"Cô sợ cho cô ta biết chúng ta kết giao sao?" Hà Viện Viện nhướng mày hỏi, xem ra Lý Tĩnh trong lòng Điền Hòa Hòa vẫn còn ảnh hưởng.
"Chị ấy sẽ cho rằng là tôi cố ý trả thù......" Điền Hòa Hòa cảm thấy nếu cho Lý Tĩnh biết mình cùng Hà Viện Viện ở bên nhau, không tính mình nɠɵạı ŧìиɧ, cũng nhất định nghĩ rằng minh cố ý trả thù nàng, như vậy không tốt lắm.
"Cho là trả thù, thì có làm sao? Cứ cho cô ta biết, không có cô ta, cô vẫn có thể tìm được người tốt hơn cô ấy. Cô ta nɠɵạı ŧìиɧ, cô bị đá, cô còn nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Hà Viện Viện cảm thấy nếu mình là Điền Hòa Hòa, liền lập tức mang bạn gái mới đến, ra vào bệnh viện có đôi, làm tức chết Lý Tĩnh.
"Nghĩ đến, rốt cuộc cũng từng bên nhau vui vẻ, lúc chia tay, cũng không cần làm cả hai từng tốt đẹp mà phá hỏng." Điền Hòa Hòa nhắc đến Lý Tĩnh, vẫn nhịn không được chút ảm đạm trong lòng, ngữ khí lại mất mát.
Hà Viện Viện không biết Lý Tĩnh có hối hận vì đã đá Điền Hòa Hòa hay không, nhưng mà Hà Viện Viện thật sự rất đúng cử ăn uống, cũng mệt nghĩ đến việc Lý Tĩnh chia tay Điền Hòa Hòa, bằng không nàng cũng không nhặt nàng về.
"Tốt, vậy cô liên hệ với cô ấy, có yêu cầu hỗ trợ gì cứ việc kêu tôi." Hà Viện Viện nói xong liền đứng dậy.
Điền Hòa Hòa liền nhìn thân thể Hà Viện Viện trực tiếp rời giường, chỉ mặc đúng một cái qυầи ɭóŧ ren màu đen gợi cảm, xem đến Điền Hòa Hòa mặt đỏ liền cúi đầu, không dám nhìn tiếp. Nàng vì sao một chút cũng không cảm thấy Hà Viện Viện có tính lãnh cảm, ngược lại cả người đều tỏa ra mùi vị câu người? Điền Hòa Hòa rất rõ ràng, không phải người phụ nữ nào cũng có thể toát ra nét gợi cảm tự nhiên như thế, không thể nghi ngờ Hà Viện Viện là một người cực kỳ có sắc đẹp, Điền Hòa Hòa xác định đây là trời ban diễm phúc, nhưng diễm phúc này làm người ta phát hoảng, thực có cảm giác không an tâm. Đặc biệt là nàng lại cảm giác Hà Viện Viện đang quay đầu xem chính mình, mặt của Điền Hòa Hòa đỏ đến độ muốn bốc cháy.
Hà Viện Viện thấy Điền Hòa Hòa đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn mình, khóe miệng liền mỉm cười, khó trách kỹ thuật của Điền Hòa Hòa không tốt, vừa rồi chính là một đứa trẻ hay thẹn thùng. Nàng nghĩ Lý Tĩnh chắc là thuộc về loại người có du͙© vọиɠ, nhưng là quá nội liễm, cũng ngượng ngùng nói ra, hai cái hũ nút, ở trên giường cũng không nói ra, sau đó Điền Hòa Hòa ngốc nghếch ở trên, thành ra chuyện giường chiếu không hài hòa. Bất quá không quan hệ, đứa trẻ này, mình có thể từ từ dạy dỗ, Hà Viện Viện mỉm cười vào phòng tắm, nàng đã thật lâu không có tâm tình tốt như vậy. Quả nhiên, yêu đương mới là gia vị sinh hoạt tuyệt hảo nhất.
Hà Viện Viện vào phòng tắm sau, Điền Hòa Hòa mới phát hiện cảm giác tồn tại của Hà Viện Viện quá mạnh mẽ, lúc ở cùng nàng, Điền Hòa Hòa có thể quên mất Lý Tĩnh, Hà Viện Viện rời khỏi, nàng lại bắt đầu điên cuồng nhớ tới Lý Tĩnh, nàng suy nghĩ Lý Tĩnh có hay không hối hận vì đã chia tay mình, dù chỉ một chút. Vì thế Điền Hòa Hòa nhịn không được gọi cho Lý Tĩnh, đang chờ Lý Tĩnh tiếp điện thoại khoảng hơn hai mươi giây, trong lòng Điền Hòa Hòa liền gắt gao.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Điện thoại rốt cuộc cũng thông, Điền Hòa Hòa liền cả người khẩn trương, nàng không biết nên nói câu gì đầu tiên với Lý Tĩnh, lòng bàn tay đều nắm lại thành đoàn.
"A lô, xin hỏi ai vậy?" Điện thoại đầu bên kia truyền tới là âm thanh của một cô gái trẻ, không phải của Lý Tĩnh.
Lúc này, tiếp điện thoại, thực hiển nhiên là bạn gái mới của Lý Tĩnh, nghĩ đến Lý Tĩnh chân trước mới cùng mình chia tay, sau lưng liền cùng bạn gái mới qua đêm, Điền Hòa Hòa liền rơi nước mắt, nàng biết giờ phút này, nàng nên hết hy vọng với Lý Tĩnh.
Hà Viện Viện tắm sơ qua xong rồi, thấy Điền Hòa Hòa cầm di động rơi nước mắt, đêm qua Điền Hòa Hòa khóc một lúc lâu, hôm nay phát sưng, hiện tại mắt còn sưng lại tiếp tục khóc, nhìn nhìn, Hà Viện Viện có chút đau lòng.
"Như thế nào lại khóc?" Hà Viện Viện cầm lấy khăn giấy đầu giường, ngồi bên người Điền Hòa Hòa, ngữ khí ôn nhu hỏi.
"Chị ấy thật sự có bạn gái mới......" Điền Hòa Hòa nói mỗi một chữ, tâm như bị đao cắt, tuy rằng trước đó Lý Tĩnh đã nói qua, nhưng chân chính đối mặt với người mới này, thương tổn trực tiếp càng thêm mãnh liệt.
"Đều sẽ là quá khứ, miệng vết thương có đau, có một ngày cũng sẽ khép lại." Hà Viện Viện ôm lấy Điền Hòa Hòa đang khóc thảm, an ủi nói, nàng cũng đã từng cho rằng miệng vết thương sẽ không có một ngày khép lại, thời gian lâu rồi, lúc nhớ lại, rốt cuộc cũng không còn đau. Từ lúc chia tay người kia, nàng cũng không hề dễ dàng bắt đầu một đoạn tình cảm, nàng nhất định phải tìm một người giống như mình biết trân trọng tình cảm, sẽ không vì muốn chia tay, mà tìm đủ loại lý do.
Điền Hòa Hòa cũng ôm lấy Hà Viện Viện, nàng thật là quá khổ sở, nàng ôm Hà Viện Viện, tựa như ôm lấy một cọng rơm cứu mạng, nước mắt vẫn là không ngăn ra được, liền chảy xuống cằm Điền Hòa Hòa, ướt đến trên vai Hà Viện Viện.
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống, chạm đến vai Hà Viện Viện, dường như cũng chạm đến lòng của Hà Viện Viện.