược Hi cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh, xoay người nhìn về phía cô: “Ninh Tiểu Phỉ, nếu cô có gan như vậy, chúng ta hãy cùng nhau đăng tin lên WeChat của đài, để tất cả mọi người trong đài chứng kiến cho chúng ta, cô dám không?”
Về sau có mọi người biết, muốn lật lọng trở mặt không nhận nợ cũng khó.
Bùi Nhược Hi cười lạnh.
Muốn chơi với cô ta ư?
Ninh Tiểu Phỉ, cô còn non lắm!
Ninh Tiểu Phỉ khẽ cắn môi dưới.
“Trương Việt, viết một thông báo gửi đi!”
“Tiểu Ninh.” Vẻ mặt Trương Việt khó xử: “Anh biết em đối tốt với anh, không sao đâu, chúng ta…… hãy!”
“Không được!” Ninh Tiểu Phỉ cắt ngang lời anh ta: “Anh không viết đúng không, tự em viết!”
Mở máy tính ra, ngón tay cô gõ cành cạch trên bàn phím, chỉ chốc đã đánh xong một thông báo, ấn in.
Một lát sau máy in đã in ra một tờ thông báo, cô duỗi tay lấy bút ký tên, sau đó đập mạnh xuống bàn.
“Tới chị ký!”