“Người anh em này chắc còn đang học tiểu học nhỉ! Không nói nhiều, anh đây chỉ kiểm tra nội dung học kỳ này của học sinh tiểu học thôi, không biết người anh em có thể nhớ rõ hết không.”
“Ôi đệt! Đây là không coi học viện y học lâm sàng của tui vào mắt đó hả, còn nhút nhát nói một câu cơ…. Sinh viên y tụi tui rụng nhiều tóc như vậy, cô nghĩ rụng tóc thích lắm à?
“Vì tương lai, đầu trọc lóc! Đàn em à, đỉnh đỉnh đỉnh!”
……
Vấn đề kia vừa ra, toàn màn hình đã có người đứng ra giúp Tần Tịch nói chuyện, châm chọc lại đối phương.
Tần Tịch lại liếc Đường Lăng một cái.
Đối phương một tay đút quần, không để ý gì dựa vào tường, một tay đang lướt di động.
Cằm hơi hơi gằm xuống, khóe môi nhẹ nhếch, nhìn qua giống như không để ý đến cái gì.
Bạn tốt đang giúp mình đây.
Tần Tịch biết.
Dùng vấn đề ngu ngốc xít như vậy, kéo các bạn cùng có chung kẻ địch với mình.
Cứ như thế, phe bảo trì trung lập bỗng ít đi rất nhiều người, cũng sẽ nhanh chóng đứng về phía mình.
Quan trọng nhất là, cũng chặn đường đi của những kẻ muốn bôi đen cô lần nữa.
Để cho bọn họ nhận ra bây giờ có bao nhiều người đứng về phe Tần Tịch, làm cho bọn họ trong lòng hoảng hốt, trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ ra cách phản kích có ích.
Lăng Tử.
Tần Tịch yên lặng nhìn màn hình.
Trên đời này có người trước sau đều hiểu mình, đồng điệu với mình, tin tưởng mình.
Vĩnh viễn sẽ dùng tất cả những gì mình có để hỗ trợ mình vào lúc mình cần đối phương nhất.
Đôi khi chỉ là một nét bút viết nghiêng, đôi khi lại đàng hoàng như ánh mặt trời, thỉnh thoảng còn cố ý cọ một cái.
Nhưng mà người ta trước sau như một, không ruồng bỏ mình.
Quả nhiên, sau làn sóng spam này.
Có người chụp lại cái bình luận này rồi đăng lên diễn đàn, lại dẫn đến một làn sòng cười nhạo khác.
Sau khi cười nhạo song, mọi người càng thêm tin tưởng chắc chắn.
Vốn dĩ Tần Tịch không cần giựa vào việc gian lận với thầy giáo mới có thể đạt được thành tích như bây giờ.
Người ta vốn là mạnh như vậy đấy!
Không phục? Tới chiến đi!
Phòng livestream ngày càng náo nhiệt hơn, diễn đàn cũng ngày càng sôi động lên.
Giữa các học viện trong đại học A, khó có khi nào đoàn kết thống nhất một điểm như thời khắc này.
Vào một buổi chiều mùa đông ngay lúc bắt đầu kỳ nghỉ đông sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, bạn học trong toàn trường quá nửa đều tăng động lên, ngồi xổm trong phòng livestream nhiệt liệt thảo luận chuyện này.
Cuối cùng, thậm chí có sinh viên bắt đầu thảo luận.
Chẳng lẽ cứ để mặc cho những kẻ ác cứ thế hãm hại bạn học vô tội sau lưng họ sao?
Nên có những hình phạt nhất định hay không?
Diễn đàn tuy là nơi để mọi người thảo luận, mỗi người có chỗ phát biểu ý kiến của mình lên đó.
Nhưng cũng không phải là một nơi nằm ngoài pháp luật.
Phòng livestream đã kết thúc rồi.
Tần Tịch đứng lên nói lời cảm ơn với đám người Trang Hạc Tước.
Còn cả mấy bạn học mời tới giúp đỡ nữa.
Đương nhiên bao gồm cả mấy bạn tốt của cô rồi.
“Tối nay mình mời khách nhá!” Tần Tịch cười tủm tỉm, nói: “Vất vả cho các đàn anh, đàn chị, đàn em rồi!”
Ở đây chỉ có một đàn em năm nhất.
Đợi cả buổi ở đây, mọi người không hề cảm thấy lãng phí thời gian chút nào, ngược lại còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Đàn em!” Một đàn chị uốn tóc lọn sóng lớn trực tiếp giơ ngón tay cái lên: “Ngầu! làm đẹp lắm.”
Cô ấy vốn dĩ đã đứng bên Tần Tịch, giờ chỉ thấy trong lòng sung sướиɠ muốn bay lên trời luôn rồi.
“Cảm ơn đàn chị.” Tần Tịch cười cong mắt.
Cô móc di động ra: “Em gọi xe tới, mọi người đi vào nội thành ăn cơm, rồi buổi tối đi hát?”
“Làm luôn!” Vị đàn chị kia vui tươi hớn hở: “Vậy mới bõ tức được, hẳn là phải chúc mừng cho thật hoành tráng.”
“Âu Dương.” Tần Tịch quay đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt: “Có đề xuất gì không?”
“Ăn buffet thì sao?” Âu Dương Nguyệt hỏi: “Chúng ta nhiều người, lại đang mùa đông, đi ăn lẩu hải sản tự chọn đi!”
Cô ấy nói: “Tớ biết một nhà hàng, hiệu suất cao lắm, nguyên liệu nấu ăn ngon, lại còn tươi mới, phòng cũng rất lớn, bọn mình có thể chơi vui vẻ trong đó.”
“Ok!” Tần Tịch làm dấu với cô ấy, nhanh chóng gọi mấy xe taxi tới.
Cô với Đường Lăng ở lại lên xe sau cùng.
Hai người ngồi riêng ở hàng ghế phía sau, Tần Tịch duỗi người, ngả đầu lên vai Đường Lăng.
Bạn tốt cao hơn cô một chút, bờ vai rất nhỏ nhắn nhưng lại có vẻ rất đáng tin cậy.
“Lăng tử.” Tần Tịch nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Đường Lăng dương dương mi, không nói gì.
Bạn tốt với nhau luôn có một sự ăn ý, lúc như thế này không cần phải nói thêm điều gì cả.
Tay Đường Lăng cầm di động, còn đang không ngừng lướt lướt cái gì đó trên màn hình.